Manh Hôn Ách Giá - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 19: Tướng công




Tô Hòa mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã đưa tay che bụng theo bản năng. Cảm giác bản thân được ôm trong vòng tay ấm áp, y khẽ nhúc nhích, người nọ lập tức tỉnh lại, cánh tay rắn chắc ôm lấy y: “Hòa nhi? Ngươi tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Tô Hòa sửng sốt, trong nháy mắt nước mắt tuôn rơi.

Lục Nghiêu nhìn người trong lòng hai mắt đỏ hoe vì khóc, tim hắn đau nhói ôm chặt lấy y, chống cằm lên đầu y, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao nữa rồi, Hòa nhi, ngươi và hài tử đều đã an toàn rồi, có ta ở đây, nhé?”

Tô Hòa vươn tay ôm eo nam nhân, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn rồi chậm rãi gật đầu.

Lo lắng thân thể Tô Hòa vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Lục Nghiêu nghỉ ngơi dưỡng sức hai tháng mới đưa vợ con về phủ.

Mang thai năm tháng bụng đã nhô ra rõ ràng, Tô Hòa dựa vào lòng Lục Nghiêu, ăn hạt dẻ mà hắn bóc vỏ. Khi ở khách điếm hai người đã thẳng thắn thú nhận thân phận với nhau, Lục Nghiêu cũng vì chuyện Tô Hòa theo Tô Văn Thanh ra ngoài mà giận dỗi một hồi, cuối cùng Tô Hòa phải “cắt đất bồi thường”, đồng ý một vài điều kiện mới cho qua được chuyện đó. Đến cuối cùng là điều kiện gì, ừm… Không nói với người ngoài được.

Bàn tay to rộng ấm áp vén áo y lên chạm vào bụng, nhẹ nhàng vuốt ve. Nụ hôn nóng ướt kéo dài từ má đến sau gáy, Tô Hòa bị nam nhân đụng chạm ngứa ngáy, nheo mắt tránh thoát.

“Hôm nay đã uống thuốc chưa?”

“Dạ.”

Lão quái đã xem bệnh và chữa trị cho y khi bọn họ còn ở khách điếm, hiện tại Tô Hòa đã có thể nói hai chữ đơn giản, nhưng vì quá lâu không nói chuyện nên giọng y bị khàn. Đôi khi y vẫn ngại không muốn nói chuyện, sợ Lục Nghiêu không thích, bị Lục Nghiêu dạy dỗ vài lần ở trên giường mới thay đổi.

Không biết có phải vì đang mang thai hay không, Tô Hòa càng lúc càng trở nên dịu dàng, trên người còn có mùi sữa thoang thoảng, khiến Lục Nghiêu mỗi lần ôm y đều muốn hôn.

Tô Hòa bị hắn vuốt ve có cảm giác, hoa huy*t phía dưới cùng bắt đầu ẩm ướt. Y nắm lấy cổ tay nam nhân, kéo xuống nơi đã trở nên ẩm ướt, lại ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ lại mang theo dục vọng. Một tháng trước vì suy nghĩ cho cơ thể y, Lục Nghiêu có chết cũng không động, sau khi từ từ bình phục mới bằng lòng dùng tay giải quyết cho y, nhưng hắn thì luôn phải đi tắm nước lạnh, khiến y vừa buồn cười vừa đau lòng.

Lục Nghiêu nhẹ hôn lên đôi mắt ửng hồng của Tô Hòa, kéo y tựa vào ngực mình rồi tách rộng hai chân y, luồn tay vào trong mấy lớp y phục, ngón tay chạm tới lối vào đã bị dịch lỏng làm cho ướt đẫm.

“Phu nhân làm chuyện xấu gì vậy?” Lục Nghiêu thì thầm bên tai y.

“… Không, không có.” Tô Hòa lắc đầu, thế nhưng nước từ bên dưới vẫn tràn ra khiến y xấu hổ muốn vùi đầu vào y phục.

