Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng

Chương 147: Ngươi rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào




Điều này đều là công lao của Nhạc Đồng Đồng. Nhớ tới lần trước ở ngự hoa viên cùng Nhạc Đồng Đồng xuống nước bắt cá, cùng nhau tự làm cá nướng, cho nên, đối với việc này, Dạ Quân Lăng một chút cũng không xa lạ gì .

Bận rộn một hồi lâu, rốt cuộc xử lý xong con cá lớn, Dạ Quân Lăng liền bắt đầu cầm cây đánh lửa, xiên cá vào một cành cây, lại đặt phía trên đống lửa chậm rãi nướng.

Lúc Dạ Quân Lăng đang bận rộn không ngừng, Bình An không khỏi len lén đánh giá thiếu niên đầy người chật vật bên cạnh này.

Chỉ cảm thấy, thiếu niên không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết bắt nạt nàng trước đây, kỳ thực cũng không vô dụng như nàng tưởng...

Ngay lúc Bình An len lén quan sát Dạ Quân Lăng, nguyên bản Dạ Quân Lăng đang nghiêm túc nướng cá, như là nhận thấy cái gì, con ngươi đen vừa nhấc, vừa lúc chống lại ánh mắt Bình An nhìn tới.

Thấy vậy, Dạ Quân Lăng sửng sốt, lập tức như là nghĩ đến cái gì đó, đôi môi mở ra, câu môi cười nói.

"Sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy! ? Có phải cảm thấy ta lớn lên đẹp trai mê người, bị ta mê đảo hay không ! ?"

"Ngạch..."

Nghe thấy Dạ Quân Lăng tự kỷ không biết xấu hổ, Bình An lập tức không nói gì, làm ra một bộ muốn nôn mửa, mở miệng nói.

"Thật là không biết xấu hổ, lời như vậy cũng có thể nói ra miệng, ta nghe còn muốn ói!"

Bình An mở miệng, ánh mắt nhìn phía Dạ Quân Lăng càng tỏ ra khinh thường.

Dạ Quân Lăng thấy vậy, chỉ là môi đỏ mọng một phiết, không thèm để ý tới Bình An.

Cho nên không nhìn thấy trong mắt Bình An xẹt qua một tia ngượng ngùng...

...

Đại thụ che trời tế nguyệt, gió núi nhẹ nhàng thổi trúng ngọn cây không ngừng phát ra thanh âm xào xạc. Chim chóc không ngừng bay qua bay lại.

Nhạc Đồng Đồng đi về phía trước trong vô định, nhìn quét bốn phía, chỉ cảm thấy trước mắt vô cùng quen thuộc, như đã từng thấy ở nơi nào.

Trong đầu có chút trống rỗng, Nhạc Đồng Đồng không biết mình rốt cuộc muốn đi đâu, chỉ là không ngừng đi về phía trước.

Bốn phía không có người làm nàng cảm thấy sợ hãi. Dần dần, Nhạc Đồng Đồng nhớ lại, rừng cây này nàng đã từng tới .

Đây không phải hậu sơn miếu Nguyệt Lão sao! ? Chỉ là, vì sao hiện tại nàng lại ở đây một mình! ? Dạ Quân Lăng, Dạ Quân Minh và Bình An bọn họ đều đã đi nơi nào! ?

Trong lòng lo lắng không thôi, Nhạc Đồng Đồng nhịn không được mở miệng hướng bốn phía hô to .

"Quân Lăng, Bình An, các ngươi ở nơi nào! ?"

Nhạc Đồng Đồng hô đã lâu cũng không ai đáp lại nàng. Trong lòng bắt đầu nghi hoặc bất an .

Nhưng mà, vừa lúc đó, một trận thanh âm đao kiếm chạm vào nhau đột nhiên từ phía trước truyền đến.

Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng lập tức bước nhanh hơn, hướng phía thanh âm nhìn lại.

Khi thấy một màn trước mắt, Nhạc Đồng Đồng sợ đến cả người đều ngây ra.

Chỉ thấy, trong rừng cây có hai phe đang tranh đấu kịch liệt. Một bên là Dạ Quân Minh và đại nội thị vệ hắn mang đến, một bên là hắc y nhân che mặt.

Song phương tranh đấu vô cùng kịch liệt.

Lại thấy mười mấy hắc y nhân cầm vũ khí sắc bén trong tay đâm tới Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, sợ đến tái mặt.

Sau một khắc, môi mọng mở ra, liền la lớn.

"Không được! ! Dạ Quân Minh cẩn thận! Dạ Quân Minh! !"

