Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 687: Thế Mà Là Thần Y Lâm Của Giang Thị Sao






Hä?
Thần y Lâm?
Diệp Ngôn không ngờ Thầy của mình cũng biết về xưng hô của Lâm Thiệu Huy.

Lập tức khóe miệng của anh ta hiện ra một tia cười lạnh, gật đầu nói: "Thầy, không sai! Người thử trước con chính là chủ nhân bệnh viện này, được người xưng là thần y Lâm, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi!” "Căn bản không có tư cách sánh vai cùng với Thầy, xưng là thần y!"
Oanh!
Một câu của Diệp Ngôn giống như sấm, làm cho ông lão áo gai Trương Thiên Nhất ngay lập tức bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh.

"Không được!"
Nói!
Ông lập tức quay đầu nhìn về người bệnh cuối cùng ở phía kia.
Mà giây phút này, người bệnh cuối cùng kia, vẫn muốn tiếp tục chửi bởi Lâm Thiệu Huy, nhưng lời chưa nói ra! "Ô ô ô..."
Cả người anh ta giống như run rẩy, phù phù một tiếng đã ngã xuống đất, toàn thân co giật không thôi.

Cái gì!
Một màn này làm cho tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Nhất là khi mọi người nhìn thấy, người bệnh cuối cùng này chẳng những toàn thân đều run rẩy không ngừng, thậm chí còn có một dòng máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng anh ta.
Hai mắt trắng dã, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo.
Hô hấp khó khăn.
Cả người bệnh nhân cuối cùng này cứng đờ, cả người anh ta thật sự xụi lơ trên mặt đất.
Không còn một chút hô hấp nào.
Yên tĩnh...
Tất cả những người nhìn thấy màn này đều sợ ngây người.
Từ lúc Trương Thiên Nhất chẩn đoán xong đến lúc bệnh nhân này chết, cũng mới chỉ khoảng một phút mà thôi, người này vậy mà...!thật sự đã chết rồi sao? "Không....!Không thể được! Tại sao lại như thế được!"
Cả người Diệp Ngôn như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như bị hút khô tất cả khí lực, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Mà những người qua đường xung quanh và bệnh nhân, ánh mắt từng người đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, giống như nhìn thấy ma quỷ.
Nói đúng!
Trúng phóc! "Cậu...!Cậu ta vậy mà thật sự nói đúng rồi?” "Không phải bị sỏi dạ dày, thật sự chẳng lẽ là ung thư dạ dày giai đoạn cuối? Nhưng, làm sao có thể tử vong nhanh như thế!" "Không thể tin! Trời ạ, nếu như không phải tận mắt thấy, tôi thật sự không thể tin được chuyện này!”

Tất cả mọi người qua đường xung quanh và bệnh nhân chỉ cảm thấy một mảnh lạnh buốt phía sau lưng mình.
Giống như!
Vừa rồi là thần chết đi qua bên cạnh bạn họ, làm cho tất cả mọi người đều không rét mà run.
Mà ngay lúc đám người sợ hãi nhất.

Lại là một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Chính là Lâm Thiệu Huy: "Người này mặc dù nhìn bề ngoài thân thể khỏe mạnh, nhưng trên người anh ta vẫn luôn tản ra một loại khí tức thối rữa rất nhỏ, mà trong mắt anh ta, tròng trắng đã quá nhiều, nói rõ ngũ tạng đều đã có bệnh, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì soa có thể chẩn đoán anh ta mắc ung thư giai đoạn cuối!" "Ngoại trừ chuyện này!” "Thân thể của anh ta còn có mấy loại bệnh lây qua đường sinh dục, hôm nay không thể chịu đựng nữa mới không thể không đến chữa, đã không thể cứu được rồi!" "Cho nên tôi mới kết luận hôm nay chắc chắn anh ta sẽ chết!"
Giọng Lâm Thiệu Huy lạnh lùng đến cực điểm.
Mà câu nói này rơi vào trong tai mọi người xung quanh làm cho họ như bị sét đánh.
Nhất là thầy trò Trương Thiên Nhất và Diệp Ngôn.
Hai người đổ mồ hôi lạnh rầm rầm.

Chi tiết!
Bọn họ đoán bệnh sỏi dạ dày chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Mà Lâm Thiệu Huy đoán người này sắp chết là từ từng chi tiết nhỏ bé.
Loại sức phán đoán đủ sức xuyên thủng mọi thứ này làm cho Trương Thiên Nhất và Diệp Ngôn cả người đều đổ mồ hôi lạnh..