Hửm?
Nghe thấy giọng Lâm Thiệu Huy, lại thấy dáng vẻ tự tin của anh.
Cho dù Bạch Tổ Y ngàn vạn lần không hiểu nổi hành động của anh nhưng vẫn chọn tin tưởng như trước.
“Được!”
Bạch Tổ Y gật đầu đồng ý ngay.
Ngay sau đó nhân viên phục vụ quanh đấy nhặt một tập hợp đồng giải ước từ dưới đất lên, đưa đến trước mặt Bạch Tổ Y.
Bạch Tổ Y không nhiều lời, xoèn xoẹt thanh thoát ký lên hai chữ Bạch Tổ Y.
Tính lặng!
Ngay lúc này, trong hội trường chỉ có tiếng Bạch Tổ Y ký tên.
Mà trái tim những Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc ở bên cũng ri máu, thái độ với Lâm Thiệu Huy càng phẫn nộ hơn, giận đến mức run rẩy cả người.
Điên rồi?
Bọn họ không ngờ, không chỉ có mình Lâm Thiệu Huy phát điên mà chủ tịch Bạch Tố Y ngày thường vô cùng bình tĩnh của bọn họ cũng phát điên như Lâm Thiệu Huy.
Nhưng bây giờ chuyện cũng đã rồi, có nói gì cũng vô ích.
Ngay khi Bạch Tổ Y đặt bút xuống ký thì bản hợp đồng đã có hiệu lực rồi.
Âm thanh ngoài cửa tòa nhà lại truyền vào.
"Con trai của chủ tịch Lãnh Khang tập đoàn Bảo
Thịnh - Lãnh Bất Phàm, đến rồi!" “Cháu gái của chủ tịch Hạ Lan Sơn tập đoàn Lan Sơn - Hạ Lan Kiều, đến rồi!”
Gì cơ!
Nghe thấy hai cái tên này, không cần biết là sắc mặt của Bạch Tổ Y hay tất cả Lãnh đạo cấp cao tập đoàn Bạch Lạc, ai nấy cũng mặt mày trắng bệch.
Vị khách đáng sợ nhất, cuối cùng cũng...!tới rồi!
Tập đoàn Báo Thịnh!
Tập đoàn Lan Sơn!
Đây là hai tập đoàn tài phiện lớn nhất trong khắp tỉnh Nam Lộc.
Mà Lãnh Bất Phàm và Hạ Lan Kiều, ở trong thành phố Nam Lộc hay ở khắp tỉnh, chắc chắn là hai nhân vật thành viên lớn cao cấp nhất.
Mà bây giờ, cùng nhau tới, điều này đối với Bạch Lạc mà nói, là một tai nạn.
Trong một khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt của đám Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc sắp chảy nước đến nơi rồi, bọn họ liếc nhìn Lâm Thiệu Huy, tức đến độ hận không thể ăn tươi nuốt sống thứ yêu tinh gây họa này.
Cộp cộp!
Khi mọi người đang run sợ trong lòng, từng bóng dáng từ cửa bước vào.
Đi đầu là hai chiếc xe lăn.
Ngồi trên xe lăn bên trái là một thanh niên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sâu trong đôi mắt hiện ra sự cao ngạo và lạnh lẽo nồng đậm.
Trên chiếc xe lăn bên phải là một cô gái kiều diễm xinh đẹp, đùi bó thạch cao, khuôn mặt xinh đẹp lại cực kỳ tức giận và oán độc.
Vẫn chưa hết!
Bọn Bạch Tổ Y còn nhìn thấy, sau xe lăn của Lãnh Bất Phàm và Hạ Lan Kiều là một đám thanh niên cả nam cả nữ.
Chu Nhã Nam, Bạch Chí Phàm, Thẩm Kiến, Lâm
Thiên Quang...
Cả đám đều là người có thù với Lâm Thiệu Huy.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Bạch Tổ Y trắng bệch như tờ giấy, trong mắt cô tràn đầy lo lắng.
Ngược lại, hai måt Lâm Thiệu Huy hơi hip lại, hiện ra một nụ cười cong cong.
"Thú vị đấy, hôm nay tất cả kẻ thù của tôi đến đông đủ cả!"
Gì cơ!
Nghe thấy tất cả là kẻ thù của Lâm Thiệu Huy, nhóm Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc nhìn anh cứ như nhìn thắng ngốc.
Con mẹ nó tất cả đều là kẻ thù!
Bọn họ không tưởng tượng nổi thằng nhãi này biết gây chuyện đến mức nào mà có nhiều kẻ thù đến vậy.
Nhất là, bây giờ trong hội trường, có đến 3 cái xe lăn lận!
Mẹ nó chứ!
Thắng chó này định mở xưởng xe lăn à? Vì sao kẻ thù của anh ta lại chuộng xe lăn đến vậy hả?!
Không chỉ có đám Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc, mặt đầy khó hiểu.
Ngay cả Cao Thánh Viễn ngồi trên xe lăn cũng vậy.
Lãnh Bất Phàm và Hạ Lan Kiều cong khóe miệng lên.
"Lâm Huy! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Hai måt Lãnh Bất Phàm nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, cứ như nhìn kẻ thù không đội trời chung..