Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 667: Cậu Ấy Họ Lâm






Giờ phút này, hai người vợ chồng Bạch Tuấn Sơn sau khi nghe được câu hỏi của ông lão mặc áo tang thìkhông khỏi ngần ra: "Không sai! Chỗ thuốc này là do con rể tôi điều chế ra, con rể tôi tên Lâm Thiệu Huy!"
Bạch Tuấn Sơn không chút giấu diếm, lập tức nói.
Lâm Thiệu Huy!
Nghe thấy cái tên này, tròng mắt của ông lão mặc áo tang không khỏi co rút lại.

"Vây thi đúng rồi! Xem ra, Lâm Thiệu Huy này chính là thần y Lâm dạo gần đây rất có tiếng ở thành phố Nam Giang! Hon nữa, hai vợ chồng này rõ ràng là không biết thân phận thật của cậu ta!" "Bởi vì cậu ta, chính là Bạch Cốt Thánh Thủ!"
Trong lòng ông lão mặc áo tang hiện lên một làn sóng kinh hãi, không ngừng cuồn cuộn.
Ông ta không đem thân phận của Lâm Thiệu Huy nói cho vợ chồng Bạch Tuấn Sơn,
Suy cho cùng!
Bạch Cốt Thánh Thủ, chính là thần trong lòng tất cả mọi thầy thuốc trên thế giới này.
Loại người như vậy cổ tình che giấu thân phận thật của mình, sống ở một nơi nhỏ như thành phố Nam Giang, chắc chắn là có lý do riêng của cậu ta.
Ông lão mặc áo tang không dám nói thằng mọi chuyện ra.


"Ông lão này, thuốc mà con rể tôi bào chế ra, có giá trị không?" Lúc này Bạch Tuấn Sơn không giấu nổi tò mò hỏi.
Ông cũng rất muốn khẳng định, dao gần đây cơ thể của bản thân có chuyển biến tốt, không hẳn là có liên quan đến thuốc mà Lâm Thiệu Huy bào chế.
Giá trị?
Nghe được lời này, khóe miệng của ông lão mặc áo tang liền nhếch lên, sau đó cười khổ mà nói: "Hai vị, nhà các người kiếp trước chắc chắn là tu được phúc phận! Số thuốc này, không chỉ là có giá trị, mà còn...!có giá trị nghịch ý trời!"
Cái gì!
Một cầu này của ông lão mäc áo tana, khiên cho.

Vợ chồng Bạch Tuấn Sơn chắn động mơ hồ,
Giá trị nghịch thiên?
Vậy..vậy thì đây không phải là loại thuốc binh thường sao? Coi như là có giá trị, lại sao mà có giá trị đến nghịch ý trời.
Không đợi vợ chồng Bạch Tuấn Sơn hỏi.
Hai vợ chồng vừa nhìn lên, ông lão mặc áo tang liền chỉ vào bát canh hạt sen, hiện ra vẻ mặt sùng bái, mở miệng nói: "Hai vị, các người phải biết, trong bát canh hạt sen này, được dùng tám loại thuốc Đông y, mà tám loại thuốc này đã được nghiên cứu cực kỳ tỉ mỉ, chia ra hai phần âm dương hài hòa!" "Chọn dược điều phối, tỉ lệ liều lượng phải chính xác đến từng phân thì mới có hiệu quả!"

Nói xong.
Ông lão mặc áo tang nhìn vào mắt hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, hiện ra vẻ ghen tị lẫn hâm mộ nồng đậm: "Bát canh hạt sen này, giá trị trăm triệu!"
Sao cơ?
Giá trị lên tới trăm triệu? Sau khi nghe dược loi này của ông lão mặc áo tang, không chỉ Bạch Tuấn Sơn, hay Thấm Ngọc Trân, hoàn toàn bị con số này dọa sợ.
Hai người ngây ngốc nhìn về phía ông lão mặc áo tang, thậm chí còn nghi ngờ ông ta đã bị điên.
Chỉ là một bát canh dược bình thường mà thôi.
Dược liệu được dùng cũng không phải là quý hiểm, sao có thể có giá trị lên tới trăm triệu, đây còn không phải là cho cười cho thiên hạ sao?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, nụ cười trên khóe miệng ông lão mặc áo tang càng thêm cứng lại: "Các người không hiểu! Bởi vì phần thuốc này, trên toàn thế giới chỉ có một mình con rể của hai người, mới có thể điều phối ra! "Nếu như thật sự bị các cao y trên toàn thế giới biết được, đừng nói đến trăm triệu, cho dù phải bỏ ra cả ngàn tỷ, cũng phải mua cho bằng được.
Xôn xao!
Một câu này của ông lão mặc áo tang, lập tức phá vỡ thế giới quan của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn,
Bọn họ nhìn ra được, lời của ông lão mặc áo tang này là sự thật.

Một phần thuốc liệu, trị giá trăm triệu,
Lẽ nào, thuốc mà Lâm Thiệu Huy điều chế ra, thật sự quý giá như vậy?
Mà cả gia đình nhà bọn họ, ba bữa một ngày, mỗi bữa bốn món một canh! Cũng có nghĩa là, mỗi ngày bọn họ ăn năm trăm triệu?
Con...!con me no!.