Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng

Chương 140: Miếu nguyệt lão 4




"Ngạch... ! ?"

Bị thân hình cao lớn này hung hăng đẩy ra sau, Nhạc Đồng Đồng không khỏi sửng sốt.

Còn tưởng là nam nhân không có tố chất nào, không ngờ bên tai lại truyền đến một giọng nữ kiêu căng.

"Nguyệt Lão a Nguyệt Lão, Như Hoa ta năm nay đã qua tuổi ba mươi , mẫu thân đã chết nhiều năm trước đây của ta đã nói với ta, hồi nhỏ đã từng tính mệnh cho ta, nói ta là mệnh mẫu nghi thiên hạ ! Nói như vậy, nam nhân kiếp này ta phải gả là đương kim Hoàng thượng ! Chỉ là, đương kim Hoàng thượng hủy bỏ ba năm tuyển tú, ta lại không thể gặp hắn, này nên làm thế nào cho phải! ? Nghĩ ta lớn lên như hoa như ngọc như vậy, chẳng lẽ cứ sống uổng như vậy sao! ? Van cầu Nguyệt Lão, nhanh để ta gặp đương kim Hoàng thượng! Ta đợi thật lo lắng..."

Nghe thấy thanh âm nũng nịu mang theo khổ não kia chính là từ thân thể cao lớn vừa đẩy mình ra truyền đến, Nhạc Đồng Đồng lập tức đứng hình.

Trước còn tưởng rằng có tư thái như thế, chắc hẳn là một nam tử. Không ngờ, lại là một nữ tử!

Là nữ tử cũng được , lại còn đặt tên là Như Hoa!

Còn có lời nói mang theo hờn dỗi ảo não vừa rồi kia, xác thực làm Nhạc Đồng Đồng giật mình.

Đôi mắt đẹp lại đảo qua, ánh mắt Nhạc Đồng Đồng liền hướng phía nữ tử kia nhìn lại.

Này không nhìn thì thôi, vừa nhìn, nàng còn cho là mình xuyên đến bộ phim "Tinh Gia".

Thế nào Như Hoa này, cùng một vị trong "Tinh Gia" kia tương tự như vậy! ? ?

Này này này...

Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng nhịn không được khóe miệng giật giật.

Cuối cùng, đôi mắt đẹp đảo qua, ánh mắt không khỏi rơi vào Dạ Quân Minh đứng ở bên cạnh mình.

Hiển nhiên, Dạ Quân Minh cũng nghe được lời của Như Hoa này, lập tức sắc mặt tối sầm.

Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng càng nhịn không được 'Xì' một tiếng, phì cười không ngớt.

Có lẽ là nhận thấy được Nhạc Đồng Đồng đang cười trộm , sắc mặt Dạ Quân Minh vốn đã không tốt, thấy vậy, phượng mâu thâm thúy lập tức híp lại, ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng, càng mang theo nồng đậm không vui.

Môi mỏng mân chặt cho thấy chủ nhân của nó đang không vui vẻ!

Nếu là trước đây, Nhạc Đồng Đồng biết Dạ Quân Minh đang tức giận, nhất định sẽ nhịn xuống.

Chỉ là hiện tại, nhìn Như Hoa cực phẩm bên cạnh kia, nhìn nhìn lại khuôn mặt Dạ Quân Minh như giẫm phải đống phân lớn.

Trong đầu, không khỏi hiện lên một hình ảnh.

Đó chính là, Dạ Quân Minh tuấn mỹ bất phàm bị Như Hoa vóc người to lớn này vừa kéo vừa ôm, suy nghĩ một chút, nàng cũng cảm thấy đầy người nổi da gà !

Càng nghĩ, trong lòng Nhạc Đồng Đồng càng vui vẻ, khóe miệng chỉ kém không kéo đến sau tai .

Ngược lại với Nhạc Đồng Đồng đang vụng trộm cười, Dạ Quân Minh đứng ở bên cạnh, sắc mặt nói có bao nhiêu khó coi thì có khó bấy nhiêu khó coi.

Ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng như hai lưỡi dao sắc bén.

Nữ nhân chết tiệt này! Hắn chẳng lẽ không biết nàng đang cười cái gì sao! ?

Thực sự đáng chết!

Dạ Quân Minh trong lòng tức giận bất bình, cắn chặt răng, cuối cùng, không nhịn được bộ dạng Nhạc Đồng Đồng này quang minh chính đại chê cười hắn, liền hung hăng hừ lạnh một tiếng, lấy đó làm cảnh cáo!

Nghe thấy tiếng hừ lạnh mang theo nồng đậm cảnh cáo của Dạ Quân Minh này, Nhạc Đồng Đồng chỉ là nhấp hé miệng, sau đó cúi đầu liễm mâu, đưa tay để ở bên môi, nhẹ nhàng ho một chút.

