Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 41: Vẫn là bạn tốt – P.2




Khi cánh hoa anh đào rụng hết xuống đất cũng là lúc Liệt Tình trở về.

Việc đầu tiên sau khi Liệt Tình bước xuống máy bay chính là cầm điện thoại của Phương Ca  nhắn tin cho Tô Ái Ái: “Đồng chí Tô Ái Ái, đồng chí giỏi thật đấy! còn nói cái gì mà nhiệt liệt hoan nghênh tớ, vậy mà còn không thèm đến đón tớ!”

Tô Ái Ái ngồi trong thư viện, Âu Dương ngồi bên cạnh đang vẽ những nét đầu tiên của một bức sơ đồ mạch điện, nghe thấy giọng nói oang oang trong điện thoại liền chống tay lên má mỉm cười nhìn Tô Ái Ái đang luống cuống tay chân

Kỳ thực, Ái Ái không phải là cố tình không đi nên lấy tạm lý do là có chút việc bận phía bạn trai, cớ này tuy rất vớ vẩn nhưng cũng có thể đẩy Phương Ca đi tàu điện một mình đến đón Liệt Tình,

Tô Ái Ái dùng tay che điện thoại, nói khẽ: “Tớ… ông xã tớ có việc!” Vừa nói xong đã bị Âu Dương cầm bút gõ lên đầu.

Liệt Tình quát ầm ĩ: “Shit! Tớ còn tưởng là quả phụ có bệnh chứ!” Giọng nói trước sau vẫn cứ oang oang như vậy, “Không cần giải thích nữa, tớ đã nhìn ra rồi, cậu đúng là một đứa trọng sắc khinh bạn! Nói cho cậu biết, ông xã cậu và tớ cả đời này tuyệt đối sẽ không qua lại! Có tớ thì không có anh ta, mà có anh ta thì không có tớ!”

Haiz, cuộc chiến tranh giữa nước Liệt Tình và nước Âu Dương trong lịch sử dường như đã định trước và bắt đầu nổ ra từ giờ khắc này!

Tô Ái Ái đặt bút xuống rồi làm một cái mặt quỷ với Âu Dương đang mỉm cười nghe trộm đoạn cầm điện thoại đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi thư viện. cơn gió nhẹ giữa mùa hè lướt trên khóe mắt đang mỉm cười của cô, lá cây ngô đồng khẽ rung rung tạo thành một màu xanh lục trước mắt, có một chiếc máy bay xẹt qua bầu trời xanh thắm, kéo theo một tầng mây trắng mềm…

Tô Ái Ái dựa lưng lên cửa sổ bằng kính của thư viện, tấm rèm che bị gió thổi bay phần phật, cô nheo đôi mắt lại, suy nghĩ: Liệt Tình đã về rồi, tốt quá!

Khi Ái Ái thực sự gặp được Liệt Tình thì đã là kì nghỉ hè, hai người đi dạo phố, địa điểm là: gặp ở chỗ cũ!

Khi Liệt Tình trêu chọc cô trong điện thoại: “Vậy gặp lại ở chỗ cũ” Ái Ái bật cười, cố gắng che miệng, nói rõ ràng: “Ừ thì chỗ cũ!”

Gặp được một người bạn thân đã ba năm không gặp mà lại hẹn ở chỗ cũ là một chuyện vui sướng biết bao!

Ái Ái nhìn về phía Liệt Tình, Liệt Tình nhìn về phía Ái Ái, tựa hồ không cần đến những động tác dư thừa, trước cổng trường Thập Trung, liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

Liệt Tình giật nhẹ đường ren trên chiếc áo sơmi ngắn tay màu lá sen của Ái Ái, đôi mắt mở to trông rất khoa trương: “Chà! Ái Ái, sao càng ngày cậu càng biến thành thục nữ thế nhỉ?”

Ái Ái cũng không kém cạnh, đưa tay vuốt vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của bạn, ngẩng mặt lên rồi nghiêm trang nói: “Liệt Tình, tóc cậu xoăn hơn trước nhiều, nhưng sao có vẻ đen thêm nhỉ?”

Dừng lại một giây, sau đó hai người cười lên ha hả.

