Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 132: Liếc Mắt Một Cái Là Phát Hiện Ra Thật Hay Giả!






"Không đúng! Chỉ số tác phẩm này của Lâm Thiên Quang không khớp.”
Mọi người đứng xung quanh cũng nhao nhao phát hiện ra sự bất thường.

Ai cũng cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.

Bọn họ hồi tưởng lại chuyện lúc trước.

Lâm Thiệu Huy từng nói chỉ số của tác phẩm thật là 13.78, còn trị số của tác phẩm này lại là 12.31.

Điều này đã cho thấy anh chỉ liếc một cái là biết được chỉ số chính xác của bức tranh Tháp Eiffel này, không hề chênh lệch một li nào.
"Mẹ kiếp! Sao có thể chuẩn hơn cả đo đạc thế chứ!”
Chỉ có điều, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.

Robert không hề phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ ở nơi đây, ông ấy lại nói tiếp: “Chỉ số chỉ là phương pháp thứ nhất để giám định thôi.

Phương Pháp thứ hai chính là mực màu xanh nước biển sẫm.

Màu mực này không bao giờ phai màu, có độ ổn định cao.

Nó sẽ giúp tác phẩm này giữ nguyên được trạng thái ban đầu đến cả trăm năm!”
“Đoàng!”
"Giống y như đúc!" Sau khi nghe ông ấy nói tới đây, mọi người đều phải run sợ.

Bởi vì điểm thứ hai mà Lâm Thiệu Huy nói giống y hệt như Robert vừa nói.

“Điểm...!điểm thứ ba là gì?" Trên trán Chu Văn Thanh
toát đầy mồ hôi lạnh, chảy dọc theo khuôn mặt ông ta xuống.

Nhưng ông ta vẫn chưa bỏ ý định hỏi.


Không chỉ có ông ta, mặt của đám người Lâm Thiên Quang, Lý Trung Huy đứng ở bên cạnh cũng trở nên trắng bệch.

Họ nhìn chằm chằm Robert trong video, đợi ông ấy nói điểm thứ ba.
"Điểm thứ ba chính là con dấu! Con dấu của ngài Blood rất khó để bắt chước.

Chữ L trong đó sẽ cong lên khoảng 30 độ.

Gần như chỉ cần nhìn một chút là có thể phát hiện ra là thật hay giả ngay!”
Sau khi ông ấy dứt lời, Chu Văn Thanh cảm thấy toàn thân như không còn chút sức lực nào nữa, ngã ngồi trên mặt đất.
"Giả! Hóa ra tác phẩm mà mình cho là thật mới là giả!"
Điều buồn cười hơn chính là Lâm Thiệu Huy đã vạch trần điều này từ lâu.

Nhưng ông ta lại coi lời nói của đối phương là không khí.

Thậm chí còn tìm quản lý của Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu để nhờ giám định giúp.

Chuyện này đã khiến ông ta trở thành trò cười trong mắt của tất cả mọi người,
Lâm Thiên Quang đứng bên cạnh thì hoàn toàn ngây người.
"Giá! Suy nghĩ mất cả nửa ngày, cuối cùng tác phẩm mà mình cho là thật lại là giả? Chuyện này."
"Bop!" Lý Trung Huy đứng bên cạnh lại tức giận không kìm nén được, tát mạnh một phát vào mặt Lâm Thiên Quang: "Thằng súc sinh này! Mày lại còn định cầm đồ giả tới lừa tao à? Mày được lắm! Mày được lắm!”
Lý Trung Huy tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Còn Lâm Thiên Quang thì lấy tay che lấy khuôn mặt
đang đau rát.

Anh ta định giải thích, nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra được.

Anh ta còn có thể nói gì nữa chứ? Quản lý của Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu đã giám định rồi, vốn chẳng thể nghi ngờ điều gì nữa.

Tranh chữ của anh ta chắc chắn là đồ dỏm.

