Thời gian có lẽ sẽ không vì ai quá đau lòng mà dừng lại. Từng ngày vẫn trôi đi như vậy
Dẫu sao được ở trong chính ngôi nhà, chính quê hương mình, Liệt Tình cũng đã trở về, nếu như không tính chuyện của Âu Dương thì Ái Ái cũng được coi là như cá gặp nước
Bây giờ cô cũng được coi là có một chút chức quyền, trong công ty cũng có một vài nhân viên mới rất dè chừng cô, đôi khi Tô Ái Ái trông thấy những người mới này cũng như đang trông thấy mình, rất quen thuộc.
Có một lần, một cô bé mới vào hớt ha hớt hải cầm bảng báo cáo đi tìm Tô Ái Ái: “Tổ trưởng, chị xem chữ số này phải tính như thế nào? Là dùng tỷ lệ lãi suất là 15% hay là 10%?”
Tổ kế toán cũng có không ít quy tắc ngầm, rất nhiều việc không thể nào nói rõ ra được, nếu phát ngôn ra lời cũng đồng nghĩa với việc tự bản thân mình phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Tô Ái Ái liếc mắt nhìn bảng báo cáo, hỏi lại: “Em nghĩ sao?”
Cô gái đó cúi xuống nhìn sơ qua số liệu, nói: “Em nghĩ là dùng 15%”
Tô Ái Ái không nói gì nữa, quay ra làm việc của bản thân, dù sao cô gái kia cũng đã biết việc cần làm bây giờ là gì
Quay sang máy vi tính, nhìn cả rừng số liệu nhức mắt, cô lắc đầu ngao ngán, hơn một năm trước cô chính là cô gái mới vào ôm bảng số liệu kia, đi hỏi người khác nên làm gì?
Việc đó đã xảy ra từ bao giờ, những lời nói như vậy cũng càng ngày càng trôi chảy hơn
Dần dần, Tô Ái Ái cũng quen với việc có người ở trước mặt cô hút thuốc, đều là do đặc trưng công việc
Những người đàn ông ngồi bên bàn cơm, người này nhận điếu thuốc của người kia, còn có người mời thuốc Tô Ái Ái, Tô Ái Ái lại càng sợ hãi, chỉ biết xua tay lia lịa
Cô nhìn gương mặt những người đàn ông hút thuốc rồi phun ra một miệng khói, lại nhớ tới khuôn mặt trong kí ức kia
Có lẽ rời khỏi cô, anh lại bắt đầu tự do hút thuốc
Khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, Tô Ái Ái cười kính rượu
Người đó, có lẽ là sẽ không bao giờ gặp lại nữa…
Tô Ái Ái nói là không gặp, không ngờ lại có thể nghe thấy giọng nói của anh nhanh như vậy
Sự việc bắt nguồn từ sự ngái ngủ của Tô Ái Ái và cũng rất liên quan đến sự ngái ngủ ấy
Sáng sớm, chuông báo thức của di động vang lên, Tô Ái Ái đêm qua phải làm thêm đến khuya, cô giơ cánh tay ra cầm lấy di động, nhấn bừa vào một phím rồi đặt luôn lên tai
Ai ngờ động tác đó lại chính là động tác gọi đi, không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại gọi đến số của Âu Dương
Giọng nói của Âu Dương truyền đến từ đầu dây bên kia, anh khe khẽ gọi: “Tô Ái Ái?”
Tô Ái Ái tỉnh ngủ ngay lập tức, ngồi bật dậy, giơ điện thoại ra xem, thấy ba chữ “Đang đàm thoại”, cô giận đến nỗi tự muốn bóp chết mình
“Ái Ái, là em phải không?” Âu Dương hỏi, anh nhẹ giọng gọi cô là Ái Ái, giống như những ngày tháng rất lâu trước đây, góc độ môi răng anh cắn nhẹ vào nhau, giọng điệu nhẹ nhàng của anh lập tức trở nên rõ rành rành trong đầu cô
Tô Ái Ái gãi đầu, đối phương vẫn chưa chịu tắt máy cho nên cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Xin lỗi, em ấn nhầm số ạ!”
Bên Âu Dương truyền đến tiếng bật cười khe khẽ của anh, cười đến nỗi khiến mặt Ái Ái đỏ bừng, đúng là đáng ghét, thực sự là ấn nhầm số mà.
Tô Ái Ái lẩm bẩm: “Anh ngủ đi, em cúp máy đây.”
Âu Dương vỗi vàng gọi: “ Ái Ái!”
Cô “Hử” một tiếng
Anh hỏi: “Em … có khỏe không?” Âm điệu rất trầm, tiếng khàn khàn vang lên từ một nơi khác trong điện thoại, quấy nhiễu trái tim cô khiến nó nhảy thật nhanh và mạnh.
Rất lâu sau cô mới lắc lắc người, nói: “Cũng khỏe”, thực ra cô có khỏe hay không đã không còn liên quan đến anh nữa, nhắm mắt lại, cô nói: “Em phải dậy đây, bye bye!”
