Âu Dương Hoằng Thái còn chưa phát tác, nhưng Vân Trung Sơn lại biến sắc!
“Cậu đang chất vấn y thuật của tôi sao? !"
Thượng Quan Nhược Hoa giật nảy mình!
Đắc tội Âu Dương gia, cô còn có thể cứu vãn. Nhưng nếu chọc giận Vân Trung Sơn, thì hậu quả khó mà lường được!
Vân Trung Sơn là một học giả chính thống trong lĩnh vực y học, mối quan hệ giữa thầy và trò giống như một mạng lưới lớn, mối quan hệ chắc chẩn không chỉ dừng ở thành phố Bạch. Nếu ông ấy nói ra lời gì, thì thanh danh của Thượng Quan gia sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Lý Cảnh Thiên "hừ" một tiếng, thần bí đi vòng. quanh Âu Dương Hoằng Thái.
"Hai mắt băm đen, ấn đường biến thành màu đen Đây là điềm đại hung đó! Vốn đĩ õng còn có thể sống thêm ba tháng, nhưng uống cái này vào thì khó mà nói được”
Âu Dương Hoằng Thái lông mày vốn díu nhiên lại buông lỏng.
Cái kết luận này... Hoàn toàn giống với lời bác sĩ điều trị của ông ấy đã nói!
Thật sự là ông ấy chỉ sống được ba tháng thôi.
Vì vậy, gần đây người trong Âu Dương gia đều liều mạng tìm kiếm khô đăng hy vọng có thể kéo dài tuổi thọ cho ông ấy.
Cũng bởi vậy, khi Vân Trung Sơn đưa cây khô đẳng hai mươi năm tuổi đến, Âu Dương gia như nhặt được bảo bối!
Nhưng... Lý Cảnh Thiên còn nói, uống thuốc này, sẽ lập tức chết ngay?
Chuyện liên quan đến tính mạng, nên u Dương Hoằng Thái do dự.
Vân Trung Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói:
“Tôi là một học giả có nền tảng vững chắc ở phái học viện! Phàm là người hành nghề y, thì ai mà chẳng phải trải qua mười hai mươi năm ở tiền tuyến, tích lũy đủ kinh nghiệm mới dám tự mình mở phòng khám Một kẻ nghiệp dư không đủ chuyên môn như cậu, đến dược tính còn không hiểu rõ, thế mà còn dám láo nháo ở đây!"
“Còn các người” Ông ấy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người: "Xem ra tôi đây thường xuyên vắng bóng ở thành phố Bạch, nên danh tiếng cũng không đủ lớn rồi. Dù sao các người thà tin vào một kẻ ngu dốt còn hơn tin tôi. Từ giờ trở đi, tất cả các bác sĩ trong phái học viện, sẽ không bao giờ đến thành phố Bạch nữa! Tạm biệt”
Âu Dương Hoẵng Thái lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ.
"Lão tiên sinh xin dừng bước. Xin ông tuyệt đối không nên trách tội, người khác nghĩ như thế nào tôi mặc kệ, nhưng Âu Dương gia tôi, tuyệt đối tin ông, tin phái học viện”
Nói xong, không chút do dự, uống hết thuốc trong một ngụm!
Tất cả mọi người đang chờ Âu Dương Hoằng Thái thay đổi.
Thuốc đẳng vào bụng, Âu Dương Hoằng Thái cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy. Dường như tất cả kinh mạch bị chặn trước đó đã được mở ra, bàn tay vốn lạnh lẽo lập tức trở nên ấm áp.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là chân trái vốn đã suy giảm chức năng ngay lập tức trở nên ngày càng khỏe hơn. Ông ấy cố gắng tự mình bước đi vài bước, thể lực gần như trở lại như lúc còn trẻ, đi nhanh như bay!
Âu Dương Hoằng Thái cười vang lên, thậm chí còn nói rất hăng hái.
"Không hổ là thần y xuất thân từ phái học viện chính thống! Nếu không ông từ bỏ niềm yêu thích tặng cho tôi khô đăng, thì tôi năm mơ cũng không thể tin được là mình có thể khôi phục đến mức độ này được!"
“Trời ạ! Khô đãng hai mươi năm đúng là thần kì thật! Nếu là khô đằng trăm năm tuổi, chẳng phải là có thể cướp đi người của Diêm Vương sao? !"
"Sự lợi hại của khô đẳng, Vân Trung Sơn ông lại càng lợi hại hơn. Thứ quý giá như thế nói tặng là tặng, càng thể hiện được tấm lòng không ham danh lợi của ông!"
"Cao nhân như vậy, hoàn toàn xứng với danh “thần y"!"
'Vân Trung Sơn trong mắt hiện lên ra nụ cười, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!