Tiếu ý trên mặt thu lại không ít, chỉ là đôi mắt còn mang theo nồng đậm tiếu ý kia lại bán đứng tâm tư của nàng.

Dạ Quân Minh vốn là phi thường tức giận, chỉ là không biết vì sao, khi thấy nữ tử trước mắt này cười trộm, đôi mắt đẹp long lanh, phẫn nộ trong lòng dần dần biến mất hầu như không còn .

Chỉ thấy người con gái trước mắt này, hôm nay mặc y phục tuyết trắng, trên đầu chỉ búi một búi tóc đơn giản, làm cho nàng thoạt nhìn như thiếu nữ chưa xuất giá.

Bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son, cũng phá lệ sặc sỡ lóa mắt.

Ngũ quan xinh xắn như ngọc, phối hợp hoàn mỹ. Mỗi một độ cong, đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Chỉ là, hấp dẫn Dạ Quân Minh nhất lại là đôi mắt đẹp nồng đậm tiếu ý của nữ tử kia.

Đây rốt cuộc là một đôi mắt như thế nào! ? Đường nét hoàn mỹ, con ngươi hàm xuân thủy, hắc bạch phân minh.

Hắn chỉ cảm thấy, đôi mắt này như mang theo một loại ma lực hồn xiêu phách lạc, cơ hồ có thể đem linh hồn của con người nhiếp vào...

Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh phượng mâu không khỏi lóe ra một chút.

Đối với tâm tư của Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng không biết.

Lúc này, nàng còn đang vì chuyện mới vừa rồi vui sướng, cũng biết ánh mắt Dạ Quân Minh vẫn rơi vào trên người mình.

Chỉ là không biết vì sao, ánh mắt Dạ Quân Minh vừa rồi nhìn nàng, rõ ràng là tức giận và không vui.Thế nhưng bây giờ, bất tri bất giác biến thành tìm tòi nghiên cứu, mê hoặc...

Nhìn Dạ Quân Minh phượng mâu hơi híp, yên tĩnh quan sát mình, như đang suy nghĩ cái gì, Nhạc Đồng Đồng không khỏi nghi ngờ...

...

Đợi lúc Nhạc Đồng Đồng bọn họ rời khỏi miếu Nguyệt Lão, chỉ cảm thấy như đã cách một thế kỷ.

Không ngờ hôm nay người đến miếu Nguyệt Lão nhiều như vậy, bọn họ tranh đoạt thật lâu mới cướp được vị trí bái Nguyệt Lão.

Nhạc Đồng Đồng hiện tại thân là Thái hậu, không thể cầu Nguyệt Lão vì nàng tứ một đoạn nhân duyên .

Cho nên, cũng chỉ có Bình An ở nơi đó lạy Nguyệt Lão.

Đợi ra khỏi miếu Nguyệt Lão, Nhạc Đồng Đồng bọn họ liền cùng những người khác hướng phía đỉnh núi đi đến.

Dù sao cây nhân duyên trên đỉnh núi kia nổi danh như vậy, người tới chỗ này không một ai là không đi lên !

Dọc theo đường đi, Nhạc Đồng Đồng nghe không ít người nói đến cây nhân duyên kia, đại đa số đều nói cây nhân duyên kia linh nghiệm thế nào các loại.

Rốt cuộc có bao nhiêu linh nghiệm Nhạc Đồng Đồng cũng không biết, nàng chỉ là hiếu kỳ, muốn đi lên nhìn một cái mà thôi.

Dù sao, đại thụ ngàn năm, nàng thật đúng là chưa từng thấy qua đâu!

Đợi đến khi lên tới đỉnh núi, nhìn thấy cây đại thụ ngàn năm kia, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy, gốc cây này so với trong tưởng tượng còn to hơn.

Lúc này đã là sau giờ ngọ, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, dương quang rực rỡ thẳng tắp chiếu toàn bộ cả vùng đất.

Chỉ là, ánh mặt trời chói chang kia lại bị gốc cây đại thụ ngàn năm này triệt để che chặn.

Chỉ thấy đại thụ ngàn năm này, thân cây rất lớn, áng chừng phải hơn mười người vòng tay mới có thể ôm hết. Hơn nữa trên cây cành giăng khắp nơi, lá cây rậm rạp.

Gió nhẹ nhàng thổi rơi xuống không ít lá cây, mang đến từng đợt mát lạnh. Đặc biệt nhất là trên cây này treo rất nhiều hồng điều (lụa đỏ).

Chỉ thấy một đầu hồng điều cột đầu gỗ khắc thành mười hai sinh tiếu, phía trên hồng điều lại viết rất nhiều tên.

Ở dưới gốc cây còn có mấy quán nhỏ chuyên bán hồng điều, lúc này ở phía trước quán nhỏ có không ít người lên núi cầu duyên đang mua hồng điều viết gì đó.

Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, không khỏi mở miệng nói.