Anh nói: “tạm biệt.”
Trong một buổi sáng tĩnh lặng như vậy, hai người lặng lẽ cúp máy
Đến tận trưa mà Tô Ái Ái vẫn còn nhớ đến những chuyện trước đây, vì sao hai người lại phải đi đến con đường này?
Liệt Tình nói: “Cậu ngốc thật đấy, thật là chưa từng thấy ai ngốc như cậu! lại còn có thể gọi nhầm số nữa chứ?”
Tô Ái Ái ấm ức, cô cắn môi: “Tớ cũng bị bất ngờ mà, không ngờ lúc ấy lại ấn nhầm vào nhật kí điện thoại rồi quay số nhanh, tất cả đều bị số di động của anh ấy làm cho đầy ắp!”
Rõ ràng đã không còn liên quan đến nhau nữa, vì sao trong di động vẫn còn ghi lại nhật kí cuộc gọi giữa anh và cô?
Liệt Tình cướp điện thoại của Ái Ái, bấm nút xuống liên tục
Ái Ái giằng di động lại: “Cậu định làm gì?”
Liệt Tình nói với vẻ đương nhiên phải thế: “Xóa số!” cô ấy nói: “Ái Ái, tớ là người có kinh nghiệm nhất, nghe lời tớ không bao giờ sai đâu, xóa hết số điện thoại của anh ta đi, ngay cả tin nhắn trong hộp thư cũng xóa đi, đừng nhớ đến người này nữa, coi như chưa từng gặp người đó, quên anh ta đi”
Tô Ái Ái kinh ngạc nắm chặt di động.
Liệt Tình cầm chén trà nhỏ trên bàn lên, nói với Ái Ái: “Xem này, tình cảm giống như một chén trà vậy, chỉ có uống hết thì mới có thể rót chén khác mà thôi.”
Tô Ái Ái xóa tất cả những gì có liên quan đến Âu Dương trong di động của mình, ngay cả điện thoại A Đan gọi tớ cũng không nghe, ở trung tâm thương mại nghe thấy những bài hát anh đã từng hát là lập tức đi ra ngoài
Tám tháng sau, cô bắt đầu quét sạch tất cả mọi thứ có liên quan đến anh
Thật kì lạ, hóa ra con người đúng là một động vậtrất nhanh quên, dần dần, ngay cả dáng dấp của anh cô cũng bắt đầu không nhớ nổi nữa
Liệt Tình nói: “ĐÚng rồi, dần dần cậu sẽ không còn nhớ bất cứ điều gì nữa, không nhớ nổi những con đường anh ta đã từng đi qua, không nhớ nổi những lời anh ta từng nói, nghe thấy những bài hát quen thuộc cũng sẽ chẳng có cảm xúc gì… Ái Ái, dần dần cậu sẽ quên được tất cả.”
Lúc Liệt Tình nói ra những lời này, ánh mặt trời chiếu cả lên ngón tay cô ấy, rõ ràng cả người cô ấy đều chìm trong ánh nắng nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng
Tô Ái Ái cảm thấy đau lòng, Liệt Tình vì sao cậu lại trở thành như vậy?
Cậu đang cố gắng quên đi điều gì?
Một buổi tối đi dạo phố, Tô Ái Ái đứng bên cạnh Liệt Tình chọn quần áo, phía sau có một đôi tình nhân đi qua
Cô gái nói: “A, chiếc này rất đẹp!”
Chàng trai nói: “Vậy em thử đi…”
Cô gái kêu lên: “Tô Dương, anh ngồi đây chờ em nhé.”
Tô Ái Ái lập tức quay đầu lại, khuôn mặt baby vẫn như trước đây, đôi lông mày rậm và đôi mắt to tròn, trong tay vẫn là lon Coca y hệt ngày xưa
Ánh mắt hai người nhìn nhau trong giây lát, anh ngồi trên ghế sofa, cô đứng, trong quầy hàng người đến người đi, máy tính tiền phát ra những tiếng kèn kẹt…
Một cô gái chạy ra, kéo cánh tay cậu ta rồi hỏi: “Anh nhìn đi, có đẹp không?”
Liệt Tình giật giật cánh tay cô
Ái Ái cười, người cô từng nghĩ là sẽ không bao giờ trông thấy nữa lại có dịp chạm mặt, cô nói: “Hi.”
Cậu trai cầm lon Coca, ga trong lon nổ những tiếng binh binh nho nhỏ
Anh giơ tay kia lên, vẫy vẫy rồi “Hi” một tiếng
Sau này, chỉ có thể lướt qua nhau…
Cô nghe thấy cô gái phía sau hỏi: “Cô ta là ai?”
o0o
Cô cũng muốn hỏi: “Người đó là Tiểu Tuyết ư?”
