Manh Hôn Ách Giá - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 4: Bàn sách




Đoán chừng đến khi đã có thể, Lục Nghiêu lập tức thả dương v*t đã sưng đỏ từ lâu ra, quy đầu đặt trước miệng huyệt đang rỉ nước, chà xát hai lần.

“Hòa nhi, ta vào đây.” Nói xong liền lập tức đâm cả cây vào, hai người bị sự căng mịn và nhiệt tình của đối phương gợi ra một tiếng than thở.

Không đợi Tô Hòa thích ứng với sự căng trướng bất ngờ, hai tay nam nhân túm chặt eo nhỏ dưới thân, dùng sức đâm vào.

m thanh thân thể chạm vào nhau vang lên trong căn phòng yên tĩnh, càng thêm vẻ dâm mỹ, Tô Hòa nắm lấy cánh tay bên hông, thân dưới đã tê dại không còn sức lực, hai chân bị va chạm tạo thành tư thế mở rộng. dương v*t của nam nhân dường như muốn nhét đầy cả người y, mị thịt hút chặt như thể không nỡ bỏ, giữa lúc đâm rút bị kéo ra một chút, sau đó lại bị dùng sức đẩy mạnh vào. đầu v* theo va chạm lung lay trên dưới, nụ hoa vẫn chưa bị chạm qua vậy mà đã đỏ bừng, như trái cây chín muồi chờ người ta đến hái.

“Hòa nhi siết chặt như vậy, vi phu sắp không cử động được nữa rồi, xem ra tối hôm qua thật sự không cho ngươi ăn no? Hả?” Nói xong, Lục Nghiêu buông lỏng tay, men theo làn da da nhẵn nhụi vuốt ve dần về phía trước, nắm lấy hai vú bị lạnh nhạt hồi lâu rồi xoa nắn. Cúi đầu mút lấy một bên, một bên khác thì dùng hai ngón tay bóp đầu v* nhẹ nhàng lôi kéo.

Tô Hòa nào đã từng chịu loại kích thích như thế này, trên dưới đều bị tấn công, không bao lâu đã bắn ra lần hai, dương v*t nhỏ ngẩng cao đầu dưới bụng nam nhân, phun ra một luồng tinh dịch.

Lục Nghiêu nhìn y bắn, buông miệng, thả chậm tốc độ rút ra cắm vào, “Nhanh ghê, nhưng mà vi phu vẫn chưa bắn đâu, Hòa nhi.” Nói xong cũng không chờ Tô Hòa phản ứng, lật người y lại đặt úp sấp trên bàn, dương v*t bên trong vẫn không rút ra, cứ như vậy dán vào vách thịt xoay một vòng.

Lục Nghiêu nâng một chân Tô Hòa đặt lên mép bàn, vén mái tóc rối tung sang một bên, để lộ làn da bóng loáng trắng như tuyết phía sau lưng. Lồng ngực đè ép xương bả vai nhô lên, đưa tay nắm lấy mu bàn tay ở hai bên của Tô Hòa, mười ngón đan xen đặt ở trên bàn, khuôn mặt chôn bên gáy không ngừng hôn lên từng mảng da thịt.

Lục Nghiêu vẫn luôn cảm thấy trên người Tô Hòa có một mùi vị rất dễ chịu, nóng hừng hực, mang theo chút vị ngọt, không giống mùi của túi thơm trong quá khứ, như là một loại hương hoa vô danh, tuy thanh đạm nhưng lại khiến người ta không thể nào quên.

“Hòa nhi, thả lỏng một chút có được không, để vi phu tiến vào.” Hơi thở trầm thấp nóng ấm phả bên tai mê hoặc, Tô Hòa bị đâm đến thất thần, đầu lưỡi lộ ra khỏi khuôn miệng khẽ nhếch, bị người ngậm lấy mút vào. Y dần dần thả lỏng nơi nào đó, dương v*t đang không ngừng đâm rút nắm lấy cơ hội trong nháy mắt, đâm vào khe hở bên trong của hoa huy*t, quy đầu bị vách thịt căng mịn siết ra chút chất lỏng màu trắng.

Lục Nghiêu hôn lên chiếc gáy trắng mịn của y, nói: “Thật ngoan.” Không đợi Tô Hòa phản ứng đã dừng lại trước miệng tử cung rồi đâm thẳng vào.

Tô Hòa bị va chạm bất ngờ làm sảng khoái đến mức ưỡn thẳng thắt lưng, khoang bụng không ngừng co rút, miệng huyệt kẹp chặt dương v*t khiến chủ nhân của nó tê cả da đầu. Sau khi rút ra cắm vào mấy trăm cái, Lục Nghiêu đâm mạnh vào, bắn ở miệng tử cung, hai người hiếm khi cùng nhau bắn ra.

Chờ đến khi hô hấp dần dần hòa hoãn lại, Lục Nghiêu rút dương v*t nửa mềm ra, nhẹ nhàng ma sát, Tô Hòa “ưm” một tiếng, lại hơi rỉ nước. Tịnh dịch màu trắng đục chảy dọc theo miệng huyệt còn đang mở, trượt xuống đùi.

Đêm qua Tô Hòa vốn đã ngủ không ngon, bây giờ lại bị dằn vặt một phen, đã sớm mệt mỏi muốn ngủ. Lục Nghiêu ôm ngang y lên, đặt một nụ hôn xuống thái dương y: “Ngủ đi, vi phu giúp ngươi rửa ráy.” Như là nghe thấy câu thần chú gì đó, đầu Tô Hòa tựa trên bả vai hắn, nắm lấy cổ áo của người kia rồi chìm vào giấc ngủ.