Manh Hôn Ách Giá - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 17: Bi giam




Đưa hoàng đế đi rồi, Ngũ hoàng tử đau đầu xoa bóp trán, nói với Lục Nghiêu vẫn đang đứng bên cạnh: “Mọi chuyện trong cung coi như đã kết thúc, thế nhưng vẫn còn một Tô Văn Thanh, người của ta đã qua bên đó rồi. Thê tử mới cưới của ngươi… Nếu y có liên quan đến chuyện bản đồ kho báu, nên làm thế nào thì tùy ngươi, ta sẽ không tham gia, ngươi cẩn thận nghĩ cách xử lý đi.” Nói xong thì dẫn thị vệ rời đi.

Mặc Ảnh xuất hiện sau khi đám người đã rời đi hết, thì thầm bên tai Lục Nghiêu.

Lục Nghiêu nghe được tin tức, trong lòng chìm xuống: “Người đang ở đâu?”

Mặc Ảnh im lặng lắc đầu.

“Thông báo cho Thiên Thính lâu, sau khi mọi chuyện qua đi các ngươi đều đi lĩnh phạt.”

“Vâng.”

Tô Hòa lúc này đã bị Tô Văn Thanh giam ở nơi nào đó được mấy ngày.

Tô Văn Thanh sử dụng tín vật của mẹ y đe dọa, ép Tô Hòa đưa bọn họ đi tìm vị trí kho báu, chẳng qua là do ông ta không tin vào tính xác thực của bản đồ, bị người ta bắt giữ, dù Tô Hòa có thông minh khôn vặt thì cũng phải suy xét lại ba phần.

Vốn dĩ mấy ngày trước còn tốt, cũng không biết Tô Văn Thanh nghe được tin tức gì, đột nhiên nổi giận với y rồi cho người nhốt y đến tận hôm nay.

Tô Hòa ngồi dậy từ trên giường, cầm ấm trà trên bàn rót ly nước uống một ngụm. Gần đây y luôn cảm thấy buồn nôn, cơ thể đau nhức mệt mỏi, tinh thần không được tốt như trước, cứ ngồi như vậy một lúc là lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Y uống nước, lau mồ hôi trên trán, ước chừng là do mấy hôm nay đi lại quá mệt mỏi.

Chén trà còn chưa đặt xuống, cửa gỗ được mở ra từ bên ngoài, Tô Hòa ngước mắt nhìn Tô Văn Thanh đang bước vào.

[Sao rồi, tìm thấy rồi sao?] Tô Hòa rũ mắt nhìn người ngoài cửa, ngón tay chấm nước trà viết lên bàn.

Nhìn thấy những lời này, Tô Văn Thanh giống như phát điên, lão chạy qua túm cổ áo Tô Hòa, hét lớn: “Ngươi cố ý đúng không, bản đồ kia có phải là thật không, ngươi nói đi!”

Tô Hòa bị nhấc lên lắc qua lắc lại, đột nhiên nở nụ cười, Tô Văn Thanh biết, y đang nói, rốt cuộc ngươi cũng phát hiện ra rồi sao?

Cục tức của Tô Văn Thanh như bị nghẹn lại trong ngực, không nói ra được tiếng nào. Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại để cho tên nghiệt tử này lừa gạt. Vốn nghĩ nếu như hoàng đế chết, vậy kho báu có thể thuộc về mình. Không ngờ tính tới tính lui, lại không tính đến chuyện này.

[Ta vốn không biết bản đồ nào cả, cái trong tay ngươi là do ta tùy tiện vẽ. Sao nào? Cha à, ta vẽ không tồi đúng không. Ta nghe nói ngươi thích nhất tranh vẽ của mẫu thân, nhi tử ta đây có thừa hưởng được tài nghệ của bà không?]

Những ngón tay mảnh khảnh của Tô Hòa lướt chậm trên mặt bàn cũ nát, ánh mắt không gợn sóng, nhưng những chữ kia cứ như dao đâm vào mắt Tô Văn Thanh.

Bàn tay nắm cổ áo y đẩy mạnh, bóng dáng gầy yếu bị ném lên trên giường: “Ngươi dám! Tô Hòa! Sao ngươi dám!”

Tô Hòa ngã xuống giường, không biết va vào đâu, lại cảm thấy bụng mình đau nhói.

Khi còn nhỏ Tô Hòa luôn nằm trong vòng tay mẹ mình, nghe bà kể những cậu truyện xưa. Có những lúc nghe mệt, Tô Hòa ôm lấy mẹ làm nũng, nói mình muốn gặp cha. Liễu Khuynh Huy ôm Tô Hòa vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Hòa nhi ngoan, cha con đi ra ngoài bàn công việc, rất nhanh sẽ trở về, mẹ làm bánh ngọt cho Hòa nhi được không.”

