Ảnh chụp ngày lễ tốt nghiệp đó là tấm ảnh chụp đầy đủ nhất, mọi người đều mặc đồng phục, nhìn vào ống kính, cười thật tươi, “Cạch” một tiếng, kỉ niệm ba năm trời đều được lưu giữ lại trong tấm ảnh chụp thật lớn này.
Lúc phát ảnh, Liệt Tình chỉ vào khuôn mặt cười rất tươi của Phương Ca, nói: “Người này, so với bức ảnh chụp lúc tốt nghiệp tiểu học, ngoại trừ việc cao hơn một chút thì chẳng có gì khác nhau cả.” Tô Ái Ái cúi đầu nhìn khuôn mặt của Phương Ca, hầu hết con trai trong bức ảnh đều là bá vai bá cổ nhau, trong ảnh đầu ai cũng nghiêng nghiêng ngả ngả, những trong bức hình Phương Ca chỉ đứng yên lặng, cười rất dịu dàng, đúng là một cậu thiếu niên ôn hòa. Tô Ái Ái nhìn lại chính mình, haiz, xấu hổ quá, sao lại kém cỏi như vậy chứ? Đột nhiên Hạo Tử hét lên một tiếng rất thảm thiết: “Khốn nạn, ông đây sao lại biến thành cái dạng này?” Tô Ái Ái cúi đầu liếc nhìn, đôi mắt của Hạo Tử trợn lên rất lớn, tóc trên đầu không được gọn gàng cho lắm, cười đến mức lộ cả hàm răng, cộng với làn da trắng vốn có, trông rất giống một tên côn đồ Thượng Hải nhưng lại có thêm một chút phong vị của chàng công tử nhà giàu. Một tiếng “Khốn nạn” đó của Hạo Tử chửi rất to, cậu ta còn chưa dứt lời, tất cả ánh mắt của các bạn trong lớp đã đổ dồn về phía này, cười ầm lên, Trang Nam chạy đến sờ sờ đầu Hạo Tử, Liệt Tình liều mạng đập mạnh vào lưng Hạo Tử, “Hứa thiếu gia, ngài làm ra cái tư thế này là đang COS ai đây?” (COS có ý là sắm vai) vẻ kiêu ngạo chính là vẻ bề ngoài của Hạo Tử, cậu ta tức tối, chỉ vào đầu Liệt Tình trong tấm ảnh: “Cậu xem cậu đi, cái tổ quạ này của cậu, hơi thấp thì phải, tóc cũng ít nữa!” mái tóc xoăn tự nhiên của Liệt Tình quả thực là rất bù xù, Tô Ái Ái nhìn mấy chiếc răng trắng tinh lộ ra của Liệt Tình, nụ cười ngốc nghếch như một đứa trẻ bị người lớn lừa trắng trợn của cô bạn, đột nhiên cũng cười phá lên.
Sau đó, Tô Ái Ái về nhà, đem ảnh chụp tốt nghiệp cho mẹ xem, mẹ Tô liếc nhìn một cái rồi nói: “A, hai nam sinh này đẹp trai nhất lớp con này!” Dùng một ngón tay chỉ, đúng là vị trí của Phương Ca và Hứa Viễn Hạo đang đứng kề vai…
Buổi tối rảnh rỗi, Tô Ái Ái ngồi trên sàn nhà, vụng trộm lôi tấm ảnh ra, nhìn khuôn mặt của Phương Ca một cách vô cùng kĩ càng, tìm thước ra đo, cô đứng hàng thứ nhất phía bên trái, anh đứng ở giữa hàng thứ ba, khi đó, khoảng cách của họ là 5.62cm..
Chúng ta đều đã từng than vãn thế này: quần áo quá xấu, nụ cười quá cứng nhắc, tư thế đứng quá xấu, nhìn quá gần… Nhưng mỗi lần đến mùa nhớ thương, đều sẽ vụng trộm lấy ảnh ra chăm chú nhìn lại một lần nữa, nhìn vẻ ngây ngô của bản thân, nhìn những người bạn của mình, nhìn thật kĩ nụ cười của từng người…
Liệt Tình từ sau nhận ảnh tốt nghiệp liền không tới trường nữa, cô nói: “Anh chị em của tớ, tớ không tới nữa, tránh việc đả kích các cậu! Buổi tối ngày cuối cùng của đợt thi đại học, lúc đó các cậu đã thi xong rồi, chị đây sẽ rút ruột rút gan mua hoa tươi tặng các cậu, tớ chờ các cậu ở cổng trường nhé!”
Vào một buổi tối chủ nhật nào đó, trước khi ngồi vào bàn học ôn bài, mẹ Tô gọi: “Ái Ái, ra nghe điện thoại!” Thêm một câu nữa: “Là con trai!”
