Lúc Minh Sơ dẫn Diệp Hoa Ngâm đến bên ngoài căn lều, Minh Sơ ra hiệu cho Diệp Hoa Ngâm im lặng, còn mình thì dán người lên lắng tai nghe động tĩnh bên trong.
Diệp Hoa Ngâm khó hiểu nhìn động tác của Minh Sơ, khẽ hỏi: “Mẹ, mẹ… dang làm gì thế?”
“Ta đang nghe xem bên trong lều có người hay không đó.” Minh Sơ trả lời, sau đó như lại sợ Diệp Hoa Ngâm nghe không hiểu nên bổ sung: “Bây giờ chúng ta đang muốn vào chỗ ở của minh chủ võ lâm Tố Thất, nếu bị người ta phát hiện thì không tốt lắm đâu.”
Biết không tốt mà mẹ còn đi. Sắc mặt Diệp Hoa Ngâm chuyển sang màu đen.
Minh Sơ liếc nhìn Diệp Hoa Ngâm, bất mãn nói: “Tiểu ruồi bọ, con đang nghĩ gì thế?”
“Không nghĩ gì cả.” Diệp Hoa Ngâm lắc đầu.
Minh Sơ gật đầu, lúc này mới lùi từng bước một nói: “Trong phòng không có tiếng nói chuyện, có lẽ chỉ có một mình cha con ở bên trong.” Ánh mắt của nàng vô cùng chắc chắn làm cho Diệp Hoa Ngâm không khỏi nghi ngờ: “Mẹ, sao ngươi mẹ lại biết cha ở trong lều Tố Thất?”
Minh Sơ lắc đầu: “Ta không biết, để ta vào nhìn xem.”
Dứt lời, nàng đi vào trong lều, Diệp Hoa Ngâm cũng nhanh chóng nối gót.
Hai người vừa mới xốc mành lên đã nghe thấy một giọng nói: “Đây không phải là Bạch thiếu phu nhân sao? Tại sao lại ở đây?” Giọng nói này rất dễ nghe, mơ hồ còn mang theo chút dịu dàng, chẳng qua chủ nhân của nó là người Minh Sơ ghét nhất.
Xoay người, Minh Sơ bình tĩnh buông mành xuống, nàng nhìn cười như không cười nhìn Diêu Thanh Thanh đứng trước mặt: “Đã lâu không gặp, Diêu cô nương.”
“Không lâu đâu, mới vài ngày mà thôi, lúc đi ta đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại.” Diêu Thanh Thanh trả lời trôi chảy, nói xong câu đó sau lại nhíu mày nhìn Minh Sơ: “Bạch thiếu phu nhân vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, nghe nói đây là lều của minh chủ võ lâm Tố Thất, tại sao phu nhân lại ở đây?”
Minh Sơ mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: “Diêu cô nương không phải đã được Tố Thất công tử tiếp đãi ở ngoài kia sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Minh Sơ mở to mắt đối chọi với nàng ta.
Diệp Hoa Ngâm bên cạnh vô cùng đau đầu.
Thì ra đây chính là chiến tranh giữa nữ nhân sao, ngày trước Hoa Chi và Minh Sơ chẳng qua chỉ là cuộc chiến nhỏ mà thôi, Diêu Thanh Thanh này mới là đối thủ lợi hại.
Vào lúc hai người không ai chịu nhường ai, bên trong lều vang lên tiếng bước chân rất khẽ, chỉ chốc lát sau mành của lều Tố Thất bị vén lên, Bạch Hoàng Chúc bất đắc dĩ nhìn ba người bên ngoài, buông tay rồi nói: “Diêu cô nương, Minh Sơ tới tìm ta.”
“Bạch đại thiếu gia.” Vẻ mặt của Diêu Thanh Thanh khi nhìn thấy Bạch Hoàng Chúc thay đổi trong nháy mắt, lạnh lùng kiêu ngạo biến thành tươi cười nhàn nhạt.
Chỉ tiếc Bạch Hoàng Chúc cũng không nhìn nàng ta, chỉ nhìn Minh Sơ nói: “Minh Sơ, có việc sao?”
“Đúng, có việc.” Minh Sơ liếc nhìn Diêu Thanh Thanh, trong mắt không phải khoe khoang sự đắc ý mà chỉ có trầm tĩnh lạnh lùng.
Diêu Thanh Thanh thấy Bạch Hoàng Chúc không nhìn mình thì mở miệng: “Bạch đại thiếu gia, ta đã nói chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại, hiện tại quả nhiên là như vậy, ta nói không sai chứ?”
Bạch Hoàng Chúc cuối cùng cũng nhìn Diêu Thanh Thanh, cười nhẹ: “Diêu cô nương nói không sai, chỉ là lúc này ta có mấy lời muốn nói với Minh Sơ, không biết Diêu cô nương có thể đi nghỉ ngơi trước hay không, chờ ta và Minh Sơ nói xong lại đến tán gẫu sau.” Nếu là bình thường, Bạch Hoàng Chúc chắc chắn sẽ không nói phũ phàng như vậy, chẳng qua hôm nay không biết hắn bị làm sao.
