Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 620: Anh Ta Chính Là Hung Thủ!






Con dao găm chỉ còn cách má cô bé một inch.
Thế nhưng khoảng cách này tựa như có một vách ngăn ở giữa vậy, khó mà tiến vào được.
Vì con dao găm sắc bén đang bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy.
Sao cơ?
Không chỉ có một mình Huân Nhi ngây ngần.
Mà ngay cả tên thanh niên độc ác kia cũng hơi giật mình, lúc này gã ta mới phát hiện ra, trước mặt mình chẳng biết từ lúc này mà lại có nhiều hơn một người thanh niên.
Đặc biệt!
Con dao găm mà gã ta đâm xuống lại đang bị người thanh niên này nằm lấy, chuyện này...!"Tên nhóc, mày là ai đấy?"
Con ngươi của tên thanh niên kia nhanh chóng co rút lại, gã thấy vô cùng rõ ràng bàn tay của người thanh niên đó đang bắt lấy lưỡi của con dao găm.
Tuy nhiên, lưỡi dao sắc bén của gã lại không cắt trúng tay của người thanh niên kia.

Dường như lòng bàn tay của người thanh niên này được bọc thép vậy, thật sự khiến tên thanh niên độc ác kia không dám tin vào mắt mình.

"Anh...!Anh trai!"
Sau khi Huân Nhi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, cũng sợ hãi ngây người giống như thế.
Cô bé không ngờ, người anh trai này lại xuất hiện ot đây.

Nhất là anh ấy lại xuất hiện ngay tại lúc mà cô bé gặp nguy hiểm, giống như sự xuất hiện của thiên thần vậy.
Nhìn những vết thương, từng vết sẹo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi, sắc mặt Lâm Thiệu Huy dường như muốn chảy ra nước.
Cuối cùng thì anh cũng tìm ra được nguồn gốc của những vết sẹo này.

Chính là cái tên thanh niên độc ác trước mặt này gây nên.

"Huân Nhi! Lẽ ra em phải nói thật với anh chứ!!"
Lâm Thiệu Huy nhìn về phía Huân Nhi, lộ ra sự trách móc.
Khi nghe thấy điều này.

ánh mắt
Hốc mắt của Huân Nhi nhanh chóng trở nên ứng đỏ, cô bé không nhịn được xấu hổ cúi thấp đầu, nước mắt nhanh chóng trượt xuống khỏi hốc mắt cô bé: "Đúng thế...!Thật lòng xin lỗi anh trai! Huân Nhi không muốn gây phiền phức cho anh!" Trong lòng cô bé nhỏ này cám thấy vô cùng áy náy.
Cô bé đã nợ Lâm Thiệu Huy quá nhiều.

Cô không muốn Lâm Thiệu Huy lại vì cô bé mà rước lấy phiền phức, tự rước lấy nguy hiểm vào mình.
Và vào lúc này!
Sau khi nghe thấy những lời nói mà Lâm Thiệu Huy mà Huân Nhi vừa nói, tên thanh niên gian ác kia nhanh chóng trở nên giận dữ: "Được đấy! Không ngờ cái con nhóc chết tiệt này lại gọi người tới giúp!"
Nói xong!
Tên thanh niên đó nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, hung hang lên tiếng: "Tên nhóc kia, tao khuyên mày đừng xen vào chuyện của người khác! Đây là chuyện gia đình của bọn tao, không có liên quan gì tới mày! Nếu như mày không hiểu chuyện thì đừng trách bọn tao không khách sáo!"
Sau khi nghe thấy người thanh niên ác độc kia nói những lời này.
Hự!
Những người thanh niên nam nữ kia cũng móc từ trong túi mình ra một con dao găm sáng bóng, vẻ mặt bất lương nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.
Chẳng qua là!
Yên tĩnh!
Nhóm của tên thanh niên độc ác kia chỉ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Lâm Thiệu Huy không có bất kì vẻ sợ hãi nào, tựa như một cái vực sâu không thấy đáy, khiến người khác không thể nào biết được anh đang nghĩ gì.

"Đây là nhà bà của các người sao?" Lâm Thiệu Huy thờ ơ lên tiếng hỏi.


"Đúng thế đấy!"
Tên thanh niên độc ác kia cũng không hề giấu diểm, thẳng thừng nói một câu: "Bà ta chính là bà nội của tao! Còn cái con nhóc chết tiệt này cũng chỉ là một con chó hoang mà bà nội tao nhận nuôi mà thôi!" "Sao thế? Chuyện của tao với bà nội tao, mày và cái con nhóc chết tiệt kia chẳng có tư cách để quản đâu!"
Lời nói của tên thanh niên độc ác kia vô cùng phách lối.
Ở trong mắt anh ta, dường như việc anh ta có giết chết bà lão mù này thì cũng chẳng có liên quan gì tới những người khác.
Khi nghe thấy điều này.
Lâm Thiệu Huy cũng không phản bác lại, mà chỉ nhìn về phía những vết cắt trên gương mặt Huân Nhi, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: "Còn những vết sẹo trên mặt cô bé thì sao?" Sao?
Tên thanh niên ác độc kia trở nên sừng sờ, sau đó khóe miệng gã ta cong lên, vẻ mặt tàn bạo nói: "Chính là do tao gây ra đấy, thế thì sao chứ? Cái con nhóc chết tiệt này, ăn đồ của bà nội tao, uống nước của bà nội tao.

Tao thích cho nó vài vết sẹo trên mặt đấy thì sao? Không liên quan tới mày" "Cậu nhóc, tao khuyên mày nên tránh ra đi!".