Tô Ái Ái nghĩ đến một vài bạn nam hay gọi điện đến cho cô, cứ tưởng là Trang Nam gọi điện đến hỏi đáp án của bài tập, “Alo” một tiếng, giọng nói cực kì biếng nhác.
Đối phương cũng “Alo” một tiếng, dừng lại một chút, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam rất du dương: “Tớ là Phương Ca!”
Đây là lần đầu tiên Phương Ca gọi điện đến, trái tim Tô Ái Ái lập tức ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập loạn lên, cô cố gắng làm cho giọng nói mình thật bình thường: “Ừm, có chuyện gì à?” Cô rất muốn hỏi: Làm sao cậu lại biết được số điện thoại nhà tớ? Nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Anh nói: “Không có gì, cậu ôn tập đến đâu rồi?” Giọng Phương Ca không nặng không nhẹ, an tĩnh mà bình thản.
Tô Ái Ái dựa lưng vào tường, ngón tay nghích dây điện thoại: “Xong rồi, cậu thì sao? Ôn đến đâu rồi?”
Phương Ca nói: “Cũng ổn rồi, tớ vẫn ở nhà, chưa ra ngoài lần nào!” Lúc anh nói những lời này, Tô Ái Ái còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh, mi mắt thanh tú hơi nhướn lên, đôi môi mềm mại cong lên.
Tô Ái Ái khẽ cười, nói: “Thi xong là được đi chơi thôi!”
Phương Ca nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, nói: “Thi xong là tốt rồi!” Sau đó, hỏi rất nhanh: “nè, Thạch đầu đi hôm nào, cậu có biết không?”
Tô Ái Ái sửng sốt nói: “Chưa hỏi cô ấy, nhưng tớ nhớ hình như là tháng bảy!” bên kia chợt không có tiếng động gì nữa, Tô Ái Ái bên này cũng chẳng nói gì nữa, tim đập nhanh đến mức màng nhĩ cũng đau nhức.
Giọng nói của Phương Ca lại khôi phục nét du dương của nó, nói: “Tô Ái Ái, cố lên nhé!” Lúc anh gọi cô là “Ái Ái”, âm điệu rất mềm mại, Ái Ái cảm thấy nhiệt độ của ống nghe điện thoại thoắt cái tăng vọt lên đến nóng rát cả tai, cô gật đầu, nói: “Ừm, cố lên!”
Phương Ca nói: “Vậy gặp ở trường thi, bye bye!”
Tô Ái Ái đáp: “Được, bye bye!”
“Cụp”một cái, ngắt máy, mẹ Tô vừa xem TV vừa lớn tiếng hỏi: “Là ai thế?”
Tô Ái Ái dùng sức xoa xoa đôi tai đỏ lựng, nũng nịu nói: “Mẹ, cái gì mẹ cũng muốn biết thế?” Rồi chạy vội về phòng.
Sau đó, ngày thi đại học chớp mắt đã tới. Ở trường thi có rất nhiều tiếng động, Tiếng ngòi bút viết trên giấy “rồn rột”, tiếng quạt chạy “vù vù”, cây cối đứng ngoài cửa sổ, phụ huynh đứng ngoài cổng trường… Một tiếng chuông báo hết giờ vang lên, tất cả đã biến thành quá khứ nhưng tất cả lại như vừa mới bắt đầu.
Lúc đi ra khỏi trường thi, Tô Ái Ái cũng chẳng biết bản thân có cảm giác gì nữa, mặt hơi đờ đẫn, trong lòng cũng chẳng có cảm giác thoải mái như mong đợi, rất rất nhiều kế hoạch lập nên lúc ôn tập để tự an ủi mình đều đã quên hết rồi.
Dòng người che chúc nhau đi xuống dưới, cô nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn dãy phòng học, lá cây thổi xào xạc, tấm kính ở cửa sổ phản chiếu ánh nắng. Tô Ái Ái ngốc nghếch cười phá lên, cô còn nhớ, lúc trước trên đường đi về nhà cô nghe thấy một nam sinh nói: “chuyện đầu tiên sau khi thi xong của tớ chính là đến trường đập vỡ hết cửa kính!” Nhưng đến lúc này cửa kính chẳng có bất cứ tấm nào bị vỡ cả.
Thầy Triệu kinh điển đứng ở trước dãy phòng học, cái bụng của thầy vẫn cứ tròn xoe như trước, nụ cười rất man rợ. Mấy cậu học sinh trong lớp vẫn hay nói: “Thi xong, tìm một cái bao cho thầy Triệu vào đó, đánh cho một trận!” nhưng đến bây giờ thầy Triệu kinh điển vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, phất phất tay nói: “Về nhà nghỉ ngơi nhiều vào!”
