Và cũng chính vì hình bóng hồi ức này lại càng khiến cơ thể ông ta run một cách mãnh liệt hơn: "Bóng dáng của cậu ta thật giống người kia! nhưng người kia là vua của Nhà tù Máu, là đế vương vô thượng của chiến sĩ Nhà tù Máu chúng ta! Sao lại có thể xuất hiện ở nơi này chứ? Càng không thể xuất hiện ở một nơi nhỏ như thành phố Nam Giang
Khóe miệng Huyết Tổ nhanh chóng hiện lên một sự cay
Ông ta nhanh chóng cho rằng, dáng người gầy gò của Lâm Thiệu Huy có hơi giống với người đàn ông kia, chỉ có như thế mà thôi.
Lách cách!
Cho đến tận bây giờ, một bàn chân của Lâm Thiệu Huy đã bước lên đài cao.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn bước lên đài cao, trên mặt Huyết Lang nhanh chóng hiện lên vẻ phẩn khởi, giọng nói vô cùng đậm đà: "Ha ha Cái tên họ Lâm kia, cậu không ngờ đúng không?" "Chỉ trong thời gian ngắn như thế, tôi chẳng những đã trị được đan điền của mình mà thậm chí còn đột phá thành đại tông sư!"
Khóe miệng Huyết Lang nhanh chóng một sự đáng sợ.
Cả đời này anh ta không thể nào quên được buổi tối hôm đó.
Chỉ với ba chiêu!
Lâm Thiệu Huy chỉ dùng ba chiêu mà thôi đã có thể khiến một trong mười sát thủ bậc nhất của Đông À này bị đè xuống mặt đất trông như một con kiến vậy.
Đó chính là nỗi ô nhục của anh ta.
Và hôm nay sẽ là ngày mà anh ta rửa nhục!
Nghĩ tới đây!
Huyết Lang bước lên trước một bước, khí thế đại tông sư trên người anh ta dâng trào một cách mãnh liệt: "Tới đi! Đại tông sư Thiệu Huy, hãy xem tôi sẽ làm thế nào để có thể đánh bại cậu chỉ với một chiêu!"
Một chiêu!
Rào rào...
Nghe thấy thế, các đại lão Nam Lộc đứng bên dưới đều bắt đầu trở nên xôn xao.
Bọn họ không ngờ, Huyết Lang lại tự tin như thế.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Lãng Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn nằm trên mặt đất ở đài cao, tất cả các đại lão đều trở nên trầm mặc.
Chỉ trong nháy mắt, Hạ Lan Sơn đã bị đánh bại bởi một chiều.
Còn Lãnh Ngạo Thiên dường như cũng chỉ chống đỡ được thêm mấy quyền nữa mà thôi.
Còn Lâm Thiệu Huy.
Một đại tông sư tân binh, e rằng ngay cả một chiêu cũng không thể nào tiếp nối.
Nghĩ tới đây, những đại lão Nam Lộc lại lần nữa nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại vô cùng đậm đà.
Thế nhưng!
Một cảnh tượng khiến người khác bất ngờ đã diễn ra.
Dường như Lâm Thiệu Huy không hề để ý tới những lời nói miệt thị của Huyết Lang, ánh mắt của anh lúc này đều tập trung trên người Huyết Tố.
Đối với Huyết Lang thì lại tỏ vẻ coi thường.
Sao?
Khi Huyết Lang nhìn thấy cảnh tượng này thì hô hấp anh ta dần trở nên chậm lại.
"Tên nhóc kia, cậu...!Cậu dám xem thường tôi sao?"
Huyết Lang cảm thấy có chút khó tin.
Dù sao thì anh ta cũng đã lên cấp đại tông sư, hơn nữa sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ.
Thế nhưng cái tên khốn kiếp này lại không hề nhìn anh ta lấy một cái, dường như cho dù anh ta có trở thành đại tông sư thì trong mắt người này vẫn nhỏ bé như một con kiến hồi mà thôi.
"Cậu...!Đáng chết!"
Âm!
Huyết Lang đã hoàn toàn nổi giận.
Trong ánh mất anh ta hiện lên vẻ sát khí vô cùng mãnh liệt, sau đó cả cơ thể anh ta chợt lóe lên, nhanh chóng vọt về phía Lâm Thiệu Huy.
"Huyết Sát Quyền!"
Â..
Ngọn gió mạnh mẽ phát ra từ quyền này nhanh như chớp đánh thẳng về phía Lâm Thiệu Huy.
Năm mét!
Ba mét!
Rồi một mét!
Một chiều Huyết Sát Quyền kinh khủng kia của Huyết Lang đang cách đầu của Lâm Thiệu Huy càng lúc càng gần.
Chẳng qua điều khiến mọi người cảm thấy khó tin chính là.
Lâm Thiệu Huy tự như một tên ngốc vậy, anh vẫn không nhìn Huyết Lang lấy một cái mà ngược lại vẫn nhìn chằm chằm về phía Huyết Tổ.
Chuyện này..
Khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối.
Sắc mặt của các đại lão Nam Lộc nhanh chóng biến đổi, tựa như nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đã bị đánh bại bởi một chiêu của Huyết Lang, bọn họ nhanh chóng hét ầm lên: "Đại tông sư Thiệu Huy, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì thế! Nguy hiểm!" "Tránh ra! Mau tránh ra đi!" "Xong rồi! Đây không phải là knock out đó chứ?"
Sắc mặt của các đại lão Nam Lộc đều bị sợ tới mức trắng bệch.
Còn Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn lại tức giận tới mức đấm ngực, giậm chân.
Dường như họ đã thấy được cảnh tượng Lâm Thiệu Huy bị đánh ngã xuống đất một cách thê thảm vậy..