"Nghe nói, chỉ cần viết tên của mình lên trên hồng điều, sau đó ném lên trên cây, ném càng cao càng dễ để Nguyệt Lão nhìn thấy. Hơn nữa, nếu có ngươi đi ở dưới gốc cây bị hồng điều rơi trúng, như vậy, tên người được viết trên đó chính là nhân duyên Nguyệt Lão ban cho ngươi!"

Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Dạ Quân Lăng nghe vậy, nghĩ nghĩ, như là nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói.

"Nếu người có tên trên hồng điêu đó có cùng giới tính với nhau, vậy nên làm thế nào cho phải! ?"

"Ngạch... ! ?"

Đối với Dạ Quân Lăng lời này, Nhạc Đồng Đồng không khỏi sửng sốt.

Bất quá suy nghĩ một chút, Dạ Quân Lăng nói cũng không sai.

Nếu rơi trúng bọn họ là cùng giới, như vậy không phải sẽ thành bách hợp, đam mỹ các loại ! ?

Bất quá, đồn đại không thể tin, những thứ này đều là truyền thuyết mà thôi.

Trên đời rốt cuộc có Nguyệt Lão thần tiên các loại hay không, Nhạc Đồng Đồng chưa từng thấy, cho nên cũng không xác định.

Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng không khỏi mở miệng nói.

"Này ta cũng không rõ ràng lắm! Dù sao những thứ này đều là người khác nói , rốt cuộc có đúng hay không, ta cũng không biết!"

"Quản nhiều như vậy làm gì! ? Dù sao chúng ta bây giờ cũng đã tới, không bằng chúng ta cũng học theo bọn họ, mua cái hồng điều, viết tên của mình lên rồi ném đi! ? Đúng hay không cũng không quan trọng, vui đùa một chút cũng không sao!"

Nghe thấy Bình An lời này, mọi người đều cảm thấy có lý.

Kết quả là, Bình An liền sôi nổi đi tới quán nhỏ bên kia, đợi lúc nàng trở về trên tay đã cầm bốn hồng điều .

"Nha, một cho người!"

"Ngạch..."

Đối với hồng điều Bình An đưa cho, Nhạc Đồng Đồng lại không lập tức tiếp nhận.

Dù sao, nàng bây giờ là đương kim Thái hậu, dựa theo quốc pháp, Thái hậu không thể tái giá !

Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng đang suy nghĩ, Dạ Quân Lăng bên cạnh thấy Bình An cư nhiên đưa hồng điều cho Nhạc Đồng Đồng, khuôn mặt tuấn tú sửng sốt, lập tức mở miệng nói.

"Ngươi nữ nhân này, ngươi đây là ý gì! ? Nàng là thân phận gì chẳng lẽ ngươi không biết! ?"

Kỳ thực vừa rồi Bình An trong lúc nhất thời cũng quên điểm này.

Dù sao cùng Nhạc Đồng Đồng ở chung một thời gian, niên kỷ hai người cũng xấp xỉ, trò chuyện lại thoải mái, trong lúc nhất thời lại quên nàng là đương kim Thái hậu nương nương .

Chỉ là hiện tại, vừa nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, lại làm cho Bình An nhăn mày, con ngươi nén giận, không cam lòng nói.

"Cái gì có ý gì! ? Ta chỉ là nhất thời quên mất mà thôi! Lại nói, này cũng không thể trách ta, ở Lăng Ngọc quốc chúng ta, Thái hậu hoặc là phi tần không có con nối dõi, sau khi hoàng thượng băng hà cũng có thể tái giá !"

Bình An tức giận bất bình mở miệng, trong giọng nói là chỉ Thương Minh quốc vô nhân đạo!

Bình An là người thẳng tính , trong lòng có cái gì thì nói cái đó.

Nghe vậy, Dạ Quân Lăng tuấn mày không khỏi nhăn lại, định mở miệng nói cái gì lại bị Nhạc Đồng Đồng mở miệng ngăn cản.

"Được rồi, các ngươi cũng đừng cãi nhau nữa, Quân Lăng, Bình An cũng không phải cố ý."

Nói đến đây, Nhạc Đồng Đồng như là nghĩ đến cái gì đó, trên mặt không khỏi bị lây mấy phần buồn bã, mở miệng yếu ớt nói.

"Lại nói , ta cũng biết mình là thân phận gì, kiếp này cũng chỉ thể ở nơi này."

Nhạc Đồng Đồng nói mặc dù nhẹ, chỉ là, giọng nói của nàng trầm trọng và bất đắc dĩ, làm cho Dạ Quân Lăng mấy người bọn họ nghe vào đều trầm mặc.

Ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng, càng mang theo vài phần đồng tình.

Dù sao, Nhạc Đồng Đồng còn trẻ tuổi như thế, mặc dù là Thái hậu, áo cơm không lo. Thế nhưng, trên thế gian này, ai không muốn có một người thương yêu mình! ?