Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng

Chương 49: Tái xuất cung




Nguyên bản, Nhạc Đồng Đồng cũng để cho Thúy Nha đến Dạ Quân Minh bên kia xin chỉ thị, ai biết, cung nhân lại nói Hoàng Thượng không ở trong cung.

Nếu như không được hoàng thượng cho phép, nữ tử hậu cung không được xuất cung.

Chẳng qua, Nhạc Đồng Đồng là người nào! ?

Dù sao lần trước đã vụng trộm trèo tường xuất cung, có lần đầu tiên, khẳng định sẽ có lần thứ hai.

Kết quả là, Nhạc Đồng Đồng mang theo Thúy Nha thần tình thần sắc, tính toán hướng tới địa phương lần trước xuất cung đi đến.

Ai biết, khi Nhạc Đồng Đồng đi tới cây đại thụ lần đó xuất cung lại phát hiện, đại thụ có thể leo ra kia đã bị chặt đứt.

Nhìn đến đại thụ bị chặt đứt kia, Nhạc Đồng Đồng mày không khỏi gắt gao vặn cùng một chỗ.

Bởi vì, nàng chỉ phát hiện chỗ này có thể xuất cung, nhưng gốc cây đại thụ này lại bị chặt đứt, nàng muốn như thế nào leo ra! ?

Một bên Thúy Nha thấy vậy, nghĩ nghĩ, liền mở miệng nói.

"Thái hậu, nô tỳ nhớ mấy hôm trước không phải hạ một hồi mữa bão sao! ? Cây đại thụ này khẳng định khi đó bị sét đánh đoạn, nếu không, chúng ta sẽ không cần xuất cung thôi! ? Dù sao cũng ra không được."

Thúy Nha mở miệng nói.

Tuy Thúy Nha cũng rất muốn xuất cung nhìn trận đấu tranh tài lần này, dù sao vẫn là tiểu cô nương, thích náo nhiệt là thiên tính.

Chỉ là, nàng càng yêu quý mạng nhỏ của mình.

Lần trước là vận khí các nàng tốt mới không làm cho người ta phát hiện các nàng xuất cung.

Chỉ là, vận khí này không phải lúc nào cũng có, ví như bây giờ bị người phát hiện các nàng chưa được Hoàng Thượng cho phép đã vụng trộm xuất cung thì nên làm cái gì bây giờ! ?

Cho dù là Thái Hậu địa vị cao quý, khẳng định cũng sẽ bị trừng phạtđi!?

Hơn nữa, thân là Thái Hậu, vụng trộm xuất cung, truyền ra ngoài, còn ra thể thống gì! ?

Trái ngược với Thúy Nha lo lắng trùng trùng, Nhạc Đồng Đồng đúng là không nghĩ tới nhiều như vậy.

Nhân sinh ngắn ngủn vài thập niên, nếu như sống bó tay bó chân, còn không bằng không sống!

Cho nên, trong từ điển của Nhạc Đồng Đồng chính mình sống khoái hoạt mới là trọng yếu nhất!

Cho dù hiện tại, đại thụ thể leo ra đã bị chặt đứt, vẫn không thể đánh tan ý muốn xuất cung của Nhạc Đồng Đồng.

Hơn nữa, hôm nay là ngày nàng cùng Sở Quy Trần ước định gặp mặt, nàng cũng không muốn thất ước.

Trong lòng suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng đôi mắt đẹp không khỏi quét một vòng bốn phía.

Chỉ thấy nơi này vô cùng lộn xộn, cỏ dại mọc đầy, vừa thấy liền biết rất lâu cũng chưa có người đến bên này.

Mà đại thụ có thể leo ra khỏi cung đã bị chặt đứt, hiện tại trên người nàng lại không có công cụ khác, cũng không biết như thế nào vượt qua mặt tường cao này.

Nhìn tường đỏ cao cao này, Nhạc Đồng Đồng vô cùng ảo não, nếu nàng có thể có khinh công như trong phim võ hiệp thì thật tốt!

Chỉ cần nhẹ nhàng nhảy liền có thể nhảy qua.

Chỉ là, mộng tưởng là tốt đẹp, hiện thực lại phi thường tàn nhẫn.

Cúi đầu nhìn thân thể mình nhu nhược gió thổi qua cũng có thể đỏ, coi năng lực này, có thể nhảy lên tường ước chừng bốn thước này quả thực là chuyện viễn tưởng!

Tuy đây là chuyện không có khả năng, bất quá, Nhạc Đồng Đồng cũng không biết là quá mức ảo não hay là động kinh, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý nghĩ quái dị.

Nhảy qua đi!

Nàng có thể nhảy qua!

Trong lòng giống như có thanh âm kêu hô.

Trong lòng quái dị, ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng cũng không nghĩ nhiều, hai chân giống như có ý thức, vốn là lui về phía sau hai bước, lập tức một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, liền hướng tới mặt tường kia vọt tới.

Mũi chân trùng điệp điểm xuống đất, nhún người nhảy lên, ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy mình giống như phi yến, thân thể nhanh chóng bay lên trời.