"Không! Tôi không tin!”
Hai mắt Lâm Thiên Quang trở nên đỏ bừng, anh ta hét lên: “Quản lý Thanh, ông Robert! Coi như bức tranh chữ của tôi là đồ dỏm đi, nhưng tôi không tin tranh chữ của Lâm Thiệu Huy là đồ thật!"
"Bộ tranh Ông lão câu cá một mình của ông ấy rõ ràng đã treo trong Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu rồi.

Sao nó có thể xuất hiện ở đây được? Hơn nữa, bức tranh của cậu ta có vẻ như vừa được vẽ cách đây không lâu, chắc chắn nó là đồ giả!”
"Đúng thế!”
Câu nói này của anh ta khiến mắt của Quản lý Thanh lóe sáng.

Ông ta giám định tranh chữ của Lâm Thiên Quang là đồ thật, kết quả lại là đồ giả.

Nhưng Chu Văn Thanh không tin kết quả giám định về bức tranh chữ của Lâm Thiệu Huy của ông ta sai.
Nghĩ tới đây, ông ta nhanh chóng đứng dậy, sau đó cầm bức tranh chữ của anh tới trước camera để Robert giảm định: “Ông Robert, tôi biết bức tranh Ông lão câu cả một mình này được trưng bày trong viện của ông! Nhưng bây giờ ở chỗ chúng tôi lại xuất hiện một bức tranh dỏm này, xin ông hãy giám định giúp."
"Cái gì?"
Cầu này này khiến sắc mặt Robert biến đổi.

Lúc trước, bọn họ muốn tranh giành bức tranh Ông lão câu một mình đã phải tốn một khoản tiền lớn.

Vì thế sao că ông ấy có thể dễ dàng để đồ dỏm như thế này lưu truyền bên ngoài, lừa gạt người ta được.
Trên mặt Robert lộ ra vẻ tức giận, ông ấy lập tức nhìn chằm chằm bức tranh lão câu cá một mình trước camera kia.

Nhưng sau khi xem xét cẩn thận từng li từng ti ông ấy phải sững sờ.
Tại sao có thể như vậy được?”
Giờ phút này, Robert gần như không dám tin vào hai mắt mình nữa.

"Màu mực, đường cong, đường vẫn và phong cách của bức tranh này...”
Ông ấy là một trong những người hâm mộ trung thành nhất của Blood, nên Robert thuộc nằm lòng mỗi chi tiết nhỏ trong phong cách hội họa của người kia.

Mà giờ đây, bức tranh trước mắt ông ấy rõ ràng là người ta vừa mới vẽ xong không lâu.


Nhưng từng chi tiết của nó đều tuyệt đối là hàng thật.
Lúc này, không chỉ có ông ấy sững sờ mà ngay cả đám người Chu Văn Thanh, Lâm Thiên Quang, Lý Trung Huy cũng trợn tròn mất.

Bởi vì bọn họ tận mắt thấy mặt của bậc thầy quốc tế Robert chuyến từ tức giận sang kinh ngạc, rồi lại chuyển từ kinh ngạc sang rung động, khó tin.
Dường như ông ấy thấy bộ tranh Ông lão câu cá một mình này như gặp phải ma.

Trong lòng mọi người đều cực kỳ thắc mắc là đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ nghĩ mãi cũng không rõ vì sao biểu cảm trên mặt của bậc thầy quốc tế này lại thay đổi liên tục như vậy.
“Ông Robert à, ông đã có kết luận sau khi giám định chưa?” Trong lòng Chu Văn Thanh có dự cảm không tốt, mà dự cảm này càng lúc càng mạnh.
Sau khi nghe Chu Văn Thanh hỏi, dường như lúc này ánh mắt của Robert mới rời khỏi bức tranh kia, tỉnh táo lại.

Ông ấy nhắm mắt trầm tư một lúc lâu, sau đó ông ấy trả lời với vẻ mặt phức tạp: “Anh Văn Thanh, các vị có mặt ở hiện trường! Tôi có thể khẳng định với mọi người một chuyện.

Bức tranh Ông lão câu cá một mình ở Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu là đồ thật!”
"Cái gì?" Ông ấy vừa dứt lời, đám người Chu Văn Thanh đều sững sờ.
"Bức tranh trong Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu là đồ thật.

