Bốp!
Cái tát của ông cụ Bạch ẩn chứa sự tức giận của ông cụ vì thế ra tay vô cùng nặng nề.
Dường như chỉ trong nháy mắt đã khiến gò má của Bạch Chí Phàm hiện lên một dấu tay đỏ tươi.
Không chỉ có thế.
Ông cụ nhà họ Bạch giận tới mức cả người run rẩy, hung hăng lên tiếng: "Cháu câm miệng cho ông!" "Tên nhóc con kia, ông nói cho cháu biết, sau này cháu không được phép tìm tới gây phiền phức cho Lâm Thiệu Huy! Nếu không ông nội sẽ lột da cháu ra đấy!"
Cái gì!
Bạch Chí Phàm đã hoàn toàn bị cú tát này làm cho tỉnh mộng.
Đặc biệt là hai ba con nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng và cả dáng vẻ hoảng sợ của ông cụ, hai người hoàn toàn cảm thấy choáng váng.
Cái gì...!Chuyện gì đang xảy ra thế?
Ngay lúc ông vụ bước vào cục thể thao, ông cụ còn muốn Lâm Thiệu Huy sẽ thất thế, thậm chí ông cụ còn chờ đợi việc Lâm Thiệu Huy sẽ bị Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn phế bỏ, khiến nhà họ Bạch có thể phát triển tập đoàn Bạch Kỳ.
Thế nhưng chỉ mới qua được một tiếng đồng hồ.
Tại sao ông cụ Bạch lại đột nhiên thay đổi ý định như thế? "Ông nội, sao ông lại như thế? Tại sao cháu lại không thể gây phiền phức cho cái tên Lâm Thiệu Huy đó chứ?" Bạch Chí Phàm ôm mặt, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Anh ta chỉ cảm thấy gò má mình đau rát, sự thù hận mà anh ta dành cho Lâm Thiệu Huy càng trở nên nhiều hơn.
Bạch Long Hải ở bên cạnh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, quay sang nhìn ông cụ Bạch, lên tiếng hỏi: "Ba! Có phải cái tên Lâm Thiệu Huy kia đã làm chuyện gì trong cục thể thao rồi không? Sao có thể khiến bố trở nên kiêng kỵ cậu ta như thế?"
Vẻ mặt Bạch Long Hải trở nên khó tin.
Ông ta biết người ba của mình vô cùng xem thường cái tên con rể vô dụng này.
Thậm chí mỗi khi nhà họ Bạch đối phó với Lâm
Thiệu Huy, đều là do ông cụ Bạch ngầm đồng ý.
Thế nhưng bây giờ...
Nhìn vẻ mặt của hai người kia, khóe miệng ông cụ Bạch giật nhẹ một cái, không nhịn được thở dài lên tiếng: "Không nói, không nói được!" "Nếu Lâm Thiệu Huy đúng như những gì bố đoán thì nhà họ Bạch chúng ta đã bị mù cả rồi, đắc tội phải một nhân vật lớn không thể tưởng tượng nổi!"
Cái gì cơ!
Câu nói của ông cụ Bạch càng làm cho hai ba con Bạch Long Hải cảm thấy không dám tin vào tai mình.
Một nhân vật lớn khó có thể tưởng tượng nổi sao?
Chỉ với một mình cái tên Lâm Thiệu Huy đó sao? Chuyện này...!Chuyện này sao có thể chứ? "Ba, mặc dù con không biết rốt cuộc thì Lâm Thiệu Huy đã làm gì trong cục thể thao.
Thế nhưng ba đừng để bị cái tên nhóc đó lừa! Cái tên đó cũng chỉ là một tên phế vậy mà thôi, nếu không sao cậu có thể ở nhà họ Bạch của chúng ta ăn bám ba năm như thế chứ!" Bạch Long Hải vẫn không thể tin được.
Bạch Chí Phàm cũng nghĩ như thể.
Anh ta chỉ vào chiếc xe điện kia, sau đó quay sang nói với ông cụ Bạch: "Ông nội, ông nhìn đi đây là chiếc xe Lâm Thiệu
Huy đã dùng để đi tới đây! Những người khác đến đây đều lái những chiếc xe sang, chỉ có tên đó xem một chiếc xe điện như báu vật mà thôi!" "Cái tên không có tương lai như thế thì có gì đáng để ông nội phải kiêng dè chứ?"
Ù?
Nghe thấy thế, ánh mắt ông cụ Bạch không nhịn được nhìn về phía chiếc xe điện kia, cảm thấy hơi sững sờ: "À đúng rồi, hai người có thấy Lâm Thiệu Huy ra ngoài chưa>"
Ra ngoài sao?
Hai ba con Bạch Long Hải cảm thấy ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu một cái: "Ba! Hai người bọn con đã luôn trông chừng ở lối ra này, thế nhưng chắc chắn là cái tên Lâm Thiệu Huy đó vẫn chưa ra!" "Đúng thế! Nếu như tên nhóc kia ra ngoài thì cháu và ba đã phát hiện ra rồi! Hơn nữa xe điện của cậu ta vẫn còn ở đây!"
Nghe thấy lời nói của hai ba con Bạch Long Hải, chân mày của ông cụ càng nhíu chặt hơn.
Ông cụ đã tận mắt nhìn thấy vị đại tông sư
Thiệu Huy kia đi ra bằng cửa này.
Thế nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn chưa xuất hiện, không phải là, có thể...!Anh cũng không phải là đại tông sư Thiệu Huy kia sao?
Nghĩ tới đây.
Ánh mắt ông cụ Bạch lại sáng lên, trong khi ông ta muốn tiếp tục truy hói.
Bạch Chí Phàm đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ông nội, ông mau nhìn kìa! Cái tên nhóc kia đi ra bằng một cửa khác!".