Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 113: Tất Cả Đều Tại Mày Hết Đấy!






Rầm rập!
Vào lúc này, sau khi mọi người nhìn thấy đám khách không mời mà tới kia xông vào thì ai nấy đều hoảng sợ.
Đặc biệt khi họ nhìn thấy tên to cao đầu trọc mặt mày hung tợn cầm đầu đám người kia là ai, thì sắc mặt của tất cả mọi người đều lập tức thay đổi.
"Không ngờ lại là...!Năm Sẹo!"
Nhóm người bên phía Lý Hồng Nghĩa đều sững sờ.
Họ biết rất rõ Năm Sẹo chính là trùm khu bắc Thành Phố Nam Giang.
Không ai dám đụng tới người này!
Anh ta là một kẻ vô cùng hung hăng.
Nhưng sao cái tên điên này lại tới đây, hơn nữa còn dẫn theo đến hơn mấy chục người, hình ảnh hùng hổ thế này trông cứ như tới để trả thù vậy.
Xong rồi!
Vào lúc này, đám người bên phía Lý Hồng Nghĩa không khỏi dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía cả nhà Lâm Thiệu Huy, theo họ thấy, một khi Năm Sẹo đã tự mình dẫn người tới thì đối tượng trả thù nhất định là cả nhà Lâm

Thiệu Huy.
“Năm...!Năm Sẹo?"
Không chỉ đám người bên phía Lý Hồng Nghĩa sửng sốt mà ngay cả hai ba con Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm cũng đứng hình theo.
Tuy nhiên sau khi họ phục hồi lại tinh thần thì lập tức vô cùng mừng rỡ.

Lúc trước họ đã từng đi tìm đàn em của Năm Sẹo là Chó Điên với mục đích muốn đánh gãy một chân của Lâm Thiệu Huy.
Nhưng sau đó họ lại không nhận được tin tức gì, thậm chí Bạch Chí Phàm đã gọi điện thoại cho Chó Điên mà vẫn không thể liên lạc được.
Bạch Chí Phàm vốn vẫn đang buồn bực không hiểu tại sao đám người của
Chó Điên lại chậm chạp không ra tay.
Vậy mà bây giờ...!họ đã tới rồi!
Càng đáng sợ hơn chính là bây giờ Năm Sẹo tự mình dẫn người đến, thằng Lâm Thiệu Huy kia chắc chắn tiêu tùng rồi!
"Ha ha ha...!Lâm Thiệu Huy, cái miệng của mày xui thật đấy, đúng là quả báo mà!"
"Mày coi, có người tới trả thù mày rồi kìa."
"Hơn nữa người đó còn là Năm Sẹo! Ha ha ha..."
Bạch Chí Phàm cười trông vô cùng càn rỡ, cứ như thể anh ta đã nhìn thấy cảnh Lâm Thiệu Huy bị Năm Sẹo lột da sống rồi vậy.
Sau khi nói xong, Bạch Chí Phàm lập tức bước tới đón tiếp đám người của
Năm Sẹo.
Vừa mới bước đến gần, Bạch Chí Phàm lập tức nở một nụ cười đến mang tai nói:
"Năm Sẹo à, tôi là Bạch Chí Phàm, cũng là anh em của anh Chó Điên!"
Nói xong, Bạch Chí Phàm chỉ tay về phía Lâm Thiệu Huy nói tiếp:
"Năm Sẹo, cái thắng kia chính là Lâm Thiệu Huy, anh Chó Điên vẫn luôn muốn đánh gãy chân nó, hôm nay anh tới rồi thì không cần phải khách sáo nữa, đánh nó tàn phế luôn cho tôi! Tôi biết anh rất lợi hại mà đúng không! Há há..."

Lời nói của Bạch Chí Phàm nghe cực kỳ độc ác.
Trong lòng anh ta vô cùng hận Lâm Thiệu Huy, hận đến nỗi muốn nhìn thấy Lâm Thiệu Huy bị đám người của Năm Sẹo đánh gãy tay gãy chân ngay lập tức.
Nghe thấy anh ta nói xong, Lý Hồng Nghĩa và tất cả mọi người của nhà họ
Bạch đều hoảng sợ.
Nghe vậy họ mới biết thì ra đối tượng Năm Sẹo trả thù lại chính là...!Lâm
Thiệu Huy!
"Cuối cùng cái thằng miệng thúi này cũng sắp chịu quả báo rồi sao?"
Đám người bên phía Lý Hồng Nghĩa không ngừng thở dài lắc đầu.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu họ thì...
Bốp!
Một cái tát vang dội lập tức truyền đến.
Mọi người ngạc nhiên nhìn qua thì thấy Bạch Chí Phàm đã bị tát một cái ngã sõng xoài xuống đất, mà người tát anh ta lại chính là...!một người bị thương băng bó cả tay chân.
Mà người này lại chính là...!Chó Điên!
“Anh...!anh Chó Điên! Anh, anh cũng tới à, sao anh lại đành tôi? Hơn nữa anh bị thương ư?"
Bạch Chí Phàm ngạc nhiên, mà nụ cười trên mặt đám người bên phía Bạch Long Hải cũng tắt lụi.

Lúc này mọi người mới phát hiện không chỉ Chó Điên, mà hơn hai người đứng ở phía gã cũng bị thương.
Gần như mỗi một người bị thương đều băng bó một bàn tay và một cái chân lại, cứ như thể tay chân của họ đều bị người ta đánh gãy vậy.
"Mẹ nó mày có mặt mũi hỏi tao à! Ông đây trở nên như vậy đều là do cái thằng chó đẻ như mày hại đấy!"
Chó Điên nhìn chằm chằm vào Bạch Chí Phàm, ánh mắt gần như phun ra
Cái gì! lửa.

Câu nói này của gã gần như dọa Bạch Chí Phàm đái trong quần.
Bị mình làm hại?
Mẹ nó, mình chỉ bỏ tiền sai người làm việc, sao lại biến thành mình hait gã rồi?
Bach Chí Phàm hoàn toàn rơi vào trang thái ngu người..