Là tiếng của Hạo Tử, lớn tiếng hét: “Cô ấy ra rồi!”
Một người mặc áo T-shirt lập tức nhào tới, Liệt Tình ầm ĩ lớn giọng hét vào tai cô: “Ái Ái, cậu đã được giải phóng!”
Ái Ái bị người ta ôm chầm lấy có chút đứng không vững, rồi cánh tay lại bị người ta nắm lấy, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy nụ cười của Phương Ca, rồi nụ cười nhe răng trợn mắt của Hạo Tử ở phía kia.
Liệt Tình buông Tô Ái Ái ra, móc ra chiếc máy ảnh, nói: “Nào nào, chụp ảnh thôi, tớ còn chờ mỗi cậu thôi đấy!”
Thầy Triệu kinh điển thong thả bước tới, nhận lấy máy ảnh, cười như Shin-cậu bé bút chì, lông mày rậm nhướn cao, nói: “Cô gái nhỏ, anh chàng lớn, cười đi nào!”
Mọi người thoắt cái bị thầy chọc cho cười rất tươi.
Gió mùa hạ thổi trong vườn trường, lá cây ngô đồng màu lục chuyển động nhẹ nhàng như những sóng nước, Hạo Tử choàng vai Phương Ca, đôi mắt trừng lớn. Phương Ca tay cầm sách vở, tay gọn gàng buông thõng, áo trắng phẳng phiu không một nếp nhăn, khóe môi mềm mại cười tươi, trong đôi mắt to ngược nắng phản chiếu ánh mặt trời. Tô Ái Ái đứng cạnh Phương Ca, lộ ra một vài chiếc răng, cười đến híp cả mắt, tay làm thư thế chữ V, người hơi rướn về phía trước, Thạch Liệt Tình nghịch ngợm đứng trên ghế phía sau, một tay nhéo má Tô Ái Ái, một tay nhéo tai Phương Ca, tóc vẫn xoăn, cả hàm răng đều lộ ra, trông rất giống một cậu trai tinh nghịch. “Tách”, tuổi thanh xuân của bốn đứa trẻ thoắt cái đã được vẽ lại trên bức ảnh tuyệt đẹp này…
Về sau, tấm ảnh đó được Tô Ái Ái ép plastic, bỏ vào trong thẻ cơm, giấu ở mặt sau của thẻ, chỉ có một mình cô biết đằng sau tấm thẻ đó có một bức ảnh như vậy.
Đó cũng là khoảng cách gần nhất từ trước đến nay giữa cô và Phương Ca…
Một buổi tối của tháng bảy, Liệt Tình gọi điện thoại cho Tô Ái Ái, nói: “Ngày kia tớ phải đi rồi!”
Ái ÁI xoay người đi giở lịch lên xem, đột nhiên phát hiện thì ra ngày tháng qua nhanh như vậy, cô không biết nên nói gì nữa, nói phải chú ý an toàn sao? Hỏi hành lý đã thu dọn xong chưa sao? Đó không phải là cách nói chuyện của cô với Liệt Tình, cô suy nghĩ rất lâu mới hỏi: “Cậu đã nói cho Phương Ca?” dừng một chút rồi nói thêm “Và Hạo Tử chưa?”
Bên kia, Liệt Tình nửa ngày không thấy nói năng gì, rất lâu sau mới nói: “Thôi, bỏ đi, đỡ phiền phức, tớ nói với cậu một tiếng, đến hôm đó sẽ không gọi cho cậu nữa!”
Ái Ái “Ừm” một tiếng, cô không nhớ sau đó mình đã nói những gì, lúc định thần lại thì đã cúp điện thoại mất rồi.
Tô Ái Ái xếp bằng ngồi dưới đất, cô biết là Liệt Tình sắp phải đi rồi, cũng biết là tháng Bảy đã tới rồi, nhưng đến hôm nay mới phát hiện lúc thực sự đến khoảnh khắc đó cô vẫn không cách nào thích ứng nổi. Tình bạn của Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái là kiểu “hận đã gặp nhau quá muộn”, thuộc kiểu “nói chuyện mấy trăm năm mà vẫn cảm thấy chưa hết chuyện”, cứ nghĩ hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau. Cô còn muốn kể rất nhiều chuyện trên đại học với cô ấy, cô còn muốn dẫn bạn trai đến giới thiệu với cô ấy, cô còn có rất nhiều con phố muốn đi dạo cùng với cô ấy… Tay trái và tay phải, đột nhiên tay trái phải lìa xa tay phải, tim đập đến đau đớn, Tô Ái Ái lập tức nhảy lên đi gọi điện thoại: “Alo, Hạo Tử à? Bây giờ cậu có ở cạnh Phương Ca không?”