Vậy ý của ông Robert, bức tranh ở đây là đồ dỏm sao?”
Trong nháy mắt, từ Quản lý Thanh tới đám Lâm Thiên Quang đều thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vì sao bọn họ lại sợ bức tranh này là đồ thật.

Nếu chuyện đó thành sự thật thì sẽ khiến bọn họ bị đả kích rất lớn.

Nhưng khi trên mặt đảm Chu Văn Thanh, Lâm Thiên Quang còn đang lộ ra vẻ trút được gánh nặng, Robert lại
nói thêm một câu khiến nụ cười trên mặt bọn họ trở nên cứng đờ."Nhưng bức tranh này cũng...!là đồ thật!"
"Ực..."
Câu nói kia vừa cất lên, bầu không khí trong phòng bị đọng lại trong nháy mắt.
"Đây cũng là đồ thật? Sao có thể xuất hiện hai bức tranh là đồ thật được? Hơn nữa, bức tranh này rõ ràng được vẽ cách đây không lâu.

Nếu nó cũng là thật thì chẳng phải thầy Blood đang có mặt ở Nam Giang sao?”
"Sao có thể có chuyện này được?”
Lúc này, trong phòng liên tục truyền tới tiếng hít sâu của mọi người.


Ai cũng không thể phản ứng kịp với tình huống này.

Còn trong video, Robert lại kích động nói
tiếp: "Anh Văn Thanh, phiền anh cho tôi gặp chủ nhân của bức tranh kia một chút.” “Hả?” Chu Văn Thanh nghe thế mới đáp lại: “Được." Dứt lời, ông ta chuyển camera tới trước mặt Bạch Tuấn Sơn rồi nói với vẻ mặt phức tạp: “Tổng giám đốc
Sơn, ông Robert muốn nói chuyện với ông!”
Giờ phút này, dù trong lòng Chu Văn Thanh không cam tâm tới đâu, nhưng lúc nói chuyện với Bạch Tuấn Sơn cũng phải thêm một chữ “ông” vào.

Vì dù sao tranh của ông ta cũng là đồ thật.

Điều này nói rõ Bạch Tuấn Sơn có một tuyệt tác vô giá.

Huống chi bức tranh kia rõ ràng vừa được vẽ không lâu, rất có thể ông ta quen biết thầy Blood.
Khi nói chuyện với người như vậy, sao ông ta dám không tôn kính, lễ độ.
"Ông...!ông Robert..."
Lúc này, Bạch Tuấn Sơn vẫn ở trong trạng thái ngạc nhiên.
"Đồ thật!"
Ông ta có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được bức tranh mà con rể mình cất giấu, lại đúng là tranh do thầy Blood vẽ.

Đây đúng là chuyện khó mà tưởng tượng được.

Nhưng chuyện này vẫn không chỉ dừng ở đây.
Sau khi nhìn thấy Bạch Tuấn Sơn, tất cả vẻ lạnh lùng, cao ngạo trên mặt Robert biến mất chỉ trong tích tắc, thay vào đó là vẻ nhiệt tình.

Ông ấy mỉm cười nói: "Xin chào ông Tuấn Sơn.

Tôi xin gửi lời chào chân thành nhất đến ông!”
Chỉ với câu nói mở đầu của Robert đã khiến đám người xung quanh phải kinh ngạc tới há hốc miệng.

Một bậc thầy quốc tế như Robert được người ta tôn kính tới mức nào, vậy mà giờ lại nói chuyện với Bạch Tuấn Sơn bằng ngữ khí khách sáo đến thế.
"Ông Robert, ông...!ông khách sáo quá rồi!" Bạch Tuấn Sơn cũng bị sự nhiệt tình của Robert dọa nhảy dựng lên.

Ông ta vội vàng xua tay, hoảng hốt nói.
Thấy cảnh này, Robert mỉm cười, sau đó thận trọng hỏi: “Ông Tuấn Sơn à, tôi xin đánh bạo hỏi một câu ông lấy câu bức tranh Ông lão câu cá một mình này ở đâu vậy?”.