Cô còn muốn hỏi: “Tô Dương, bây giờ cậu ổn chứ? Có hạnh phúc không?” Giống như năm đó anh ta cố chấp hỏi cô: “Ái Ái, bây giờ cậu đang làm gì? cậu có vui không?”
Nhưng không cần hỏi nữa, khi anh đứng cạnh cô nói “Hi”, cô đã hiểu là không cần hỏi nữa
Trước đây cô không hiểu, tại sao không yêu nhau thì không thể làm bạn?
Nhưng giờ cô đã hiểu rồi, nếu như không yêu mà vẫn cố chấp làm bạn, như vậy nhất định sẽ có một trong hai người phải chịu sự tổn thương rất lớn.
Mỗi người đều có một chút kí ức, phải học được cách im lặng che giấu nó đi, sau đó mới có thể ưỡn ngực tiến về phía trước
Chỉ là, vì sao cô rõ ràng đã gặp lại anh ta thế nhưng lại cảm thấy đó không phải là anh ta?
Sau đó, có một buổi sáng, khi Tô Ái Ái đi làm thì đã muộn, trên xe chỉ còn có cô và một người đàn ông khác, có lẽ cũng là dân đi làm chạc tuổi cô, áo sơmi tây trang, ôm một túi giấy tờ, mắt to mày rậm, trông rất quen
Xe vừa đến trạm, cô đã lập tức đứng lên xuống xe, anh ta cũng đi xuống
Hai người va vào nhau, người đàn ông đó hét to: “Ồ, Tô Ái Ái!”
Tô Ái Ái sững người, sau đó người đàn ông nói: “Tớ là **!” Cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng nhảy xuống xe rồi chui vào một building nào đó
Tô Ái Ái ngẩn người ngẫm nghĩ, liếc nhìn đồng hồ thì bản thân cũng đã bị muộn giờ lập tức chạy thật nhanh
Rất lâu sau, cô vẫn nhớ tới người đó liền kể cho Liệt Tình nghe, hai người lấy ảnh tốt nghiệp ra xem, tìm mất nửa ngày
Ồ, thì ra là cậu ta!
Là tên nhóc lém lỉnh nghịch ngợm học cùng cấp ba!
Tên quỷ đáng ghét thích trêu chọc người khác đã viết vào vở cô là “Tô Ái Ái ❤ Phương Ca”
Tô Ái Ái nói: “Ồ, không ngờ bây giờ cậu ta lại trở thành con người chuẩn mực như thế!”
Liệt Tình và cô đều bật cười, tiếng cười vừa cất lên đã im bặt, họ đều nhìn vào tấm ảnh tốt nghiệp mà không ai nói năng gì
Chàng trai cô đã từng thích, mắt to, áo sơmi trắng, trong sáng thuần khiết như một khối thủy tinh đã không còn nữa.
Người cô đã từng rất ghét, người đã khiến cho tình cảm thầm mến thuần khiết của cô phải chịu một sự nhục nhã nặng nề, vậy mà cô cũng không còn nhận ra cậu ta nữa
Thằng ranh đó giờ đã trở thành một tinh anh trong xã hội, tây trang thẳng thớm
Thì ra, con người thực sự sẽ trưởng thành
Thì ra, con người thực sự sẽ lãng quên
Mùa đông, đàn anh “Vương Gia Vệ” đến Nam Kinh công tác, hẹn Ái Ái đi ăn cơm, hai người đi dạo trên đường sau khi ăn xong
Vương Gia Vĩ tấm tắc khen: “Không ngờ Nam Kinh cũng náo nhiệt như vậy!”
“Ừ, em đã từng thích Nam Kinh hơn cả thành phố S.” Tô Ái Ái đáp, chỉ vì một người nên mới chịu ở lại đó, dĩ nhiên những lời này cô không nói ra miệng.
Vương Gia Vĩ nói: “Công ty cũng định cử anh đến Nam Kinh, anh đã đồng ý rồi.”
Tô Ái Ái đá hòn sỏi dưới chân, hờ hững “ừm” một tiếng
Một tay Vương Gia Vĩ kéo Tô Ái Ái lại: “Ái Ái, em biết lí do anh đồng ý đến Nam Kinh mà, phải không?”
Tô Ái Ái bị giật mình, ngơ ngác nhìn đàn anh, tiếng gọi “Ái Ái” của anh cũng giống như ngữ điệu khi Âu Dương gọi cô, khiến cánh tay cô nổi lên những cục da gà nho nhỏ.
Cô trông thấy khuôn mặt anh đang đỏ rần lên, thật ra phong thái anh ta không giống người nào đó lắm, anh ta nội tâm hơn nhiều
Anh giúp cô vào công ty làm việc, khi cô còn là người mới thì chăm sóc cô, lịch đi công tác cũng rất ổn định, thường động viên khích lệ cô rất nhiều.
Người như vậy chắc chắn là một người tốt
Khuôn mặt anh ta rơi xuống, Tô Ái Ái khẽ nhắm hai mắt lại.
_________________