Khi lớn lên, nhìn thấy Tô Văn Thanh cùng đại phu nhân và đệ đệ chơi đùa ở sân trước, y bắt đầu hiểu ra, bản thân sẽ vĩnh viễn không chờ được cha về nhà. Y cũng rất ghét thân thể quái dị của mình, hận bản thân không thể giống như một đứa trẻ bình thường. Dần dần y cũng trở nên vô cảm, cho tới khi gặp được Lục Nghiêu.

Một buổi chiều nọ, sau khi mẹ lâm bệnh qua đời, hạ nhân chăm sóc y ngày càng cẩu thả, cơm ăn nếu nhớ thì sẽ đưa, nếu quên thì chỉ có thể chịu đói. Hôm đó Tô Hòa đã hai ngày không ăn, đói đến mức không thể chịu nổi, bèn phá một cái lỗ ở bờ tường của thiên viện rồi ra khỏi phủ.


Vừa bò được ra ngoài thì thấy một quý công tử mặc đồ màu vàng ngồi xổm ở góc tường, dáng vẻ chán nản, trong tay cầm một chiếc bánh nướng thơm phức. Tô Hòa trừng mắt nhìn chiếc bánh vẫn còn nóng hổi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào vị công tử nọ.

Tiểu công tử bắt gặp ánh mắt của Tô Hòa, gãi gãi đầu, đứng dậy đưa bánh trong tay cho y: “Ngươi đói rồi phải không? Bánh này cho ngươi ăn đó.”

Tô Hòa rụt vai, không dám nhận. Thấy vậy, tiểu công tử tiến lên hai bước, giơ bánh nướng tới gần mũi y, mùi thịt thơm phức tỏa ra: “Ăn đi.”

“Cảm ơn.” Do dự một hồi vẫn không chống lại được cơn thèm ăn, Tô Hòa cẩn thận cầm lấy chiếc bánh, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi vội vàng ăn.

“Ăn chậm chút, nếu không đủ ta mua thêm cho ngươi.”

Tô Hòa vừa định nói gì đó thì thấy phía xa có hai bóng người chạy tới, đi đến trước mặt tiểu công tử sốt ruột nói: “Cuối cùng cũng tìm thấy ngài, thiếu gia, mau về nhà cùng tiểu nhân đi, tướng quân đã trở về.”

“Chết rồi, ta vẫn chưa học xong bài hôm nay.” Tiểu công tử vỗ đầu, xoay người muốn chạy lại nhớ ra vẫn còn một nhóc Tô Hòa, lại quay lại, lấy túi tiền trên eo ra đưa cho Tô Hòa: “Ở đây có chút tiền, ngươi đói thì cầm đi mua đồ ăn, ta phải về trước, lần sau ra ngoài sẽ tìm ngươi chơi.” Không đợi Tô Hòa phản ứng, hắn đã mang người đi mất. Đọc thêm nhiều truyện ở * TRÙMTRUYỆN . C O M *

Tô Hòa vẫn đang ngậm bánh trong miệng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn chạy đi, trong tay vẫn đang cầm túi tiền rất đẹp, bên trên còn thêu một chữ Nghiêu, tuy không tinh xảo nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm ý của người làm.

Tướng quân, Nghiêu.

Nhiều năm sau đó Tô Hòa mới biết được, thì ra tiểu ca ca cho y bánh năm đó là thiếu gia của phủ Tướng quân, tên Lục Nghiêu. Nhưng khi đó y vì một cơn sốt cao mà dẫn đến bị câm, y cũng biết thân thể kỳ lạ của mình không được người đời chấp nhận, vì vậy chỉ có thể tiếp tục là một người ngoài cuộc, cũng chỉ có thể tình cờ nghe ngóng được đôi ba tin tức về Lục Nghiêu.

Nhưng mọi chuyện thay đổi khi y vô tình nghe được kế hoạch của Tô Văn Thanh, y liều lĩnh sử dụng mọi cách để bản thân được gả vào Lục gia.

Y biết Tô Văn Thanh muốn có bản đồ kho báu, mặc dù không rõ kẻ chủ mưu sau màn là ai, nhưng y biết tuyệt đối không thể để Lục Nghiêu rơi vào tình cảnh nguy hiểm, vì vậy y vẽ một bức tranh cho Tô Văn Thanh dựa vào cuốn sách mà bản thân đã đọc trước đây. Y đánh cược rằng Tô Văn Thanh chưa từng nhìn thấy tấm bản đồ này, sự thật chứng minh y đã thắng.

“Giỏi, giỏi cho ngươi!” Tô Văn Thanh giận đến tái mặt, lão chỉ chỉ Tô Hòa, phất tay áo rời đi, cánh cửa gỗ rách nát bị khóa lại.

Tô Hòa ngồi trên giường, nhìn ánh nắng lẻn qua những khe nứt trên mái nhà. Không khỏi suy nghĩ, Lục Nghiêu, ngươi có khỏe không?