Nhưng dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn đi dạo phố, vẫn đi ăn kem ly như trước.

Làn da vốn trắng trẻo trước đây của Liệt Tình bị phơi nắng đen đi không ít,, Ái Ái trêu bạn: “Hình như ở Mỹ bây giờ đang thịnh hành người đẹp da nâu thì phải?”

Liệt Tình nói: “Người đẹp cái con khỉ, đừng nói nữa, là do phải đi kiếm tiền đấy!” Rồi đưa lưỡi liếm miếng kem rơi ra tay: “Tớ không phải đã kể cho cậu nghe về người con trai đó của tớ rồi sao? Cứ cuối tháng là hai bọn tớ nghèo đến phát điên lên, ngay cả tiền đóng bảo hiểm cũng không có, cho nên ngày nào cũng phải đi ra chợ bán đồ cũ bày sạp hàng với người da đen, tất nhiên là đôi khi còn phải cởi áo dài tay ra mà phơi nắng để làm việc, à, nhìn đây này, ở đây cũng có…” Liệt Tình kéo cổ áo phía sau xuống cho Ái Ái xem, quả nhiên là một khoảng đỏ ửng rất lớn.

Tô Ái Ái hít vào một luồng không khí lạnh, cúi đầu thấy ly kem đã sắp tan hết vội vàng xúc một miếng,

Cô vẫn rất yên tâm bởi vì giữa cô và Liệt Tình không cần thiết phải đặt những câu hỏi vừa là đũa giỡn vừa là thăm dò như: “Nè, dạo này sao rồi?” “À, tớ không hỏi cậu cái đó, tớ hỏi chuyện tình cảm của cậu kia! Cuộc sống tình yêu thế nào? Có gì vui không?”

Đời này, giữa cô và Liệt Tình không cần phải hỏi nhau những vấn đề như thế, bởi vì cô vô cùng tin tưởng rằng Liệt Tình sẽ tự nói cho cô biết, cũng giống như Liệt Tình vô cùng tin tưởng vào cô,

Thế mà, khi Liệt Tình nhắc đến những tháng ngày gian nan đó của cô ấy, sau khi nói xong còn rất vui vẻ cười tươi, như thể những việc ấy không phải diễn ra với cô, lúc đó có phải là cô đang kể ra hoàn cảnh của mình thật không?

Điện thoại di động của Ái Ái rung lên, mở ra là tin nhắn của Âu Dương: Ái Ái cô nương, ông xã em phụng chỉ hầu Lão Phật Gia đi ăn chay, có thấy anh ngoan không?

Khoảng thời gian này năm nào Âu Dương cũng phải đi cùng bà nội lên núi, Tô Ái Ái mỉm cười, cúi đầu, một tay xúc kem, một tay dùng cả năm ngón gõ bàn phím

Liệt Tình liếc nhìn cô, cướp đoạt ly kem trong tay cô, cười nói: “vừa nhìn đã biết là người yêu cậu rồi, à, tên là Âu Dương phải không?”

Tô Ái Ái gật đầu, hơi hơi xấu hổ, gõ tin nhắn rất nhanh rồi gửi đi.

Cô cướp ly kem về, lườm Liệt Tình đang múc từng miếng kem rất to cho vào miệng, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn rầu, thực ra cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, Liệt Tình chỉ biết là có một Âu Dương công tử, biết rằng đôi khi cô vui vẻ cũng có lúc cô bực mình nhưng khi cô thực sự phát hiện được điều này, cô rất muốn tâm sự chuyện của người yêu với bạn, vậy mà đến lúc này mọi thứ cô lại không thể nói ra được, cũng không còn nhớ gì và cũng bỏ qua hoàn toàn.

