Hôm nay là chủ nhật cô được nghỉ. Cô đã dự tính trước rồi, cả ngày hôm nay cô chỉ ngủ ăn chơi rồi ngủ.
Thầm mong không ai làm phiền.
" Cốc...Cốc..."
Liễu Liễu:"...." Cho bản cô nương một ngày nghỉ đi nào.
Cô lười nhác đi mở cửa.
" Lâm Nguyệt anh mình đến tìm cậu" Lãnh Miểu đứng ở cửa vừa ăm vừa nói.
Cô đã để ý Lãnh Miểu một thời gian, cô nàng này ngoài ăn ăn ăn thì chả làm gì khác. Nhưng khổ nỗi cô ta không béo.
" Không gặp." Cô dơ tay đóng cửa, nhưng có một bàn tay chặn lại.
" Miểu Miểu em ra ngoài đi." Lãnh Hàn vừa cười vừa nhìn Liễu Liễu.
" Không đi" Lãnh Miểu nghiêm mặt trả lời.
" Tiền tháng này anh đã chuyển vào tài khoản rồi còn nhiều hơn gấp mười lần nữa, đủ để cho em ăn. Anh cũng đã khuyên ba mẹ không cho em đi xem mắt nữa rồi." Lãnh Hàn vẫn giữ nguyên tư thế nói.
Ở nhà họ Lãnh, Ông bà Lãnh luôn lo Lãnh Miểu ế chồng nên luôn tạo ra một buổi xem mắt một tuần 2 lần cho cô.
" Vâng anh hai. Anh cứ tự nhiên. Em ra ngoài một chút." Nói xong Miểu Miểu liền chạy đi.
Liễu Liễu:"...." Đây là mục đích cuối cùng của cô ấy đúng không. Cô ấy chỉ đợi anh hai mình nói ra những lời này.
" Có chuyện gì không?" Cô lạnh lùng đáp
" Không phải em bảo hôm nay đi thẩm vấn họ sao" Lãnh Hàn thản nhiên đi vào phòng cô.
Lãnh Hàn:"...." Đây là phòng cho người ở sao. Quần áo đáp lung tung, chăn màn chưa gấp, vỏ bánh kẹo để đầy bàn máy tính vẫn mở.
" À nhớ rồi vậy chúng ta đi thôi" Hôm nay cô tự nhiên quên mất việc này. Cô cũng muốn biết ai có gan to như vậy giám bắt cóc cô.
Cô quay người lại.
Liễu Liễu:"+_+"
Với vận tốc ánh sáng 15 phút sau phòng gọn gàng sạch sẽ không tì vết. Cô cũng thay đồ xong.
Cô mặc đồ thể thao bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh. Thấy Lãnh Hàn đang ngồi trên giường vẻ mặt tự nhiên.
" Lâm Nguyệt em ăn ở như vậy. Sau này ai dám lấy em. Chi bằng em gả cho anh đi"
Liễu Liễu:"..." Thần khinh
" Tôi không cần ai lấy và cũng không muốn lấy ai. Tốt nhất đừng có mơ nữa" Cô lạnh lùng đáp.
Lãnh Hàn cười đi về phía cô đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Liễu Liễu:"..." Dám cưỡng hôn bản cô nương. Tên này....
" Liễu Liễu cho dù em không đồng ý kết hôn với tôi. Nhưng tôi sẽ đồng ý kết hôn với em. Tôi đợi em cầu hôn tôi." Lãnh Hàn lưu luyến rời đôi môi của Liễu Liễu bước ra cửa.
" Đi thôi"
Thân thể Liễu Liễu chuyển động nhanh, cô dồn Lãnh Hàn vào cửa kề dao lên cổ anh. Đôi mắt cô tĩnh lặng nhưng trong đó tỏa ra một luồng khí lạnh.
Lãnh Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
" Nói anh là ai sao biết tên tôi." Cô lạnh lùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh.
" Liễu Liễu anh xin lỗi. Anh không thể nói cho em biết được. Anh chưa chắc chắn. Em chỉ cần biết anh giống em đều đến thế giới này. Có thể nói ý thức của anh đang bị giam cầm".
" Vậy sao anh biết tên tôi "
Sao hắn có thể nói cô là......được chứ. Hắn biết nếu nói, hắn sẽ làm cô sợ và không tin. Tốt nhất là tìm đủ chứng cứ.
" Anh hack hệ thống" Lãnh Hàn nói dối không chớp mắt.
Hệ Thống:[....] Lãnh Hàn anh thật trơ trẽn. Tôi nên xử phạt anh thế nào đây.
Cô nhíu mày:" Thật không"
" Thật. Dù cho anh là ai. Em hãy nhớ kĩ anh sẽ không hại em. Sẽ không làm em tổn thương. Vì anh yêu em Liễu Liễu."
Liễu Liễu bỏ dao xuống. Đề phòng" Tôi tin anh một lần."
Lãnh Hàn nhanh chóng cầm lấy dao cắt tay cô. Một nhọt máu rơi xuống chiếc vòng thủy tinh hình mặt trăng. Sau đó hắn liền cắt tay mình nhỏ vài giọt máu vào. Chiếc vòng thủy tinh sáng lên một hồi rồi biến mất.
" Xin lỗi đã làm em đau"
Hắn liền đeo chiếc vòng lên cổ cô.
" Đây là gì."
Hắn cầm chỗ cô bị thương vuốt ve tay cô.
" Đây là vòng đại diện cho sinh mệnh của anh. Nó sẽ đi theo em từ thế giới này sang thế giới khác để từ đó anh có thể tìm em. Cũng có thể hiểu đề phòng hệ thống bên em giở trò. Không ai có thể tháo được chỉ có một cách là lấy máu của anh để giải trừ. Khi em tháo chiếc vòng này xuống đồng nghĩa với việc anh chết."
Lãnh Hàn nói vẻ mặt tỉnh bơ hoàn toàn coi chuyện này như trò đùa.
Hắn giám dao tính mạng của mình cho cô. Chứng tỏ những lời hắn nói đều là thật. Không hiểu sao tim cô lại đập nhanh vậy. Cô có cảm giác vừa vui và buồn.
" Ukm. Chúng ta đi thôi. Chiếc vòng tên gì?" Cô vừa đi vừa nói.
" Không biết."
Liễu Liễu:"...."
--------
Tại một nhà xưởng trên núi.
" Lão đại, Lâm riểu thư hai người đến rồi."
" Người đâu"
" Bên trong" Một tên đàn em nói
Cô bước vào nhìn một lũ người đang bị trói.
" Tiểu thư à mau thả chúng tôi ra đi mà huhu..." một tên cầm đầu nói.
" Ai sai các người tới"
" Là một cô gái họ Lâm cô ta trả cho tôi rất nhiều tiền"
Mẹ kiếp nữ chính đại nhân dám hãm hại bản cô nương.
" Muốn tôi tha cũng được thôi. Các người làm giúp tôi một việc...." Cô cười tít mắt nhìn bọn họ.
Đám Côn đồ:"...." Có âm mưu họ cảm thấy sống lưng mình rất lạnh