Khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Cả người Huyết Tổ dường như bị sét đánh.
Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt nước mắt cỡ chừng hạt đậu nhanh chóng rơi xuống từ trong mắt của Huyết Tổ.
Vô số đêm, ông ta đã nằm mơ thấy một vùng biển, nắm mơ thấy đám anh em như sói như hổ kia.
Nắm mơ thấy một người đàn ông trông như thần linh đó.
Đó chính là nhiệt huyết cả đời ông ta.
Từ lúc bắt đầu, ông ta đã chứng kiến một thiếu niên đeo mặt nạ quỷ, bắt đầu bước lên ngai vàng màu đen sẫm, sự tích lũy cả đời này của ông ta hoàn toàn bị thay đổi sau khoảnh khắc đó.
Ông ta đi theo người thanh niên kia, đánh đông dẹp tây, sát phạt vô số người.
Ông ta cũng đã tận mắt chứng kiến người thanh niên kia chinh phục một vị anh hùng, tạo nên một quân đoàn Nhà tù Máu với thế lực oai phong lẫm liệt trên khắp toàn cầu.
Lúc rời khỏi Nhà tù Máu, anh ra đi để lại một bầy sói cô đơn.
Bi thương và thê lương!
Từ trước đến giờ, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, ông ta lại gặp lại thân tượng của mình một lần nữa, để vương này.
Phụt!
Lúc này, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Huyết Tổ nước mắt nước mũi giàn giụa, cả người ông ta bỗng nhiên quỳ một chân, hai tay khoanh lại "Huyết Hầu, bái kiến...!Đế Vương!"
Cái gì!
Khi giọng nói của Huyết Tổ phát ra, tất cả âm thanh bên trong cục thể thao lại biến mất không còn thấy dau vết một lần nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng người đang quỳ một chân trên đất, nhìn nước mắt nước mũi giàn giụa của ông ta, vẻ mặt trở nên vô cùng cung kính.
Tất cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình.
"Để vương sao? Không lẽ cậu...!cậu ta chính là người mà sư phụ nhắc tới hết lần này tới lần khác đó sao?"
Cơ thể Huyết Lang run lên, anh ta chỉ cảm thấy da đầu mình dường như muốn nổ tung.
Anh ta đã làm gì thế này?
Thể mà anh ta lại dám ra tay với vua của Nhà tù Máu, thậm chí còn hết lần này tới lần khác muốn giết chết vua của Nhà tù Máu sao?
Đúng là ngốc nghếch!
Giờ phút này Huyết Lang chỉ cảm thấy mình giống như một tên ngốc vậy!
Cũng giống như Huyết Tổ, anh ta vội vàng bụp một tiếng, quỳ một chân xuống đất, hoảng hốt nhìn về phía bóng lưng: "Huyết Hầu, bái kiến để vương! Là tiểu tử đã lỗ mãng, không biết được thân phận thật sự của để vương, vì thế mới xúc phạm ngài như thế.
Xin để vương thứ tội!"
Nói xong.
Huyết Lang thậm chí còn không có dung khí ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lâm Thiệu Huy lấy một cái.
Cúi đầu xuống thật thấp.
Những giọt một hôi không ngừng nhỏ xuống.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lãnh Ngạo Thiên, Hạ Lan Sơn cùng với tất cả những đại lão tỉnh Giang Lâm đều bị sợ tới suýt tè ra quần.
"Trời...!Trời ạ! Tôi đang nắm mơ đó sao? Đại tông sư Thiệu Huy là để vương của Huyết Tổ sao?" "Nhà tù Máu? Chẳng lẽ đó là thể lực kinh khủng quốc tế trong truyền thuyết đó sao? Chẳng qua là, sao đại tông sư Thiệu Huy còn là để vương...!Của thế lực đáng sợ đó chứ? Chuyện này, làm sao có thể!" "Chằng trách vì sao đại tông sư Thiệu Huy lại sử dụng những bí thuật đó tinh xảo hơn cả Huyết Tổ! Trời ạ, không ngờ thành phố Nam Giang lại cất giấu một con rồng mạnh mẽ đến như thế!" ...
Tất cả các đại lão tỉnh Giang Lâm có mặt tại hiện trường đều bị dọa tới mức câm như hến.
Từng người, từng người một vội vàng cúi đầu trước Lâm Thiệu Huy.
Dẫu sao thì!
Đây chính là đế vương của Huyết Tổ, thậm chính còn có thể chính là vị vua trong truyền thuyết kia của Nhà tù Máu!
Điều này khiến mọi người càng cảm thấy khiếp sợ.
Còn về phần ông cụ nhà họ Bạch, giờ phút này mặc dù ông cụ cũng tỏ ra giống mọi người, cúi đầu thật thấp.
Thế nhưng ánh mắt kia của ông cụ lại không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đang ở trên đài cao.
Chẳng biết vì lý do gì mà giờ phút này ông cụ lại có cảm giác, bóng lưng của vị đại tông sư Thiệu Huy này lại vô cùng quen thuộc.
Thậm chí ngay cả đến giọng nói cũng có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cực kỳ giống Lâm Thiệu Huy? "Thật sự là Lâm Thiệu Huy sao? Nếu quả thật là Lâm Thiệu Huy thì chang phải nhà họ Bạch của mình vẫn luôn tự tìm cái chết sao? Cũng không tự biết thân biết phận?"
Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống trên trán của ông cụ nhà họ Bạch.
Cảm giác không lành này khiến ông cụ sợ suýt tè ra quần..