Tô Ái Ái cắn một miếng kem, vị bơ bị nhiệt độ trong miệng hòa tan, hàm răng lạnh buốt, cô cúi đầu, đá đá một cục sỏi nhỏ dưới đất, mở miệng: “Liệt Tình, tớ nghĩ… Haiz, chẳng biết nói thế nào nữa, cậu thấy đấy, rõ ràng chúng ta đã từng thân thiết như vậy, ấy thế mà cậu phải chịu khổ bên xứ người tớ một chút xíu cũng không biết, tuy rằng tớ có thể tưởng tượng ra nhưng tuyệt đối không cách nào tin nổi, còn cuộc sống của tớ cậu cũng không thể biết được, buồn bực vì ai, có bị bắt nạt hay không… cậu cũng không biết, tớ đột nhiên nghĩ…đột nhiên nghĩ Chúng ta bây giờ đang đi trên hai con đường khác nhau, rõ ràng trước đây thân thiết như vậy, rõ ràng tớ còn nghĩ cậu là người hiểu tớ nhất thế nhưng bây giờ tớ lại cảm thấy chúng ta cách nhau ngày càng xa, thực ra mọi người đều hiểu, đều trông thấy, nhưng… không thể làm trái được, có lẽ nên nói là đã quen sống xa nhau như thế… Haiz, tớ chẳng biết nói sao nữa!!!”

Lời nói của Tô Ái Ái rất lộn xộn, sau cùng lắc đầu và không biết nói gì nữa. Thạch Liệt Tình chống cằm suy nghĩ, máy móc ăn kem chờ Ái Ái nói xong rồi nhìn cô như nhìn một đứa trẻ, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, trầm trầm nói: “Người chị em, tớ biết vì sao mà cậu không biết nói gì nữa rồi?”

Ái Ái nghiêng đầu: “Vì sao?”

Liệt Tình nhếch môi: “Haha, đương nhiên là vì khả năng diễn đạt của cậu quá kém!!!”

Ái Ái nhảy lên đi qua cấu véo Liệt Tình, Liệt Tình cầm theo ly kem trốn đi, vẫn không quên nhắc nhở Tô Ái Ái về ly kem của cô trên bàn: “Kìa, chảy rồi, chảy rồi!”

Hai cô gái cứ như vậy trên một con đường ở Nam Kinh tháng bảy, bên vỉa hè, dưới bóng râm của cây ngô đồng già chạy về phía trước.

Đã rất lâu Tô Ái Ái chưa được sóng vai cùng Liệt Tình trên con đường đi về nhà như vậy, cuối cùng hai người còn đi qua cổng trường Thập Trung một lần nữa, khi đó cả hai đều bất giác quay đầu lại nhìn vào sân trường xanh mát, rồi ăn ý nhìn nhau mỉm cười,

Liệt Tình khẽ nói: “Mấy khu nhà ở trường chúng ta lại được tu sửa rồi!”

Ái Ái gật đầu: “lần tu sửa trước cũng cách đây tận sáu năm trời rồi, hồi chúng ta mới vào trường ấy…”

Cô nói: “Hình như đồng phục cũng khác nhỉ?”

Cô cười: “Ừm, nhìn thấy rồi, còn xấu hơn cả của chúng ta ngày xưa…”

Hai người cứ như vậy  liên tục cằn nhằn với nhau, “độp” một tiếng, đạp vỡ một quả ngô đồng nhỏ rơi từ trên cây xuống.

Cổng trường quen thuộc ấy, ai đã ở đây gặp được ai? Ai đã từng đứng đây chờ ai? Là ai đang giục: “Ái Ái nhanh lên nào, tớ phải chạy về nhà xem cao thủ bóng rổ!!!” là ai đang gọi: “hai người các cậu, đứng lại ngay! Dám làm xịt hơi lốp xe tớ!” Sau đó lại là ai khẽ nói: “Phương Ca~”

Đó mới là hình ảnh của các cô cậu thiếu niên ba năm trước, và nó đã chầm chậm trôi đi, những lời gọi và giục giã nhau, giọng điệu thoải mái của tuổi trẻ đều chậm rãi thu lại ở góc ấy biến thành một quả bong bóng nhỏ bập bềnh trên đại dương của bầu trời kí ức, “bụp” một tiếng, bong bóng vỡ ra và tất cả cũng biến mất…

Liệt Tình bước qua một chiếc lá xanh, nhẹ giọng nói: “Ái Ái, mọi người không thể nào mãi mãi ở bên nhau được!”

Chúng ta đều ở những nơi mà người kia không trông thấy, dần dần lớn lên.