“Vậy bây giờ vi phu bắt đầu làm chuyện xấu nha.”

Ngón trỏ quệt qua âm vật rồi xoa dịch thể khắp hoa huy*t, sau đó mới chậm rãi tiến vào trong moi móc, ngón cái rảnh rỗi bên ngoài thỉnh thoảng gãi nhẹ, Tô Hòa chỉ cảm thấy như có nguồn điện chạy dọc sống lưng truyền thẳng lên não, y cắn môi rên rỉ, một dòng nước nhỏ phun ra từ hoa huy*t.

Bàn tay rảnh rỗi của Lục Nghiêu nâng cằm người trước mặt, cúi đầu hôn lên, giải cứu cho đôi môi đang cắn chặt, đầu lưỡi cạy mở hai cánh môi mềm mại rồi xông thẳng vào mạnh mẽ liếm mút.

Bên dưới lại thêm một ngón tay, động tác ra vào càng lúc càng mạnh, Tô Hòa bị cọ xát đến mức không chịu nổi, y dùng cả hai tay giữ lấy cổ tay hắn, miệng bị lấp kín không phát ra được âm thanh, cuối cùng, trong sự kích thích càng lúc càng lớn, hoa huy*t và dương v*t đồng thời bắn ra.

Lục Nghiêu rút ngón tay ướt át ra, cúi đầu cười nói: “Lần này có thoải mái không?”

Tô Hòa nằm nghỉ một lúc mới bình tĩnh lại, phát hiện Lục Nghiêu đang cầm khăn bắt đầu lau cho mình. Y hơi ngẩng đầu: “Ngươi, thì sao?”

“Chờ một chút sẽ hết, ngoan.”

Tô Hòa mím môi, cố chấp không chịu dậy, y duỗi tay ra sau eo nắm lấy nơi khổng lồ kia, di chuyển lên xuống, sau đó quay đầu lại nhìn người phía sau: “Đại phu, có thể.” Trong mắt vẫn còn ánh nước sau khi cao trào, y phục trên người xộc xệch hở một bên vai, để lộ làn da mịn màng.

“Yêu tinh.” Lục Nghiêu không nhịn được, nhéo nhéo eo y rồi quay người đối diện với y, cúi đầu hôn lên.

Tô Hòa một tay đỡ bụng, một tay giơ lên, lòng bàn tay chạm vào gáy trượng phu của mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve, cọ hai chân trần vào đùi hắn. Y đang mời gọi, dụ dỗ hắn.

Lục Nghiêu dùng tay phải lục lọi ở bên cạnh, tìm được loại cao mà bình thường Tô Hòa vẫn dùng để xoa lên bụng, mở nắp lấy một ít rồi để nó tan ra trong lòng bàn tay, sau đó xoa lên gậy th*t đã ngẩng đầu, lại không quên xoa một ít lên hoa huy*t của Tô Hòa. Đoạn hắn cúi đầu hôn lên trán y, sau đó đẩy dương v*t từ từ tiến vào.

hoa huy*t đã lâu không cắm vào, mặc dù ban nãy đã được nới lỏng thế nhưng vẫn rất chặt, Lục Nghiêu sợ làm quá mạnh sẽ khiến đứa bé và Tô Hòa bị thương, chỉ có thể thả chậm tốc độ. Thấy người dưới thân đang cau mày, hắn đột nhiên không dám tiếp tục, thấp giọng hỏi: “Hòa nhi, khó chịu sao? Hay là không làm nữa.” Nói rồi định rút ra.

Tô Hòa biết hắn muốn dừng lại, lập tức nhấc chân quấn lấy eo hắn, cầm tay hắn đưa vào miệng liếm mút, giọng nói ngắt quãng: “Tướng quân, ngứa.”

Những cảm xúc đang cố gắng kiềm chế bỗng chốc bị khơi dậy ngay lập tức, Lục Nghiêu tiếp tục tiến vào, đợi đến khi cuối cùng cũng vào hết, cả hai thoải mái thở dài, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Một lúc sau, Tô Hòa chịu không nổi, y thẳng eo ngọ nguậy, nhỏ giọng nói: “Cử động đi, tướng công, mau cử động.”