“…”
“Ừm, có thể tìm cậu ấy được không?”
“…”
“Được, nửa giờ sau, gặp ở dưới lầu nhà thầy giáo cậu ấy!”
Đêm hôm đó, rất yên tĩnh, trong tiểu khu, ánh đèn đường mờ ảo kéo dài cái bóng của ba đứa trẻ.
Phương Ca đeo hộp đàn xuống lầu. Đột nhiên có người lớn tiếng hát một bài với ca từ rất khác lạ: “Ta muốn đánh bom trường học, thầy giáo không biết, con chim nhỏ nói chào buổi sáng, rồi hỏi vì sao cậu lại đeo bao thuốc nổ trên lưng!”
Phương Ca khó hiểu quay đầu lại, Tô Ái Ái đứng dưới ngọn đèn đường cười vui vẻ, Liệt Tình hát xong chỉ tay vào hộp đàn violon trên lưng anh, giả bộ trừng mắt: “Nói đi, vì sao cậu lại đeo bao thuốc nổ trên lưng?” Hạo Tử đi qua, đập vào vai Phương Ca: “Tiểu Phương à, lớp học đàn violon của cậu thật lâu quá đấy!”
Phương Ca bất chợt cười phá lên, khuôn mặt dưới ánh trăng càng trở nên dịu dàng hơn, hỏi: “Sao các cậu lại tới đây?”
Tô Ái Ái lớn tiếng nói: “Hôm nay là ngày nhớ trường, chúng ta về trường học một chuyến đi.”
Nửa đêm, trường học đã đóng cửa từ lâu.
Hứa Viễn Hạo thuộc đẳng cấp cao thủ trốn học, trèo qua cổng sau trường một cách rất dễ dàng, Phương Ca và Thạch Liệt Tình đều là kiện tướng thể dục, trèo qua một cái cổng cũng chẳng có gì là to tát, chỉ có Tô Ái Ái là ngồi trên cổng trường mà run lên bần bật, nước mắt cũng sắp chảy ra đến nơi: “Chúng ta không vào nữa có được không?”
Liệt Tình mắng: “Đừng dài dòng, quan trọng là ý chí của cậu ấy, nhảy xuống đây ngay cho tớ!”
Hạo Tử mở rộng cánh tay, nói: “Nhảy xuống đi, anh đây đã đỡ rất nhiều mỹ nhân rồi!”
Phương Ca nhẹ nhàng nói: “Cậu chọn nhảy vào trong trường hay nhảy ra ngoài trường đây?”
Tô Ái Ái cảm thấy rất xấu hổ, quay đầu đi không dám nhìn anh,
Suy nghĩ một lát, hít sâu một hơi, nhắm mắt, nhảy xuống!
Khuỷu tay đập vào thứ gì đó cứng cứng, hơi đau một chút, rồi được Liệt Tình kéo dậy, vừa giúp cô phủi bụi trên đầu gối, vừa mắng: “Thật đúng là không có tiền đồ.”
Hạo Tử xoa xoa bụng rồi đứng lên, Phương Ca đang xoa vai, Hạo Tử nói: “Tô Ái Ái, cậu tuyệt đối không phải mỹ nhân, mỹ nhân trước giờ đều không đụng vào người ta như thế, cậu đụng người ta như Sao Hỏa đụng vào Trái Đất vậy.”
Tô Ái Ái thoắt cái đỏ mặt.
Vườn trường đêm khuya dường như rất lạ lẫm, gió thổi khiến lá cây rung rinh xào xạc bên tai, có những tiếng va chạm kì lạ, trên cầu thang có bật một ngọn đèn, Hạo Tử vốn dĩ luôn đi ở phía sau, lén lút đập vào người Tô Ái Ái một cái, khiến Tô Ái Ái sợ đến mức giật bắn cả người, Phương Ca giơ chân đạp Hạo Tử một cái.
Phòng học của lớp 12/3 không khóa, bật đèn, rất nổi bật, phòng học vắng vẻ giống như hôm nay vẫn còn là buổi học cuối cùng của họ, đôi bạn cùng bàn đều đang ôn tập, đồng hồ phía trên bảng đen vẫn còn đang chạy, hộp phấn vẫn nằm yên tĩnh trên bàn giáo viên…
Tô Ái Ái tìm đúng chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, trong ngăn bàn vẫn còn một gói ô mai chưa bóc, trên mặt bàn vẫn còn quyển vở ôn tập vật lý bị bỏ quên, mở ra, định lý này, đồ thị này, tất nhiên cô vẫn chưa quên.
Liệt Tình đang tìm phấn, cầm một viên vẽ lên mặt bảng, Hạo Tử quát: “làm gì thế? Vẽ bánh mì loại đặc biệt sao?”
