Lúc này, khi nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện kia, chú Minh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân ông ta vọt lên tới trên óc, khiến da đầu ông ta cảm thấy tê dại.
Đúng thế!
Người đang đứng trước mặt ông ta lúc này, chính là...!Lâm Thiệu Huy! "Không phải cậu đã rời khỏi đây bằng cửa khác rồi sao? Chuyện này..."
Chú Minh hoàn toàn cảm thấy bối rối.
Ông ta biết Lâm Thiệu Huy mạnh mẽ và đáng sợ tới mức nào, vì thế để tránh việc đổi phương có thể nhận ra mình.
Khi ông ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đã rời đi từ cửa khác, ông ta mới bắt đầu rời khỏi đó một lối đi khác.
Thế nhưng, điều khiến ông ta nằm mơ cũng không hề nghĩ tới chính là chẳng những Lâm Thiệu Huy phát hiện ra ông ta mà chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể chặn ông ta trước cửa.
Chuyện này làm sao có thể! "Ông rất ngạc nhiên sao?"
Lâm Thiệu Huy cười khẽ: "Nếu như tôi không rời đi thì sao ông có thể ra mặt sớm như thế chứ!"
Lâm Thiệu Huy đã sớm phát hiện ra sự có mặt của chú Minh này trong cục thể thao, đương nhiên cũng đã sớm đoán được thân phận và mục đích của ông ta.
Sở dĩ anh chờ cho tới bây giờ mới hành động là bởi vì bây giờ anh mới rảnh tay.
Âm!
Nghe tới đây, chú Minh lại cảm thấy da đầu mình trở nên tê dại.
Hóa ra là anh cổ ý!
Bây giờ ông ta mới hiểu, Lâm Thiệu Huy cố ý rời đi bằng cửa đó để có thể phát hiện ra ông ta chỉ trong một thời gian ngắn.
Hai người một người hỏi một người trả lời, Chương Lỗi trong video ở đầu dây bên kia hoàn toàn trở nên bối rối.
"Không...!Không thể nào! Huyết Tổ chính là đại tông sư, hơn nữa ông ta còn hung tàn như thế! Cái tên họ Lâm kia chẳng phải là đối thủ của ông ta."
Vẻ mặt Chương Lỗi lúc này như nhìn thấy quỷ vậy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên video.
Đó chính là Huyết Tổ!
Một hung thần tuyệt thế vô song ở Tây Bắc rộng lớn.
Kiểu nhân vật như thế sao có thể không giết chết được Lâm Thiệu Huy chứ?
Hơn nữa, Chương Lỗi nhận ra, chuyện này dường như không đơn giản chỉ là Huyết Tổ không thể giết chết Lâm Thiệu Huy.
Dường như chú Minh còn muốn nói với anh ta về chuyện lên quan đến thân phận của Lâm Thiệu Huy sao?
Thế nhưng đây chỉ là những suy đoán của Chương Lỗi.
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên phát ra từ video bên kia: "Dùng đầu của ông để cảnh cáo nhà họ Phương nhé!"
Cái gì!
Chương Lỗi hơi sững sờ, đúng lúc này.
Anh ta đột nhiên nhìn thấy trong video có một thứ màu đỏ túa ra từ cổ của chú Minh.
"Chú...!Chú Minh! Chú không sao đó chứ? Chú mau rời khỏi đó đi, chú là người của nhà họ Phương chúng tôi, cái tên nhóc đó không dám..."
Giọng nói lo lắng, Chương Lỗi còn chưa nói xong Anh ta đột nhiên thấy chú Minh quản gia từ trong video, ánh mắt nhanh chóng trợn tròn, sao đó miệng đầy máu mở ra, lên tiếng đứt quãng: "Cậu...!Cậu chủ, cậu, cậu ta chính là.." Thế nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong.
Phụt!
Chú Minh muốn nói gì đó.
Một dòng máu đỏ đột nhiên bản ra từ trên cổ ông ta, phun đầy ra trên màn hình điện thoại.
Cả người Chương Lỗi trở nên lạnh ngắt, anh ta nhìn thấy trên cổ chú Minh chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Ngay sau đó!
Đầu chú Minh nhanh chóng rớt ra khỏi chiếc cổ bóng loáng.
Phụt!
Từ hình ảnh trên video ông, có một bóng người đang nặng nề ngã xuống, âm thanh đó rơi vào tai Chương Lỗi.
"Chết...!Chết rồi sao?"
Hai mắt Chương Lỗi suýt rớt ra ngoài.
Điều này còn hơn thế nữa.
Anh ta nhìn thấy hình ảnh trên video lại xoay tròn một lần nữa, dường như điện thoại chú Minh bị ai đó cầm lên, trong video xuất hiện một gương mặt thanh tú.
Chín...!Chính là Lâm Thiệu Huy! "Tên...!Tên họ Lâm kia! Mày, mày giết chú Minh, sao mày lại dám giết người của nhà họ Phương chứ? Mày đúng là tự tìm đến cái chết!".