Kinh ngạc không chỉ có một mình Diêu Thanh Thanh, Minh Sơ cũng vậy, trong trí nhớ của nàng, Bạch Hoàng Chúc không phải người có thể từ chối người khác một cách thẳng thắn.
Vẻ mặt Diêu Thanh Thanh trầm xuống: “Nhưng Tố Thất công tử nhờ ta đến giúp hắn lấy vài thứ trên bàn.”
“Ta sẽ để tiểu ruồi bọ mang ra ngoài cho ngươi.” Bạch Hoàng Chúc lập tức nói.
Diêu Thanh Thanh hết lí do, chỉ đành bực mình nhìn một nhà ba người trước mắt.
Minh Sơ nhướng mi, một mình đi thẳng vào trong lều, Bạch Hoàng Chúc nhanh chóng đi theo, Diệp Hoa Ngâm nhìn thoáng qua Diêu Thanh Thanh rồi cũng đi vào trong, thuận tiện buông mành xuống, che tình hình bên trong kín mít.
Minh Sơ đi vào trong, thuận tiện ngồi xuống một cái ghế, khẽ nói: “Bại gia tử, sao thế? Hôm nay chàng rất kỳ quái.”
Bạch Hoàng Chúc cũng không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua những thứ bày biện trên bàn Tố Thất rồi nói: “Tiểu ruồi bọ, đem đồ trên bàn ra cho Diêu cô nương trước đi.”
Diệp Hoa Ngâm sửng sốt, nhìn một đống thứ chất đầy trên mặt bàn, có nến, giấy, còn có một khay hoa quả và nhiều thứ linh tinh khác. Hắn lùi lại nửa bước nói: “Con nên đưa cho nàng cái gì?”
“Tất cả.” Bạch Hoàng Chúc trả lời sau một lúc suy nghĩ.
” … Được rồi.” Diệp Hoa Ngâm nhận mệnh bắt đầu khuân đồ.
Bên này Minh Sơ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nàng hỏi lại lần nữa: “Bại gia tử, chàng muốn bỏ qua lời nói của ta sao?”
“Không… Không phải.” Bạch Hoàng Chúc quay đầu khẽ nói.
Minh Sơ đã sớm phát hiện mấy ngày nay Bạch Hoàng Chúc vô cùng quái dị, lúc này lại càng xác định nàng không lầm, không để ý Diệp Hoa Ngâm còn đang khuân đồ, nàng đi đến trước mặt Bạch Hoàng Chúc kéo cổ áo của hắn: “Bạch Hoàng Chúc, chàng có chuyện gì thì nói ra cho ta, có nói không hả?”
Bạch Hoàng Chúc chớp chớp mắt, động tác này hắn dường như dã rất lâu rồi hắn không làm ở trước mặt Minh Sơ, từ trước mỗi lần mắc sai lầm, hắn sẽ trưng ra vẻ mặt vô tội chớp mắt, Minh Sơ cũng mềm lòng buông tha hắn, nhưng vào lúc này, chiêu này hoàn toàn vô dụng.
Minh Sơ hung tợn ấn hắn vào cây cột, hơi nhón chân hôn lên môi hắn, trong nháy mắt cánh môi hai người tiếp xúc giống như điện giật làm cho cả Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc đều có cảm giác mê dại.
Bạch Hoàng Chúc khó hiểu nhìn Minh Sơ, mặc cho lưỡi của Minh Sơ cướp đoạt lưỡi của mình.
Hai người dây dưa hồi lâu, Diệp Hoa Ngâm giật mình đứng chôn chân nhìn hai người.
Cuối cùng Minh Sơ cắn nát môi dưới của Bạch Hoàng Chúc mới chịu dừng lại, trong mắt lóe ra cảm xúc nào đó không biết tên, nàng nói: “Tên khốn kiếp Bạch Hoàng Chúc này, từ trước thì vô tích sự, bây giờ hết vô dụng thì lại gạt ta hết cái này đến cái khác, rốt cuộc thì chàng coi ta là gì?
“Nương tử.” Không hề do dự, Bạch Hoàng Chúc mở miệng.
Minh Sơ dường như sửng sốt một lát, lập tức tiếp tục giận dữ nói: “Chàng cũng biết ta là nương tử của chàng, vì sao cái gì cũng không chịu nói cho ta biết? Ngay cả chuyện cha chàng qua đời ta cũng phải nghe người khác nói, chẳng lẽ nương tử chàng yếu ớt như vậy sao, cần bại gia tử chàng bảo vệ sao? Chẳng lẽ ta không thể giúp chàng sao?”
“Không phải… ” Bạch Hoàng Chúc lắc đầu muốn giải thích, Minh Sơ cũng không cho mà vươn tay đẩy hắn vào cột, muốn xé áo ngoài của hắn. Lưng Bạch Hoàng Chúc va mạnh vào cây cột, hắn thở nhẹ một tiếng, khẽ nhíu mày nhìn Minh Sơ.
Động tác của Minh Sơ dừng lại, nhận ra Bạch Hoàng Chúc bất thường.
Nàng lập tức thay đổi động tác đỡ lấy Bạch Hoàng Chúc: “Chàng bị thương sao? Vào khi nào?”