Buổi tối, Phương Ca, hạo tử đều đến nhà Liệt Tình tụ tập, mọi người bật điều hòa rồi ngồi thành một vòng tròn ăn lẩu.

Bốn người cũng đã đủ quân số cho một bàn mạt chược, đẳng cấp của Liệt Tình là “giỏi”, đẳng cấp của Hạo tử là “Hơi giỏi”, đẳng cấp của Phương Ca là “tạm chấp nhận được”, còn đẳng cấp của Ái Ái là “Không thể chấp nhận được!”

Mọi người đều tiến hành những đợt huấn luyện đặc biệt cho đồng chí Tô Ái Ái, rồi mới bắt đầu cho Ái Ái ra quân.

Vận may của Tô Ái Ái quá tốt, tự lần mò một hồi, nhìn bài nửa ngày mới nói: “ô,f hình như là ù rồi!”

Liệt Tình quay đầu sang nhìn một cách dò xét, bắt đầu đếm tiền, lớn tiếng nói: “làm sao lại như vậy được? Công bằng ở đâu? ở đâu?”

Phương Ca cúi đầu, cười cầm tiền.

Hạo tử đứng lên, ôm lấy thành bàn liếc sang, chỉ vào bài của Ái Ái rồi lớn tiếng nói: “Như vậy không được, không phải ù đâu! Trong bài mạt chược của Tô châu chỉ có thể coi là Hoa thôi! Mà còn chưa đủ Hoa ấy!” Tiểu công tử trước kia khí chất không hề giảm bớt, bây giờ đang qua lại với một mỹ nữ Tô Châu, đến chơi mạt chược mà cũng dùng luật của mạt chược Tô Châu!

Liệt Tình đưa tay đập vào đầu Hạo tử: “Mặc kệ cậu, cái gì mà mạt chược Tô Châu? Chúng ta người Nam Kinh chơi mạt chược Nam Kinh! Cậu cút sang Tô Châu mà chơi mạt chược Tô Châu!”

Hạo tử né khỏi bàn tay Liệt Tình, dù có như thế nào thì cậu ta cũng không đổi được khuyết điểm là sợ bị xấu kiểu tóc, lại chạy đến bên cạnh chỗ ngồi của Phương Ca, đè đè lên đầu anh: “Tớ lấy vợ rồi phải theo vợ chứ, mạt chược Nam Kinh không phải là dành cho Tiểu Phương của chúng ta chơi sao? Liệt Tình cậu không phải là thích chơi mạt chược Đông bắc hay sao? Vậy Ái Ái…”

Thoắt cái đã bị ăn một cái cùi chỏ của Phương Ca, Hạo tử ôm bụng, Liệt Tình xắn tay áo: “Tớ không chơi mạt chược Đông bắc, nhưng tớ sẽ đánh người theo kiểu của Đông bắc! có muốn thử không?”

Ái Ái cầm mấy quân mạt chược trong tay, cười phá lên.

Liệt Tình dứ dứ nắm đấm trước mặt Hạo tử, quay đầu quát: “Phương Tiểu Ca, Ái Ái, cùng tiến lên nào, đều là người trái đất không cần nói chuyện tố chất!”

Phương Ca cười rồi trói chặt vai Hạo tử, Ái Ái quỳ trên ghế cố gắng giơ tay ra dựt tóc Hạo tử, chậm rãi cười: “hạo tử à, đừng sợ, chúng tớ đánh người chỉ thích vẽ lên mặt người đó thôi!”

Hạo tử một tay che mặt, chỉ vào Liệt Tình rồi đau khổ kêu lên: “cậu đánh tớ, cậu lại có thể đánh tớ ư?” Ngón tay vẫn còn run run như thể đang đóng hài kịch, động tác kinh điển đó trông còn đáng thương hơn cả những diễn viên nữ

Khiến cho Liệt Tình cười đến đau cả bụng, đạt mông ngồi xuống ghế, Phương Ca cũng buông tay đem đến cho Liệt Tình một cốc nước.

Hạo tử vừa được giải thoát, đạt mông xuống ghế, vuốt vuốt tóc: “Khụ khụ, ai cũng có gia đình rồi, phải tự trọng một chút chứ!”