Dưới hai ba nét phấn đã hiện ra một cái đầu heo, Liệt Tình thần bí chỉ vào đó rồi nói: “Cái này, là Phương Ca!”
Phương Ca ngồi lưng vào bảng liền quay lại, liếc nhìn rồi chậm rãi nói: “Là cậu thì có!”
Liệt Tình vươn ngón tay ra vẽ thêm một nét nữa, nói: “sai rồi, tớ vẫn chưa nói hết, đây cũng là Hạo Tử nữa.”
Hạo Tử đang ngồi lên bàn của một bạn khác, ngẩng đầu mắng một câu
Tô Ái Ái phấn khơi leo lên bục giảng, gõ gõ thước dài xuống mặt bàn, cầm vào trong tay, chỉ thước xuống phía dưới, cố làm ra vẻ dõng dạc nói: “Các bạn học sinh, ổn định chưa? Bây giờ bắt đầu học bài nhé!”
Thạch Liệt Tình cười hihi ngồi ở bàn đầu tiên, Phương Ca nhảy từ trên bàn xuống, kéo một chiếc ghế ra, ngồi vào.
Tô Ái Ái mỉm cười rồi lại cười mỉm, đột nhiên hỏi: “các bạn muốn nghe gì nào?”
Thạch Liệt Tình đập bàn, cười phá lên: “Cô giáo, em có điều này phải mách với cô, bạn học Tô Ái Ái ngày nào đi học cũng phải mua một đống đồ ăn vặt ạ!”
Tô Ái Ái để thước xuống mặt bàn, chạy xuống bóp cổ Thạch Liệt Tình: “Cậu không ăn đấy chắc? Nôn ra đây cho tớ!”
Hạo Tử ngồi ở chỗ của Trang Nam, hô to: “nam nam không ngờ lại tàng trữ loại sách quý hiếm này!”
Tô Ái Ái nghiêng đầu, thấy Phương Ca đút tay vào túi quần, ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng an tĩnh, mặt giấu trong ánh trăng, có một loại điềm tĩnh nhàn nhạt.
Bốn người vừa nói vừa cười, không ngờ lại ồn ào đến tận hừng đông.
Hạo Tử hỏi: “Tiểu Phương, nguyện vọng cậu chọn trường nào? Đại học S à?”
Phương Ca gật đầu.
Hạo Tử nghiêng đầu hỏi Tô Ái Ái: “Còn cậu thì sao?”
Tô Ái Ái cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng chưa biết chắc. có thể là Đại học S mà cũng có thể là đại học H.”
Hạo Tử lớn tiếng hét: “Được, các cậu cứ đi hết đi, bỏ tớ ở lại Nam Kinh một mình.”
Mặt Tô Ái Ái nhanh chóng đỏ lựng lên, không dám nhìn Phương Ca.
Thạch Liệt Tình đập vào gáy Hạo Tử một cái: “Ở lại Nam Kinh không tốt sao? Có đầy người muốn ở lại mà không được đấy!”
Đột nhiên, tất cả mọi người đều không nói gì nữa.
Phương Ca đứng lên, phủi phủi quần, nói: “Không biết sân thương có khóa không, tớ đi lên đấy xem sao?”
Sân thượng đúng là không bị khóa, Phương Ca và Hạo Tử ngồi bệt xuống sàn, hình ảnh này thật quen thuộc. Tô Ái Ái khẽ dụi mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện Tống Tiểu Kiều ầm ĩ nhốn nháo đòi tự sát ở đây đợt trước, một năm đó đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, cô thực sự rung động.
Giương mắt nhìn bầu trời màu khói có tiếng gió thổi “vù vù” phất trên khuôn mặt.
Hạo Tử đột nhiên lớn tiếng nói: “Tiểu Phương, chúng ta hát nhé!”
Phương Ca nói “Được” lại hỏi: “Hát bài gì?”
Hạo Tử hát trước: “Có thể cùng nhau sẻ chia niềm kiêu hãnh. Không lo lắng. Trong lòng ai không phải là hương vị đó…” Câu thứ hai Phương Ca cũng hòa giọng ca vào đó.
Tô Ái Ái biết Phương Ca thích Vô Ấn Lương Phẩm, cho nên cũng tìm mua CD của họ, bản thân cô cũng rát thích. Vừa nghe đã biết đây là bài hát cuối cùng trong album của họ, là bài “Tớ tìm bạn, tìm rất lâu rồi”, thực ra bản thân cô cũng rất thích.
Giọng hát của hai nam sinh này vẫn giống như lần đầu tiên khi cô lén lút nghe họ hát, dịu dàng đến mức đi vào lòng người.