Bạch Hoàng Chúc lắc đầu: “Không phải, chỉ là động tác của nàng làm ta ngạc nhiên thôi.”
“Có cái gì mà ngạc nhiên, đây cũng không phải lần đầu ta làm.” Minh Sơ lạnh lùng, rõ ràng không tin lời Bạch Hoàng Chúc, cố chấp nói: “Cởi quần áo ra, ta biết sau lưng chàng chắc chắn đã bị thương.”
Bạch Hoàng Chúc đỏ mặt, bảo vệ quần áo của mình, khẽ nói: “Không, không cần, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.”
“Thế ư?” Bạch Hoàng Chúc càng nói như vậy, Minh Sơ càng không tin, nàng liếc nhìn Bạch Hoàng Chúc, dùng động tác còn nhanh hơn xé rách quần áo của hắn. Bạch Hoàng Chúc chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, đã thấy Minh Sơ xé rách một mảnh vạt áo mình, hắn vội vã vươn tay bảo vệ góc còn lại. Chẳng qua hắn bảo vệ được bên này thì không bảo vệ được bên kia, tay hắn mới vừa rời khỏi chỗ vạt áo trước ngực Minh Sơ lại động thủ, lần này tiếng động còn lớn hơn nữa, toàn bộ vai của Bạch Hoàng Chúc đều lộ ra trước mắt Minh Sơ.
Minh Sơ không để ý tới khuôn mặt càng ngày càng đỏ của Bạch Hoàng Chúc, cởi tiếp quần áo của hắn rồi xoay người hắn lại, nhìn về phía sau lưng hắn, nơi đó, có một chưởng ấn màu đỏ vô cùng quỷ dị.
Khi Bạch Hoàng Chúc muốn ngăn cản đã quá muộn.
Diệp Hoa Ngâm âm thầm quan sát toàn bộ quá trình Minh Sơ bạo lực Hoàng Chúc, sau khi thấy Minh Sơ nhìn chằm chằm vào lưng Bạch Hoàng Chúc thì trầm mặc, tiếp tục thu dọn đồ trên bàn, chuẩn bị chuyển ra ngoài cho Diêu Thanh Thanh.
Sắc mặt Bạch Hoàng Chúc sắc mặt hơi tái nhợt, lên tiếng trước: “Minh Sơ, không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ thôi… ”
“Huyết chưởng.” Giọng nói của Minh Sơ không hiểu sao trở nên khàn khàn.
Bạch Hoàng Chúc ngẩn ra, lắc đầu: “Không phải… ”
Minh Sơ dời tầm mắt khỏi lưng Bạch Hoàng Chúc, thay vào đó chuyển qua khuôn mặt tái nhợt của hắn: “Lúc đầu chàng giấu ta chuyện cha chàng qua đời, mà sau khi trở về từ trận giao chiến với Hắc Y giáo chàng là giấu ta vết chưởng này đúng không?”
“Không phải như vậy… Minh Sơ… ” Bạch Hoàng Chúc không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lắc đầu.
Sắc mặt Minh Sơ vô cùng ngưng trọng: “Chàn nghĩ rằng ta không biết đay là loại chưởng gì sao? Năm đó ta đã nhìn thấy mẹ ta chết như thế nào dưới chưởng ấn này, ta cũng biết cha ta cũng bị huyết chưởng hành hạ đến chết, chàng nghĩ rằng ta sẽ không đi tìm hiểu về loại chưởng này sao?”
Nàng nói tới đây, giọng nói đã mang theo vài phần nghẹn ngào.
Diệp Hoa Ngâm lại ngây ngẩn cả người một lần nữa, hắn khó tin nói: “Mẹ vừa nói gì cơ?”
“Không có gì đâu, tiểu ruồi bọ.” Bạch Hoàng Chúc cười nhẹ nói.
Diệp Hoa Ngâm tất nhiên sẽ không tin lời Bạch Hoàng Chúc, hắn chỉ nhìn về phía Minh Sơ, run rẩy nói: “Mẹ, có cách chữa không?”
Minh Sơ trầm mặc, nhìn Bạch Hoàng Chúc, cho đến khi Bạch Hoàng Chúc quay đầu ra chỗ khác không nhìn nàng nữa.
Diệp Hoa Ngâm đã đoán được câu trả lời, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là nguyên nhân như vậy, Minh Sơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Huyết chưởng, người trúng chưởng chắc chắn sẽ chết, cho dù có nội lực hộ thân, thì cũng chỉ là mạnh mẽ chống đỡ, người đó sẽ phải chịu đau đớn càng lâu.
Lúc trước cha của Minh Sơ, cũng chính là cung chủ Lãm Nguyệt cung, cũng chết dưới huyết chưởng, trước khi chết, hắn chịu đựng suốt một ngày ở Lãm Nguyệt cung, cũng đau đớn suốt một ngày, cuối cùng hộc máu mà chết.
Minh Sơ hiểu rõ thiệt hơn trong đó, vì vậy khi nhìn thấy Bạch Hoàng Chúc trúng huyết chưởng, mới suy sụp như vậy.
_________________