Đặc biệt là!
Ông cụ nhà họ Bạch biết rõ, nếu được thấy mặt mũi, thế nhưng đại tông sư Thiệu Huy không phải là Lâm Thiệu Huy thì ông cụ không thể ra khỏi cục thể thao này.
A Cái này thuộc về chuyện thiếu tôn trọng với đại tông sư Thiệu Huy!
Cho dù đại tông sư Thiệu Huy không trách phạt ông cụ thì vẫn có nhóm người Huyết Tổ, chắc chắn cũng sẽ không tha cho ông cụ.
Bịch bịch bịch!
Nghe thấy tiếng bước của Lâm Thiệu Huy càng lúc càng gần, cả người của ông cụ Bạch nhanh chóng cúi xuống thật thấp.
Những giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống trán ông cụ.
Cảm giác này giống như có một con mãnh thú vô cùng kinh khủng đang muốn lướt qua người ông cụ, khiến ông cụ cảm thấy kinh hãi, run rẩy, vô cùng hoảng sợ.
Cho đến khi Lâm Thiệu Huy đi qua người ông cụ nhà họ Bạch.
Phù!
Lúc này, ông cụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi ngẩng đầu lên, thứ mà ông cụ nhìn thấy cũng chỉ là bóng lưng của Lâm Thiệu Huy.
"Ngài...!Sẽ là Lâm Thiệu Huy sao?"
Có một sự phức tạp và kinh hoàng hiện lên trong ánh mắt của ông cụ.
Đồng thời!
Tất cả mọi người trong cục thể thao đều không biết, sau khi Lâm Thiệu Huy bước ra khỏi cửa cục thể thao thì có một bóng người màu đen cũng vội vội vàng vàng bước xuống lầu hai của cục thể thao, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Đó cũng là một ông lão.
Nếu có Phương Y Thần ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, người này chính là quản gia của con bác cô, chú Minh! "Chết tiệt! Đế vương của Nhà tù Máu! Cậu ta sao có thể là để vương của Nhà tù Máu chứ!"
Lúc này, trên mặt chú Minh hoàn toàn là vẻ hoảng sợ và khó tin.
Đối với chuyến đi lần của Huyết Tổ, đương nhiên là ông ta muốn âm thầm đi theo.
Chẳng qua là trước kia, khi vẫn chưa chắc chắn việc Lâm Thiệu Huy có bị chém chết hay không, ông ta vẫn một lòng không công khai đi xem những cuộc chiến trên đấu trường, mà là dùng một cách thức bí ẩn để theo dõi các cuộc chiến.
Vốn đĩ, khi nhìn thấy Huyết Lang càn quét nhóm người Lãnh Ngạo Thiên, ông ta vẫn luôn tin rằng, cho dù Lâm Thiệu Huy có xuất hiện thì việc anh phải chết là chẳng cần nghi ngờ gì nữa.
Thế nhưng những chuyện khiến ông ta không ngờ lại liên tiếp xảy ra.
Đầu tiên là việc Huyết Lang bị Lâm Thiệu Huy đánh bại chỉ bằng một chiêu chi trong nháy mắt.
Ngay sau đó, Huyết Tổ lại bị Lâm Thiệu Huy áp chế một cách đầy mạnh mẽ Thế nhưng điều khiến chú Minh bị dọa đến mất mật chính là thân phận thật sự của Lâm Thiệu Huy.
"Huyết Hầu! Đế vương của Nhà tù Máu!" Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của chú Minh, mạnh mẽ trượt xuống: "Không được, bây giờ mình phải báo cáo lại cho cậu chủ biết, nhất định không thể trêu chọc tới cái tên họ Lâm kia.
Nếu không sẽ có nhiều khó khăn hơn ập xuống đầu nhà họ Phương!"
Chú Minh sợ hãi run rẩy.
Trong lúc ông ta đang đi tới cửa, bàn tay run rẩy đặt vào túi móc ra một chiếc điện thoại di động.
Ngay sau đó, chú Minh ra khỏi cục thể theo, cuộc gọi video cũng vừa có người nhận.
Thông qua cuộc gọi video, có thể thấy rõ Chương Lỗi, con cháu của nhà họ Phương.
Giờ phút này, anh ta đang ở trong một phòng khách sạn nào đó, cả người khoác áo choàng tắm, trong lòng đang ôm hai cô em ngoại quốc xinh đẹp, đang lấy rượu làm niềm vui.
Anh ta nhìn vào video, cười vui vẻ: "Chú Minh, sao lâu như thế rồi mà chủ mới gọi cho tôi thể!" "Sao thế? Tên nhóc thối tha kia, lấy được rồi sao?"
Nhắc tới Lâm Thiệu Huy, Chương Lỗi hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không có cái tên khốn kiếp đó thì Phương Y Thần đã chết từ lâu rồi, gia sản khổng lồ của nhà họ Phương cũng đã có thể rơi vào trong tay anh ta từ lâu.
Thể mà bây giờ, thứ mà anh ta muốn nhìn thấy nhất chính là đầu của Lâm Thiệu Huy.
"Cậu chủ, xảy ra chuyện lớn rồi! Thầy trò Huyết
Tổ đã bị đánh bại!" "Hơn nữa, thân phận thật sự của cái tên họ Lâm kia chính là..."
Chú Minh muốn nhanh chóng nhắc nhở cậu chủ của mình đừng nên trêu chọc Lâm Thiệu Huy.
Tuy nhiên, ông ta vẫn còn chưa nói xong!
Ông ta nhanh chóng ngừng lại.
Ánh mắt ông ta đang chắm chăm về phía trước mặt..
Vì ở đó, không biết từ bao giờ mà lại có thêm một...!Người!.