Lục Nghiêu không chịu nổi y làm nũng, chờ người trong ngực thích ứng rồi mới thúc eo chậm rãi đâm vào.

“A.” Tô Hòa cảm giác được vật sưng to đang lấp đầy y, da thịt ma sát mang đến cho y khoái cảm cực đại. Bàn tay nam nhân phủ lên ngực y, không biết có phải là do mang thai hay không mà núm vú nho nhỏ đã to hơn rất nhiều, đầu v* cương cứng chuyển sang màu đỏ sẫm, khoang miệng ấm nóng liếm mút một bên vú, Tô Hòa luồn ngón tay vào mái tóc nam nhân, có cảm giác như đang cho bú sữa.

Lục Nghiêu hút mạnh rồi buông ra, cười nói: “Hòa nhi, nơi này sẽ có sữa phải không? Đều cho ta uống được không?”

Tô Hòa bị hắn đâm đến đầu óc mơ hồ, niết niết tai hắn, nói: “Sữa, cho, a ưm!”

Nhìn nét mặt đầy quyến rũ của người dưới thân, Lục Nghiêu không nhịn được tăng tốc độ, nếu không phải vẫn còn đứa nhỏ, có trời mới biết hắn muốn làm mạnh đến mức nào, khiến trong mắt y chỉ có hắn.

“Tướng quân, ha, đến.” Khoái cảm dần dần tích tụ, Tô Hòa cảm giác bản thân giống như đang trên mây.

“Ngoan, gọi tướng công, tướng công sẽ cho ngươi, hử?” Lục Nghiêu cúi đầu dụi dụi chóp mũi y, dụ dỗ nói.

Tô Hòa sướng đến mức đầu ngón chân co rụt lại, đôi mắt đen thẳm của người trước mặt đang nhìn chăm chú vào y. Trong nháy mắt y có cảm giác mình là một con thỏ trên đồng cỏ, sau lưng là con sói hoang có thể ngoạm lấy y bất cứ khi nào.

“Tướng công.”

Hai chữ này này chính là chất xúc tác, khiến Lục Nghiêu nắm lấy một chân y lên rồi bắt đầu chạy nước rút. Tô Hòa ngửa đầu, sau mấy trăm lần đâm rút cuối cùng cũng bắn ra lần thứ hai. Lục Nghiêu cũng rút dương v*t ra, bắn vào đùi y.

Khó khăn lắm mới làm được một lần khiến cả hai đều toát mồ hôi, nhưng trong lòng rất thỏa mãn. Lục Nghiêu hôn lên má Tô Hòa: “Ngươi ngủ một lát đi, ta dọn dẹp.”

Tô Hòa kéo hắn lại hôn một cái, tìm một vị trí thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Nghiêu vuốt vuốt tóc y, nhớ đến báo cáo sáng sớm nay của Mặc Ảnh. Tô Văn Thanh đã bị bắt, kẻ hai mặt này, dám to gan tính kế cả hoàng đế và thái tử, giờ bọn họ đã lần lượt ngã xuống, ông ta cũng mất nơi trú thân. Tân hoàng đã trục xuất ông ta khỏi kinh đô vì tội phản quốc, cả tộc Tô thị, nếu không có lệnh thì không thể bước vào kinh đô nửa bước. Lục Nghiêu không muốn nói tin này cho Tô Hòa, những kẻ không liên quan, sống hay chết cũng không cần để ý.

Năm Kỳ Xương thứ 18, đại hoàng tử Kỳ Thâm qua đời. Cùng năm đó, Ân quý phi mang tội nên tự sát ở Phượng Hi cung. Quốc cữu Ân Hướng Vinh bị chém đầu vì tội khi quân, trên dưới Ân gia năm trăm lẻ tám người, không một kẻ nào may mắn thoát chết.