Lúc họ hát đến: “Tôi tìm bạn rất lâu rồi, người bạn tôi dùng cả trái tim để đổi lấy, khoảnh khắc đau khổ được bạn ôm chặt, sau này chẳng còn con đường nào tôi không dám bước tiếp…” Giọng ca mang theo sự ưu thương của tuổi trẻ, cùng với sự tập trung và chân thành không gì sánh được
Liệt Tình chống tay, ngẩng mặt nhìn trời, trong mắt hiện lên một thần sắc khó giải thích. Tô Ái Ái ngồi bên cạnh Thạch Liệt Tình, lẩm bẩm hát theo, dưới chân là vườn trường đen kịt, cô nhận ra kia là sân tập thể dục, kia là khúc hành lang có cây tử đằng, ai đã từng đứng đó cười đùa, ai đã từng đứng đó chờ đợi, ai đã từng dắt xe đạp địa hình đi qua đó… Tất cả dường như đã quá xa vời. Hương hoa nhài được gió thổi đến chóp mũi, hương thơm nồng đậm như thể đang cầm hoa nhài trong tay.
Tô Ái Ái đè lên mái tóc bị gió thổi tung, nghiêng đầu nhìn hai cậu thiếu niên vai kề vai hóa tiếng hát phía bên kia, vạt áo bị gió thổi tung bay, họ nhìn về phương xa, nhẹ nhàng cất tiếng hát, ánh mắt trong trẻo như hai đứa trẻ chưa lớn.
Tô Ái Ái đưa tay dụi nhẹ khóe mắt, ở giờ khắc này đột nhiên cô cảm thấy rất buồn, cảm thấy giây phút này có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên, bởi vì…khoảnh khắc đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra nữa.
Họ hát: “Tôi tìm bạn rất lâu rồi, người bạn tôi dùng cả trái tim để đổi lấy.”
Sau này, Quang Lương và Phẩm Quan cũng tan rã.
Gần sáng, Tô Ái Ái bị Phương Ca lay cho tỉnh giấc, đi xuống dưới, chui vào phòng học, dựa vào Liệt Tình đang ngủ say. Lúc tỉnh dậy trên người cô có áo khoác của Phương Ca, cô giúp Liệt Tình khoác lên, muốn ra ngoài đi WC, nhưng lúc đi trên hành lang lại cảm thấy sợ.
Tô Ái Ái nghe được giọng nói của Hạo Tử, ở trên hành lang tầng trên, cô nghĩ ngợi rồi trèo lên đó.
Vừa đi hết các bậc cầu thang, đang định bước lên hành lang, chợt nghe thấy Hạo Tử nói: “Vậy Tống Tiểu Kiều cũng muốn đến đại học S sao?”
Giọng nói Phương Ca nhàn nhạt: “Ừm.”
Tô Ái Ái dừng bước, vẫn đứng trên cầu thang.
Giọng nói của Hạo Tử lại vang lên, giọng điệu có một chút không đứng đắn thường thấy khi hai nam sinh nói chuyện với nhau: “Ha, Tô Ái Ái của chúng ta cũng đến đại học S đấy!”
Tô Ái Ái chấn động đến mức tim lữo mất một nhịp đập.
Phương Ca nhíu mày: “Cậu đừng đoán mò!”
Hạo Tử khoác tay lên vai Phương Ca, vỗ mạnh: “Tớ biết, chắc chắn lão huynh cậu sẽ nói: chỉ coi cô ấy là em gái thôi!”
Phương Ca một tay hất tay cậu ta ra, phụng phịu nhưng nói rất nghiêm túc: “Tớ từ trước tới giờ chưa từng coi Tô Ái Ái là em gái.”
Với một nam sinh, nữ sinh nào đối xử đặc biệt với mình chỉ cần tinh ý một chút sẽ nhận ra ngay. Anh chưa từng coi Tô Ái Ái là em gái, cũng chưa từng nói với cô như thế. Một câu “Xin lỗi, tớ chỉ coi cậu là em gái” còn đau đớn hơn một câu “Xin lỗi, tớ không thích cậu.” Một nam sinh làm sao có thể thực sự chỉ coi một nữ sinh là em gái được chứ, anh trai – em gái, quan hệ này quá mức nhập nhằng, anh làm sao có thể mang tình cảm đó đặt lên người cô, như thế làm cô thiệt thòi quá.
Anh nghiêng mặt đi, trời đã bắt đầu sáng rồi, đường chân trời cũng hiện lên một màu ửng đỏ, anh nhàn nhạt nói: “Cô ấy xứng đáng có được một người tốt, chờ đến khi hoàn cảnh thay đổi, lên đại học rồi chắc chắn cô ấy sẽ gặp được người phù hợp với mình.” Giọng nói nhẹ nhàng, phiêu diêu trong gió.
