Món đồ thứ hai còn hơn thế nữa.
Sau khi nhìn thấy món đồ thứ hai, da đầu Khổng Sanh cùng tất cả mọi người có mặt ở đây đều trở nên tê dại.
"Gai Hàn Huyết! Hay có thể nói là ngọn giáo Hàn
Huyết!"
Gai!
Ngọn giáo!
Đúng vậy, đây là một vũ khí có hai tác dụng, nó có thể là cái gai trong cận chiến và là mũi giáo trong chiến đấu tầm xa.
Loại vũ khí này là do bậc thầy vũ khí lạnh nổi tiếng nhất của An Nam đã tốn mười năm để tạo ra một loại vũ khí lạnh khủng bố như này.
Người ta đồn đại rằng loại vũ khí này vô cùng kiên cố, không thứ gì có thể phá hủy được và đồng thời cũng rất sắc bén.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng thứ vũ khí lạnh siêu việt này lại rơi vào tay Huyết Lang.
Đặc biệt, khi nhìn thấy Huyết Lang mặc chiếc giáp mai rùa đen nghìn năm tuổi lên người rồi cầm chiếc gai Hàn Huyết trên tay, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
Một người là tông sư đỉnh cấp!
Một người thì phòng thủ có giáp mai rùa đen nghìn năm, tấn công có gai Hàn Huyết!
Đây gần như có thể tương đương với trình độ khủng bố của một tông sư bất khả chiến bại.
"Tông sư Huy, hãy cẩn thận! Đó chính là giáp mai rùa đen nghìn năm, sẽ rất khó để tông sư có thể phá vỡ nó! Còn cái gai trong tay anh ta là gai Hàn Huyết, nếu bị đâm trúng chắc chắn sẽ bị thương!"
Giờ phút này Khổng Sanh cố gắng gào to lên với Lâm Thiệu Huy để nhắc nhở anh, trong giọng nói của ông ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Không chỉ có ông sợ hãi mà những người bên cạnh đều hoảng sợ đến nỗi run cầm cập.
Xét cho cùng, chỉ với hai món đồ này, sức mạnh của Huyết Lang đủ để đứng vào bảng xếp hạng ba sát thủ hàng đầu Đông Á.
Quá chói rồi!
Đúng lúc này, dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, Huyết Lang nhấc gai Hàn Huyết rồi đột ngột vung lên.
Đột nhiên, vũ khí sắc bén này chợt dài thêm hai đoạn, trở thành một cây giáo!
Ánh sáng lạnh trên mũi giáo lóe lên, lộ ra mùi vị của sự khát máu.
"Tông sư Huy? Ha ha ha...!hy vọng cậu có thể tiếp ba chiêu của tôi mà không chết!"
Trong đôi mắt của Huyết Lang nồng đậm sự dữ tợn.
Lúc này chắc chắn anh ta đang ở trong trạng thái mạnh nhất, anh ta tin rằng bản thân có thể tiêu diệt bất cứ kẻ thù mạnh nào, kể cả tông sư đỉnh cấp.
Tuy nhiên, điều khiến anh ta bất ngờ là ngay cả khi nghe thấy lời nhắc nhở của Khổng Sanh, sắc mặt của Lâm Thiệu Huy vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, không có một chút gợn sóng nào.
Như thể anh đang nhìn một đứa trẻ chơi đùa với một món đồ chơi, trong ánh mắt của anh lộ ra sự khinh bỉ sâu sắc: "Cậu đã sẵn sàng chưa?"
Sao cơ?
Huyết Lang khẽ giật mình, dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Sở khiến trong lòng anh ta sinh ra một loại cảm giác nhục nhã.
"Cậu...!không sợ sao?"
Sợ?
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy khẽ cong lên, ánh mắt anh nhìn về phía Huyết Lang giống như đang nhìn một con kiến hôi: "Sợ chứ! Tôi chỉ sợ rằng chưa tới ba chiêu, tôi lại sơ ý nghiền chết cậu!"
Xung quanh bắt đầu xôn xao, náo loạn.
Thật sự vô cùng ngang ngược!
Ngay sau khi những lời Lâm Thiệu Huy được thốt ra, biểu cảm trên gương mặt của Huyết Lang có sự thay đổi, Khổng Sanh và những người khác thì không thể tin vào tai mình.
Sợ chưa tới ba chiêu, nghiền chết anh ta?
Chuyện này vô cùng..
Đám người Khổng Sanh chỉ cảm thấy thính giác của mình bị ảo giác, bọn họ không dám tưởng tượng trên đời này có loại nhân vật nào lại có thể đối mặt với Huyết Lang trong trạng thái mạnh nhất mà nói những lời kiêu ngạo như vậy.
Lúc này, hai mắt của Huyết Lang đã đỏ rực.
Bực tức!
Tại thời điểm này, quả thực anh ta đã bị chọc đến tức nổ phổi: "Được! Cậu bé ngoan, về mặt khoác lác giỏi, cậu nhất định là người đầu tiên tôi từng gặp!" "Đã như vậy thì tôi sẽ cho cậu nổ đến lúc nổ tung, trở thành kẻ ngu ngốc!"
Giết!
Huyết Lang hung hăng giảm mạnh xuống đất, sau đó cả người mặc một chiếc giáp mai rùa đen ngàn năm tuổi, tay cầm một cây giáo Hàn Huyết giống như một con dã thú hung bạo chém về phía Lâm Thiệu Huy.
Nhanh lên!
Dưới cơn thịnh nộ, gần như tốc độ của Huyết Lang đã đạt đến cực hạn.
Gần như ngay lập tức, anh ta lao tới trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Cây giáo Hàn Huyết ở sau lưng khẽ kêu một tiếng rồi đập mạnh về phía cổ Lâm Thiệu Huy.
Vù vù!
Toàn bộ không trung vang lên tiếng xé gió xôn хао.
Như tia chớp, thanh giáo lao vào ngay cổ Lâm Thiệu Huy.
Một nhát đâm xuống!.