Sau đó, tất cả đều mệt đến không cử động nổi, ngồi phịch lên sofa, Liệt Tình chiếm trọn nửa cái ghế, đưa chân đá Phương Ca một cái: “Kìa, Phương Tiểu Ca, Tiểu Kiều nhà cậu đâu? Sao không đưa đến? Tiểu mỹ nữ dạo này đã lớn đến đâu rồi? Cho tớ xem ảnh đi!”

Phương Ca ngồi trên thảm dựa lưng vào sofa, không quay đầu lại và nói: “Cô ấy? vẫn thế thôi, cậu cũng chưa cho tớ xem ảnh mà.”

Liệt Tình ngồi xuống xoa đầu Phương Ca: “Ờ thì lần sau tớ sẽ cho cậu xem người thật! Đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

Phương Ca ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo mỉm cười, đôi mắt to cong cong, đôi môi hơi nhợt nhạt nhếch lên, nhìn vào mắt Liệt Tình gật đầu nói: “haha, nhớ đấy nhé, vậy Ái Ái cũng phải gọi Âu Dương tới!”

Tô Ái Ái đang cầm cốc nước, gác chân lên bàn nghe thấy người khác nhắc đến tên mình thì sửng sốt, nói to: “Sao lại liên quan đến tớ?”

Đúng lúc đó, Hạo tử tay cầm bốn lon coca cười như địa chủ được mùa đi tới, mặt vênh lên: “Nhìn này, xem đi, tớ cướp được thứ gì trong tủ lạnh này!!!”

Liệt Tình bật dậy đi chém giết: “Nè, tớ mới mua đấy!” “Kìa, sao cậu vứt ô mai đi, ô mai là Phương Tiểu Ca thích ăn nhất đấy!” “Phương Tiểu Ca, nhanh lên nhanh lên, đến đây giúp đi…”

Tô Ái Ái dựa lên sofa, nhìn đám người đang cướp đoạt đồ ăn, cô nghĩ nhất định cô đang mỉm cười.

Có vài người, sau cùng vẫn cứ là bạn tốt

Có một vài thứ tình cảm sau cùng sẽ biến thành nụ cười. chỉ có thể vui đùa mà không thể chạm tới! Dò hỏi, ầm ĩ, cười vui vẻ… chính là trong lòng thì rơi lệ nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười…

Ví như cô, ví như Liệt Tình, ví như Phương Ca…

Hôm đó không ai về nhà, Phương Ca và hạo tử thì ngủ trong phòng của cha Liệt Tình, Liệt Tình và Ái Ái thì nằm trên giường của Liệt Tình, mặt đối mặt, ngủ say

Ngày hôm sau Ái Ái dậy sớm khác thường, ầm ĩ đòi đi leo núi, gọi điện muốn rủ tất cả các bạn cùng lớp cấp  ba.

Gọi cho Trang Nam, Nam Nam nói: “bà cô ơi, bây giờ mới mấy giờ? Để tớ ngủ đã, sau đó sẽ gọi cho cậu!”

Gọi cho Lý Manh manh, manh Manh nói: “hả? Tớ phải đi làm thêm! Sao cậu không nói sớm?”

Gọi cho Tiểu A, Tiểu A nói: “Tiểu B có đi không? Chờ tí, tớ gọi điện hỏi Tiểu B, Tiểu B đi thì tớ mới đi!”

Gọi cho Tiểu B, Tiểu B nói: “Ồ, có đầy đủ mọi người không? Tập trung thế nào?”

Có số điện thoại thì không gọi được…

Ái Ái buông điện thoại xuống nhẹ giọng hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình à, bây giờ không phải là đang nghỉ hè sao? Không phải bình thường mọi người đều than thở vì nhàn rỗi quá hay sao? Không phải ai cũng rảnh sao? Vì sao lại không thể đi được?”

Liệt Tình, tớ đã rất nhiều lần mơ thấy một buổi sáng như vậy, tớ  đeo cặp sách đi tới trường, trên đường gặp cậu, nhìn thấy Phương Ca, nhìn thấy Hạo tử và cả lũ trò chuyện rôm rả với nhau, nhưng giây phút khi tớ bước vào lớp học, tớ đột nhiên – thức giấc…