"Không được..."

Nhạc Đồng Đồng không ngừng mở miệng hô to, chỉ là, cho dù như vậy, nàng vẫn trơ mắt nhìn hơn mười thanh kiếm đồng thời cắm vào người Dạ Quân Minh.

Màu máu đỏ tươi lập tức từ trên người Dạ Quân Minh phun ra, cuối cùng, thân hình cao lớn của Dạ Quân Minh lảo đảo mấy bước cuối cùng ngã xuống trong vũng máu ...

"Đừng! Dạ Quân Minh! Ngươi không được chết! ! !"

...

Nhìn Nhạc Đồng Đồng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, hơn nữa không ngừng nói mớ, Dạ Quân Minh đứng ở bên cạnh mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng chặt mân.

Phượng mâu từ khi nhìn nữ tử trên giường thì chưa từng dời đi.

Hắn cũng không biết mình rốt cuộc ở đây ngây người bao lâu.

Rõ ràng hắn còn có nhiều chuyện phải xử lý, thế nhưng, hai chân của hắn lại không thể rời một bước.

Đặc biệt khi biết nàng đang phát sốt, mơ mơ màng màng, thần chí không rõ, tâm tình Dạ Quân Minh liền phi thường bực bội.

Là bởi vì nữ nhân này đỡ ám khí cho hắn, cho nên hắn mới có thể áy náy, mới có thể lo lắng, quan tâm như thế sao! ?

Có lẽ là như vậy đi!

Dạ Quân Minh trong lòng suy nghĩ, ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng thêm phức tạp.

Nguyên bản, hắn đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương, lại nghe người đến bẩm báo, Thái hậu nương nương phát sốt, hơn nữa thần chí không rõ, hôn mê bất tỉnh, biết được việc này, hắn liền lập tức bỏ tất cả mọi chuyện xuống, chạy tới nơi này.

Từ chỗ Lý ngự y biết được, nữ nhân này sở dĩ như vậy hoàn toàn là bởi vì vết thương phía sau lưng nàng, mới khiến cho sốt cao.

Hơn nữa, sốt cao vô cùng nghiêm trọng, nếu qua đêm nay nữ nhân này không tỉnh, nhẹ thì sẽ biến thành kẻ ngốc, nặng có lẽ là sẽ ngủ mãi không tỉnh.

Sau khi biết được việc này, tâm Dạ Quân Minh như bị một khối đá thật lớn đè nặng, cơ hồ không thở nổi.

Đặc biệt nhìn thấy nữ tử trên giường bệnh tình nghiêm trọng như vậy. Mồ hôi lạnh chảy thành ròng, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua như một đóa hoa sen bị mưa gió vùi dập, chọc người thương tiếc.

Dạ Quân Minh vô cùng nghi hoặc, vì sao trong tình huống nguy hiểm đó, nữ tử vẫn luôn không hòa hợp với mình lại lao tới chặn ám khí trí mạng kia cho mình! ! ? Hắn thực sự rất muốn biết đáp án.

Thế nhưng, nếu nữ nhân này chết, hắn liền vĩnh viễn không biết đáp án.

Chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này sẽ chết, tim Dạ Quân Minh sẽ gặp hung hăng co giật, như vạn tiễn xuyên tâm! ! Cảm giác như thế, hắn là lần đầu tiên cảm nhận được.

Nói cũng buồn cười, nếu trước đây có người nói hắn sẽ vì nữ tử này bỏ xuống đại sự triều đình không đếm xỉa đến, hắn nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới.

Dù sao, nữ nhân này ở trong mắt của hắn vẫn luôn là nữ nhân tâm địa rắn rết, thủ đoạn tàn nhẫn.

Đặc biệt, khi hắn biết được nữ nhân này bắt đầu tiếp xúc Dạ Quân Lăng, hắn chỉ cảm thấy nữ nhân này là đang diễn trò, tâm hoài bất quỹ mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, hắn thực sự bắt đầu nghi ngờ.

Nếu nói nữ nhân này là tâm hoài bất quỹ mới tiếp cận Dạ Quân Lăng, như vậy, vì sao thời điểm hắn nguy hiểm lại không tiếc tính mạng mình chặn lại ám khí trí mạng kia cho hắn! ? ?

Nỗi nghi hoặc này không ngừng quanh quẩn trong lòng, làm Dạ Quân Minh mày kiếm nhíu chặt, tâm sinh nghi hoặc.

"Ngươi rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào! ! ! ?"