Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 114: Chỉ Có Thể Trách Ông Động Vào Nhầm Người Thôi!






Không chỉ như vậy, lúc này anh ta còn thấy Chó Điên nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Trên mặt Chó Điên tràn đầy vẻ oán hận và điên cuồng.
"Bạch Chí Phàm! Mẹ kiếp! Mày có còn là người không? Không ngờ mày lại thuê tạo đến đánh gãy chân của anh Thiệu Huy! Ông đây chưa từng gặp người nào độc ác như mày!"
"Cái gì?"
Cả nhà Bạch Tố Y nghe thấy thế mới biết lần trước đám Chó Điên bao vây mình, là do Bạch Chí Phàm đứng sau.

Giờ phút này, mặt của đám người Bạch Tuấn Sơn cực kỳ khó coi.

Bọn họ không thể ngờ rằng anh ta lại oán hận Lâm Thiệu Huy tới mức này.

Hai ba con Bạch Chí Phàm thì trợn tròn mắt.

Bọn họ không ngờ rằng Chó Điên lại khai họ là người thuê côn đồ đánh người.
"Mẹ nó..."
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng thét điên cuồng của gã: "Bạch Chí Phàm, tao cho mày biết Chó Điên tao là người chính trực, không có chuyện mày thuê được tao đâu.


Tao không bao giờ làm tổn thương tới người vô tội như anh Thiệu Huy! Hôm nay, ông mày sẽ đập cho loại người máu lạnh vô tình, lòng dạ độc ác như mày một trận!"
"Cái gì!"
Những lời này của Chó Điên khiến Bạch Chí Phàm cảm thấy hoảng sợ.

Sau đó, anh ta thấy gã vung tay lên rồi hô: “Đánh cho tao!" "Soạt!"
Trong nháy mắt, rất nhiều người đàn ông vạm vỡ cầm gậy gỗ vọt ra, bao vây anh ta và Bạch Long Hải lại.
"Bộp bộp!" Từng cây gậy nện mạnh về phía hai người.
"A a a!"
Hai ba con Bạch Chí Phàm kêu lên thảm thiết vì bị đánh.

Trên người họ bị đánh tới mức máu bắn tung tóe, tình cảnh lúc đó rất máu me, thê thảm.

Tình huống đảo ngược này khiến những người có mặt ở đây phải trợn mắt há mồm.

Dù là đám người Lý Hồng Nghĩa hay Chu Nhật Lệ, Dương Tú Trân đều trợn tròn mắt.
"Mẹ nó! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Không phải đám người của Năm Sẹo tới gây chuyện với Lâm Thiệu Huy sao? Sao giờ lại đi đánh người thuê, lại còn đánh hung như vậy nữa!"
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trên người Bạch Long Hải và con trai ông ta đều đầy máu me, da tróc thịt bong.
"Cậu Năm...!Năm Sẹo! Đừng đánh nữa, nếu đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng đầy!" Bạch Long Hải hét lên sợ hãi.
"Cậu Năm Sẹo, cậu nói đi...!Cậu muốn cái gì? Tôi có thể cho cậu hết! Cầu xin cậu bảo bọn họ dừng tay lại đi, mau dừng tay lại đi!" Bạch Long Hải cực kỳ sợ hãi.
Ông ta có thể nhận ra đám người của Năm Sẹo muốn đánh chết hai bọn họ.

Nếu còn không cầu xin thì bọn họ sẽ chết là cái chắc,
"Vu!"
Năm Sẹo nghe thấy thế vung tay lên, những người đàn ông vạm vỡ kia lập tức đồng loạt dừng tay lại.
"Bạch Long Hải, ông đừng có trách tôi.

Ông có trách thì hãy trách mình đã động vào nhầm người!" Năm Sẹo nói với giọng lạnh lùng.
"Cái gì? Động vào sai người?"
Ông ta ngẩn người ra.


Người mà ông ta động đến chỉ có mình Lâm Thiệu Huy, một thằng đi ở rể mà thôi, chứ không hề trêu chọc người nào khác.

Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm đều lộ ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì.
Chỉ có điều, Năm Sẹo cũng chẳng thèm để ý tới vẻ nghi hoặc của hai người.

Anh ta lơ đãng nhìn lướt qua hơn hai mươi đàn em bị thương của mình, sau đó nói: "Muốn tôi tha cho các người cũng được! Chi phí điều trị của những đàn em bị thương của tôi, cộng với phí tổn thất tinh thần là hơn năm trăm nghìn USD.

Nhất định tôi phải cầm được số tiền này trong vòng một tiếng đồng hồ!
"Haiz!"
Nghe thấy thế, Bạch Long Hải mới thở phào nhẹ nhõm.

Mất tiền bồi thường cũng không sao, số tiền hơn năm trăm nghìn USD là số tiền vẫn có thể chấp nhận được.

Chỉ có điều đúng lúc này, giọng nói hờ hững của Năm Sẹo lại cất lên khiến trái tim ông ta thốt lên một cái.
"Trừ khoản tiền đó ra..."
Nói tới đây, Năm Sẹo ngừng lại, nhìn lướt qua đống giấy ở bên cạnh trên mặt đất.

Sau khi thấy trên mảnh giấy kia có dòng chữ "đồng ý từ bỏ quyền thừa kế tài sản", anh ta khẽ động lòng: “Cả nhà các người còn phải cam kết từ bỏ quyền thừa kế tài sản của nhà họ Bạch nữa!"
"Cái gì?"
Câu nói này của Năm Sẹo khiến sắc mặt của cả nhà Bạch Long Hải hoàn toàn biến đổi.
"Từ bỏ quyền thừa kế tài sản nhà họ Bạch ư?"

Chuyện này quả thực là chặn mất đường lui của bọn họ.

Không có quyền thừa kế tài sản nhà họ Bạch thì gia đình họ thật sự toi đời rồi.
"Cậu Năm Sẹo à, tôi có thể đưa tiền cho cậu.

Nhưng tại sao cậu lại muốn tôi từ bỏ quyền thừa kế tài sản chứ? Chuyện này cũng chẳng cho lợi gì cho cậu!" Ông ta vốn không thể hiểu nổi vì sao anh ta lại làm như vậy.
"Nếu như mình từ bỏ quyền thừa kế thì cuối cùng nhà con nhỏ Bạch Tổ Y kia cũng sẽ được lợi."
Chỉ có điều một tiếng "bộp” vang lên giòn giã, Năm Sẹo tát ông ta một cái nổ đom đóm mắt, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ hung ác: "Con mẹ nó! Ông còn có mặt mũi hỏi câu này à? Ông có biết ông thuê côn đồ đánh người đã làm anh Thiệu Huy bị dọa không? Chằng lẽ ông không nên bồi thường cho người vô tội như anh ấy à?"
"Cái gì? Người vô tội ư?"
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, người chẳng bị thương chút nào đang mỉm cười đứng xem kia.

Sau đó, mọi người lại nhìn về phía hai ba con nhà Bạch Long Hải máu me đầy người.

Khóe miệng của cả đám đều giật giật.
Có vẻ như người bị thương là Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm mới đúng chứ?
Chuyện này....