Manh Hôn Ách Giá - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 18: Tìm người




Hai ngày này, Thiên Thính lâu huy động toàn bộ lực lượng nhưng vẫn chưa tìm được người.

Lục Nghiêu chống khuỷu tay, xoa khóe mắt nhức mỏi. Mọi nơi có thể nghĩ đến đều đã tìm rồi, Tô Hòa, ngươi đang ở đâu.

Vừa nghĩ tới đây, Mặc Ảnh bên ngoài đẩy cửa vào, giọng nói hơi cấp bách: “Chủ tử, tìm thấy người rồi.”

Lục Nghiêu lập tức đứng dậy: “Dẫn đường, ta muốn đích thân đi.”

Nước dọc theo xà nhà chảy vào phòng, rơi xuống chiếc bát đã non nửa nước trên mặt đất, phát ra thanh âm tí tách. Tô Hòa cuộn mình ở góc giường, trên người chỉ đắp một chiếc chăn bông mỏng. Tôi hôm qua có mưa, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, bên người không có quần áo ấm, y chỉ có thể giảm bớt hoạt động để ngăn nhiệt độ tản đi.

Cơ thể y run lên vì lạnh, đói đến mức dạ dày bắt đầu đau nhức. Tô Văn Thanh đã giam y ở đây hai ngày, suốt thời gian đó cũng không có ai đến, như thể đã quên mất sự tồn tại của y. Mấy ngày trước tuy là gấp rút lên đường nên ăn không ngon, nhưng ít ra cũng không bị bỏ đói, hai ngày nay không có chút cơm nào vào bụng, quả thực là cực hình.

Tô Hòa xoa chỗ bụng đau đớn, đột nhiên cảm nhận được một dòng dịch thể ấm áp chảy ra từ hoa huy*t, cảm giác đau nhức cũng ngày càng nghiêm trọng. Y đưa tay chạm vào y phục của mình, nhớp nháp và có mùi máu.

Buồn ngủ, đau lưng, đau bụng. Những khó chịu trong khoảng thời gian này dường như đã tìm được nguyên nhân, Tô Hòa sửng sốt trong chốc lát rồi đột nhiên phản ứng lại. Y nhấc chăn lên, ôm cái bụng đang đau đi ra phía cửa, mồ hôi túa ra nhễ nhại suốt quãng đường ngắn ngủi.

“Đùng đùng, đùng đùng đùng.” Tô Hòa dựa vào ván cửa rồi giơ tay đập, tay chân đau đớn như nhũ ra không khống chế được, khẽ run rẩy.

[Đại phu! Ta muốn gặp đại phu!]

Tô Hòa nhìn bụng mình, khóe mắt dần dần đong đầy lệ, một loại hoảng sợ lan tràn từ đáy lòng. Đây là đứa trẻ y mong đợi đã lâu, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, đây là đứa trẻ của y và Lục Nghiêu.

Tô Hòa gõ cửa hồi lâu nhưng vẫn chẳng có ai tới hết. Y bắt đầu tuyệt vọng, y biết, Tô Văn Thanh hoàn toàn có thể ném y tới đây rồi bỏ mặc y tự sinh tự diệt.

Bụng đau dữ dội khiến Tô Hòa ngã xuống đất, dựa đầu vào bức tường đổ nát cạnh cửa, y cũng không còn sức đưa tay lên đập nữa. Y thở hổn hển, bàn tay run rẩy lấy ra một túi tiền, mặc dù hơi cũ nhưng có thể thấy nó được bảo quản rất tốt, chữ Nghiêu được thêu bằng chỉ màu hồng ở góc bên phải.

Tô Hòa ôm túi tiền vào ngực, nước mắt không ngừng trào ra. Ý thức của y dần trở nên mơ hồ, tay cũng buông lỏng, túi tiền rơi trên đất, lòng bàn tay trắng bệch hướng lên trên, hàng lệ dài chảy ra từ đôi mắt nhắm nghiền.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cửa được mở ra từ bên ngoài, người tiến vào là Lục Nghiêu đã đi tìm người nhiều ngày.

Cảnh tượng trước mặt khiến mắt hắn như nứt ra, Tô Hòa chỉ mặc quần áo mỏng, tựa vào góc tường hôn mê bất tỉnh. Lục Nghiêu cúi xuống ôm ngang người y, quát lên với người phía sau: “Gọi lão quái qua đây!”


Ngoài cửa phòng trên tầng cao nhất của Nghênh Khách lâu, tiểu nhị đang mang nước nóng vào. Nói đến chuyện vừa rồi, thực sự là một mớ hỗn loạn, một nam nhân cao lớn đứng sừng sững trước cửa như tảng đá, tay ôm một người không rõ nam hay nữ lao nhanh vào trong, theo sau hắn là một người áo đen, khiến chưởng quầy sợ tới mức tưởng rằng có bang phái giang hồ nào đó tới gây rối.

Sau đó mới biết là thê tử của nam nhân to lớn kia bị thương, ài, nói ra cũng thật đáng thương, nghe nói người đó còn đang mang thai, vừa nãy hắn có thể nhìn thấy, một đường vào trong đều có vết máu nhỏ xuống, chậc chậc chậc, hiện tại vẫn đang còn dấu vết đây.

Lục Nghiêu đứng lặng ở trước cửa, vạt áo dưới thân đỏ rực một mảng, trên tay cầm một túi tiền đã bị máu nhuộm đỏ.

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra, vì sao Tô Hòa lại gọi hắn là Hạm Bính ca ca, khi thẩm vấn Tô Văn Thanh hắn cũng đã nhìn thấy bản đồ giả. Túi tiền này giống như sợi dây kết nối xâu chuỗi tất cả mọi chuyện xảy ra từ khi hắn kết hôn, Lục Nghiêu cúi đầu nhìn thứ trên tay.

Tô Hòa, chỉ vì một chiếc bánh mà ngươi bán luôn bản thân mình như vậy sao?

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, lão quái và bà đỡ bước ra từ bên trong, Lục Nghiêu lập tức tiến đến hỏi: “Tô Hòa sao rồi?”

“Đứa bé đã được cứu, vừa mới được ba tháng, chỉ là người lớn hơi yếu, ta kê một ít thuốc, lần này nhất định phải cẩn thận, đừng lăn qua lộn lại nữa, nếu không thì ngay cả thần tiên đến cũng bó tay.” Lão quái lau mồ hôi trên trán, dặn dò.

“Ta biết rồi, đa tạ.” Lục Nghiêu thở phào một hơi, chỉ nói một câu rồi vội vã bước vào trong phòng.

Lão quái nghe vậy liền sững sờ, quay đầu nhìn bóng dáng đã biến mất, cười cười lắc đầu. Lục Nghiêu a Lục Nghiêu, trước giờ ngươi chưa từng nói một lời đa tạ, có vợ có con rồi đúng là khác xưa. Nghĩ nghĩ, lại thở dài. Sư muội à, ngươi trên trời có linh, cũng có thể an tâm rồi. Cắt đứt suy nghĩ trong đầu, lão quái chống tay, theo Mặc Ảnh xuống lầu nghỉ ngơi.

Lục Nghiêu trầm mặc nhìn người đang an tĩnh ngủ, chút thịt không dễ dàng gì mới nuôi ra được giờ cũng chẳng còn nữa. Hắn ngồi bên giường, vươn tay chạm vào mu bàn tay đang đặt trên bụng của Tô Hòa, nhẹ nhàng vuốt ve: “Bé con rất khỏe, ngươi cũng sẽ khỏe lại thôi. Mau chóng tỉnh lại, chúng ta về nhà.”