Tô Ái Ái là một cô gái tốt, có nụ cười rất ngọt ngào, lúc thì an tĩnh lúc thì ồn ào, rất đáng yêu. Nếu thực sự có một cô gái như vậy thích anh, anh sẽ cảm thấy rất hãnh diện, nhưng chính bởi vì cô ấy tốt đẹp như vậy, cho nên anh mới mong muốn sau này cô ấy sẽ tìm được một người tốt hơn, mối tình đầu đối với mỗi người thường rất khó quên, anh cũng biết là như thế. Trong lòng anh đã có một người rồi… Cứ như vậy đi, hãy cứ là bạn tốt, cuối cùng rồi cũng sẽ ổn thỏa cả thôi.
“Haiz” Hạo Tử thở dài, đè tay lên vai Phương Ca, không thèm nói nữa.
Tô Ái Ái tựa lưng vào tay vịn cầu thang, tay chân đều lạnh ngắt, khó chịu đến mức muốn hét lên thật to, thì ra tâm sự của cô từ lâu đã sáng như tuyết trong mắt người khác. Anh nói “Cô ấy xứng đáng có được một người tốt” “Khi hoàn cảnh thay đổi, cô ấy sẽ gặp được người phù hợp với mình.”, tim đau nhói, mắt cũng trướng đau, có lẽ đã đến lúc không nên lừa dối bản thân nữa, cô dùng sức nhéo lên mặt mình: “Tô Ái Ái, con bé ngu ngốc này! Gây ra bao nhiêu phiền phức cho những người xung quanh!” Rơi một hạt nước mắt, cô nói với chính mình: từ ngày hôm nay, bắt đầu từ sáng sớm nay, đem đoạn tình cảm đó chôn vùi thật sâu cho ta!
Tô Ái Ái dùng nước lạnh vỗ lên mặt vừa ngẩng đầu lên đã bị Liệt Tình ôm chặt: “Tớ cứ tìm cậu mãi, tỉnh rồi cũng không gọi người ta dậy, chúng ta đi thôi.”
Lúc xuống lầu đã là sáng sớm, hứa Viễn hạo đang giậm chân dưới đó: “Nhanh lên nào, con gái đúng là chúa lề mề”
Phương Ca đang đứng chờ ở hành lang có cây tử đằng, quay mặt, xoay người đi lên cầu thang. Ánh bình mình mùa hạ mờ ảo bao phủ trên dáng người gầy guộc của anh, ánh mắt trong trẻo nhưng kiên định.
Tô Ái Ái đột nhiên cmả thấy mình rất may mắn, từng thích một cậu thiếu niên tốt đẹp như vậy, có một mái tóc mềm mại nhất trên đời, một khuôn mặt rất điển trai, tư thế xoay bút cũng rất rất đẹp… Anh đã từng dạy cô nghe nhạc của Vô Ấn Lương Phẩm, dạy cô cách xoay bút… Mối tình đầu của cô chính là một người như thế! Cô nghĩ đoạn tình cảm này tuyệt đối không bao giờ khiến cô hối hận!
Cảm ơn cậu, người tớ đã từng yêu!
Phương Ca nhướn khóe môi lên một chút, cười nhẹ, ánh nắng sớm mờ nhạt bất chợt rõ ràng hơn rất nhiều, anh đứng trên hành lang phía sau cây tử đằng, cả người tỏa ra một hơi thở tươi mới, có một ánh sáng màu lục phát ra từ người anh.
Tô Ái Ái thử mỉm cười, cười nụ cười mà anh từng cười với cô, cố gắng để anh thấy được nụ cười cuối cùng của mình…
Hạo Tử đột nhiên hô to: “Chúng ta thi xem ai chạy ra ngoài cổng trường nhanh nhất. Một… hai… ba… chạy!!!!”
Thạch Liệt Tình vừa chạy vừa lớn tiếng hét: “Hạo Tử, cậu đúng là đồ vô lại, dám chạy trước!”
Tô Ái Ái bắt đầu cười “Haha”
Gió thổi làm rối loạn mái tóc, bốn người cười vui vẻ đuổi nhau trong vườn trường mua hạ.
Cứ như vậy, lúc chạy ra ngoài cổng lại dọa đến mấy bác bảo vệ, hơn nửa ngày sau mới để quyển báo xuống, chạy đến cổng trường, hét lớn: “Chúng mày lớp nào, khối nào? Sao lại vào đây?”
Bọn họ nào để ý đến, chạy càng nhanh hơn, rầm rầm ồn ào rồi biến mất ở ngã rẽ…
Sau đó, Liệt Tình đi. Sau khi đến Mỹ, gửi một bức email cho Tô Ái Ái.
