Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 312: Không Sai Là Tôi Nói






Cái suy nghĩ định lên tiếng vạch trên tên họ Lâm Thiệu Huy cũng lập tức biến mất.

Yên lặng!
Giờ phút này, sau khi biết chủ nhân của giọng nói này chính là người phá quán Chó Sói, đánh tàn Thương Lang, trong viện hí kịch lập tức rơi vào bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Trên đài đấu võ, hai mắt của Bác Thiên Độc Ưng Lý Hùng đã tỏa ra áng sáng hung ác, liên tục lấp lóe, cao giọng hô to với đám người thuộc thành phố Nam Giang.

"Được lắm! Thì ra mày là thằng chuột nhắt dấu đầu lòi đuôi kia, làm hại ngũ sư đệ của tao, phá quán Chó Sói của ná!"
"Nhóc con, có giỏi thì ra đây đánh một trận! Bố mày chỉ cần một đấm là sẽ lập tức K.

O đánh chết thằng nhóc con mày!"
Mặt Lý Hùng vô cùng hung ác, giống như một con dã thú đang điên cuồng, đôi mắt lạnh lẽo đáng sợ nhìn lướt qua từng góc xó xỉnh của nhóm người thành phố Nam Giang.

Mà khi gã nói xong những lời này.

Giọng nói lạnh nhạt kia lại vang lên lần nữa:
"Chỉ dựa vào anh?"
Chỉ bốn chữ, lại lộ ra vẻ vô cùng ngông cuồng.

Rơi vào tai Lý Hùng, lập tức làm gã giận tím mặt, mà ngay lúc Lý Hùng định mở miệng tiếp tục chửi rủa khiêu khích.

Bốp!
Một thứ gì đó đen thùi bay vụt từ hàng ghế khán giả xuống dưới chỗ gã đang đứng giống như một viên sao băng.


Nguy hiểm!
Ngay khoảnh khắc Lý Hùng nhìn thấy thứ đen thùi đó bay vụt đến, chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng lên, sắc mặt thay đổi kịch liệt.

"Tiểu Tứ, cần thận!!!"
Không chỉ Lý Hùng, Kim Cương đang ở khu vực Hải Dương cũng nhìn thấy cảnh này, lập tức hoảng sợ gọi to.

Nhưng!
Thứ đen thùi kia nhanh đến mức làm người khác bất ngờ.

Lý Hùng muốn tránh, nhưng gã vừa mới nhúc nhích.

Phụt!
Thứ đen thùi kia đã kéo theo một lực bắn vô cùng mạnh mẽ, lập tức xuyên thủng bả vai gã.

Giống như một viên đạn, chui vào ngực của Lý Hùng rồi bắn ra từ phía sau.

Keng!
Một tiếng động giòn vang truyền đến, sau khi thứ đen thùi kia xuyên qua bóng người Lý Hùng rồi, không ngờ còn dính chặt vào vách tường ở mặt sau.

Đặc biệt, khi mọi người nhìn thấy rõ vật thể đen thùi kia rồi, suýt chút nữa tất cả mọi người đều rớt tròng mắt xuống.

Đó không ngờ lại là! một hạt đào!
Yên lặng!
Giờ phút này, trong viện hí kịch rơi vào một loại yên lặng như chết chóc.


Mọi người đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Bác Thiên Độc Ưng Lý Hùng, suýt chút nữa là mọi người lại rớt tròng mắt xuống nữa rồi.

Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt máu tươi nhỏ giọt từ trước ngực và sau lưng Lý Hùng rơi xuống, đập xuống nền đất.

Mặt Lý Hùng hiện lên vẻ cực kỳ kinh ngạc và khó tin.

Gã chỉ cảm thấy một loại cảm giác vô cùng đau nhức giống như bị trúng đạn lan khắp cơ thể gã.

Gã đưa tay, sờ sờ miệng vết thương, cơn đau nhức kinh khủng kia làm gã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Bich!
Cơ thể mất đi sức lực, ngã thẳng xuống đất.

Xôn xao!
Cảnh này, làm cho người có mặt nơi đây đều ồ lên.

Một hạt đào lại có thể xuyên thủng cơ thể của Lý Hùng giống hệt như một viên đạn, điều này đúng là làm người ta cảm thấy rất khó tin.

Đặc biệt là khu vực Hải Dương, đã rối loạn hoàn
toàn.

Kim Cương và ba tên đệ tử nhanh chóng chạy lên đài đấu võ, sau đó kiểm tra vết thương của Lý Hùng.

"Sư phụ, tử sư đệ bị gãy bốn khúc xương sườn, cũng may mà không làm tim và phổi bị thương, coi như còn giữ được tính mạng!"
Một người đệ tử nói với Kim Cương.

Kim Cương nghe thấy những lời này thì nheo mắt lại, đưa mắt nhìn sang hạt đào đang ghim chặt trên vách tường ở phía sau, trong mắt hiện lên một chút hoảng sợ.

"Thủ đoạn mạnh thật! Một hạt đào mà có thể phát ra uy lực như một viên đạn! Người này không phải dạng vừa!”.