Trong đó viết:
Ái Ái
Thực ra, lúc ở cửa hàng McDonald khi tớ nhìn thấy cảnh cậu và Phương Ca cùng nghe nhạc, tớ đã nghi ngờ có lẽ là cậu thích Phương Ca, trước giờ tớ chưa từng thấy vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc đó của cậu bao giờ, tớ thật con mẹ nó ngốc nghếch, lúc đó mới nhận ra. Tớ vẫn luôn muốn đi hỏi Phương Ca, trêu chọc cậu ấy như một người bạn thực sự: “Haha, cậu thấy Ái Ái của bọn tớ thế nào?” hãy tha lỗi cho tớ không thể giúp cậu. Tớ không làm được. Tớ mong cậu có thể hạnh phúc, Phương Ca có thể hạnh phúc, Hạo Tử có thể hạnh phúc, tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc. Nếu như cậu có thể ở bên cậu ấy, nếu như có ngày đó, tớ sẽ chúc phúc cho cậu, nhưng xin cậu đừng nói với tớ. cuối cùng, hãy cố gắng lên!
Tô Ái Ái ngồi trước máy vi tính, uống một ngụm nút “ọc ọc” nuốt xuống, cô đột nhiên nghĩ tới hèn chi sau lần ở cửa hàng McDonald kia, Liệt Tình không động chân động tay với Phương Ca ở trước mặt cô nữa, cũng có vẻ xa cách anh hơn trước kia; hèn chi Liệt Tình lại kiên quyết muốn Phương Ca dạy cô xoay bút, hèn chi lúc chụp ảnh, cô lại bị cô ấy nhét cho đứng ngay sát cạnh Phương Ca.
Cô đẩy cửa sổ ra, đón cơn gió mùa hạ ùa tới, có mùi thơm mát của lá xanh, trên mặt Tô Ái Ái có cảm giác mát rượi, cô lớn tiếng mắng: “Đúng là hai người ngốc nghếch!”
Cô biết ắt hẳn Liệt Tình sẽ không đến trước mặt Phương Ca hỏi thẳng, theo như cách nói của Liệt Tình thì là, làm vậy là coi thường tình cảm của Phương Ca đối với Liệt Tình, cũng là coi thường tình bạn giữa hai cô.
Tô Ái Ái quay trở lại bàn vi tính, đánh từng chữ từng chữ rất chậm, đánh ra rồi lại xóa đi, cuối cùng chỉ còn lại một đoạn rất ngắn:
“Liệt Tình!
Có những chuyện không cần nói ra, tớ hiểu!
Tớ đã từ bỏ lâu rồi, nguyên nhân… chắc cậu cũng hiểu.
Đừng lo lắng cho tớ, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Hơn nữa, tương lai, nhà của tớ còn phải nằm đối diện với nhà cậu đấy nhé!”
Thạch Liệt Tình trả lời rất nhanh, chỉ có bốn chữ lớn: “cậu là đầu heo!” Cộng thêm một hình đầu heo rất xấu xí.
Lúc Ái Ái mở email ra thì đã là giữa tháng 8, ngồi trước màn hình máy tính, trừng mắt nhìn cục đầu heo đó, cục đầu heo đó cũng trừng mắt nhìn cô, hai đôi mắt cùng trừng lên nhìn nhau, dở khóc dở cười…
Cứ như vậy, ngày hôm đó, lũ trẻ con ấy vì sợ bị phát hiện mà chạy trốn, chẳng có ai quay đầu lại nhìn vườn trường khuất xa trong chớp mắt…
Liệt Tình, cha mẹ chúng ta hầu hết đều sinh vào khoảng đầu thập kỉ 60 hoặc cuối thập kỉ 50, nghe nói có rất nhiều người được sinh ra trong khoảng thời gian đó, cho nên những người đồng trang lứa với chúng ta cũng rất nhiều, hầu hết là được sinh vào năm 86, 87. Muốn vào trường tiểu học trọng điểm cần đi cửa sau, muốn vào trung học trọng điểm cần phải thi được điểm cao, thi đỗ được vào đại học thì phải học thật tốt, học xong thi nghiên cứu sinh lại tiếp tục học tốt. Điều kiện sống cũng không tốt, quần áo lúc nhỏ đều là mặc lại của những đứa trẻ họ hàng lớn tuổi hơn, mặc chật lại tiếp tục truyền lại cho người khác. Tớ thường trách móc bố mẹ tại sao lại sinh tớ ra trong một năm như thế. Nhưng thực sự tớ chưa từng hối hận, chưa từng hối hận khi được sinh cùng một năm với mọi người, sau rồi lại gặp được đám bạn bè các cậu, có người đáng yêu, có người không đáng yêu, nhưng chúng ta đều đã cùng nhau viết nên một đoạn hồi ức. Cho nên tớ chưa từng hối hận, thật đấy!