Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 12: Hana và Alice – P.2




Liệt Tình, là chúng ta càng ngày càng cởi mở hơn, hay là chúng ta càng ngày càng già đi? Hoặc là bởi vì chúng ta càng ngày càng già đi cho nên chúng ta càng ngày càng cởi mở hơn?

Nếu có người muốn đến tham quan trường Thập Trung, nơi đầu tiên phải đến chắc chắn là tháp đồng hồ, nơi thứ hai cần đi tham quan chính là lớp 12/8 với thầy chủ nhiệm kinh điển nhất của tổ Toán: thầy giáo Triệu.

Tô Ái Ái lúc mới đầu cảm thấy vị chủ nhiệm lớp này cũng không tồi, chỉ là hơi tục tằn một chút, thường nói: “Nào, giải phương trình này cũng giống như khi cởi quần áo vậy, phải cởi từng cái từng cái một…” Nhưng người đàn ông của Toán học này dạy rất được, chỉ là viết chữ lên bảng quá nhỏ, nhỏ cũng không sao, có học sinh phản ánh, ông thầy lại có thể cầm viên phấn đặt lên mặt bảng, thoáng cái đã viết tên mình lên đó, rồi nói: “Chữ Thầy giáo Triệu là chữ lớn nhất trên thế giới này!”

Điều đó cũng chẳng sai, cái sai là có một hôm Tô Ái Ái lại đụng trúng vào quả bom nổ chậm.

Bài tập của lớp 12 thường có rất nhiều, lần nào vị Triệu giáo sư này giao bài tập cũng nhiều đến chết người, lại còn rất khó, cứ như là bồi dưỡng cho học sinh đi thi Olympic Toán học ở Nga vậy, giải một phương trình cũng mất đến mấy tiếng đồng hồ. Giao bài tập còn không cho mặc cả, ông nói: “Được rồi, bốn đề!” Bạn nói: “Thôi mà, thầy giáo Triệu, ba đề đi!” Ông sẽ híp mắt cười và nói: “Được, viết thêm câu hỏi thứ 19, năm đề!” Cho nên sau này, không ai dám khiêu chiến quyền uy nữa.

Ngày hôm đó, giao xong đề bài, vị thầy giáo Triệu này lại bắt đầu tức giận vì kết quả thi thử tháng đầu tiên của lớp quá kém. Ông nói thế này: “Các em đây đều là những học sinh cấp ba trọng điểm có thành tích cao hơn mặt bằng chung sao? Bài tập không làm cho tử tế, suốt ngày chép bài nhau, lúc thi thế nào cũng trượt!” Ném giẻ lau vào mặt bàn, nói tiếp: “Tôi nói cho các em biết, nếu như sau này các em không thi đậu đại học, cứ tính là các em sẽ đi bán khoai lang đi, khoai lang các em có nướng không? Lần sau nếu các em không nộp bài tập tôi sẽ lột da từng em một! Bài tập này, tôi ba mươi phút đã có thể làm xong rồi…”

Thực ra mọi người trong lớp lúc đó trong lòng đã buồn cười đến chết đi sống lại, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ vẻ “Em rất đau khổ”, miệng cũng phải mím vào bụng rồi.

Tô Ái Ái cũng phải nín nhịn rất cực khổ, lúc sắp không chịu nổi nữa,cô nghe thấy Thạch Liệt Tình càu nhàu một câu: “Thách cả ông nội thầy đấy, ba mươi phút đó là tốc độ của con báo, em đây chỉ là tốc độ của con gấu thôi!”

Tô Ái Ái cuối cùng cũng không chịu nổi, “phụt” ra một tiếng cười, Thạch Liệt Tình cũng không ngờ Tô Ái Ái sẽ cười, Tô Ái Ái cười làm cho chính cô nàng cũng cười phá lên. Cả lớp đang mở đại hội phê bình nghiêm khắc, hai cô nàng lại cười như thế, thầy giáo cũng không thể chịu đựng nổi: “Hai cô góc kia, có gì buồn cười mà cười đến mức đó, kể cho thầy giáo Triệu nghe một chút được không?” Nói xong nhanh chóng sa sầm mặt mũi: “Ra ngoài hành lang đứng cho tôi!”

Tô Ái Ái trước nay là người có giao xảo nhưng không có gan ăn trộm, hàng thật giá thật bị thầy giáo chỉ đích danh phạt đứng, đây là lần đầu tiên, mặt thoắt cái đỏ ửng cả lên, chỉ cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều gom lại ở chỗ mình, khiến đầu óc cô choáng váng, xấu hổ đến mức chẳng biết nên làm gì.

Nhưng Thạch Liệt Tình kia giống như bị phạt đứng thường xuyên như cơm bữa, đẩy ghế ra, đứng lên, bước ra ngoài. Tô Ái Ái nhanh chóng bước theo, lúc đi đến cửa, còn lườm tên Trang Nam ngồi đằng trước đang nháy mắt, nam sinh tên Phương Ca kia dường như đang nhìn cô, vành tai cô thoắt cái nóng rực như lửa đốt, chỉ hận không thể giẫm nát chính mình.

Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình sóng vai nhau đứng ở hành lang, trong phòng học là tiếng dạy bảo của thầy giáo Triệu, lớp bên cạnh vọng đến tiếng đọc văn chầm chậm, là bài Mộng du Thiên mụ ngâm lưu biệt của Lý Bạch, “Thế gian hành lạc diệc như thử, cổ lai vạn sự đông lưu thủy. Biệt quân khứ hề hà thì hoàn?” Gió thổi qua gò má làm cho cái đầu lạnh đi không ít, vẻ đỏ ửng trên mặt cũng bị thổi bay luôn. Tô Ái Ái vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi bay, Thạch Liệt Tình đứng bên cạnh lắc lắc bàn chân. Tiếng đọc bài lớp bên cạnh vẫn tiếp tục: “Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian, tu hành tức kỵ phỏng danh sơn. An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan!”…

Trong lớp truyền đến một câu nói sau cùng vô cùng đau lòng của thầy giáo Triệu: “Cứ cười đi, nếu ngày nào đó các em nghe thấy tôi mắng các em mà không thấy buồn cười mà thấy muốn khóc, thì lúc đó các em đã được cứu rồi!”

Cô và Thạch Liệt Tình không khỏi nhìn nhau, trừng mắt nhìn nhau.

Hai cô thiếu nữ 18 tuổi trong khoảnh khắc đó đã thấy được vẻ cố gắng kiềm chế nỗi buồn cười trong đôi mắt của đối phương.

Ai bảo tình hữu nghị vạn tuế không phải được bắt đầu từ cảnh cùng chung hoạn nạn chứ?

Tô Ái Ái luôn bị Lý Manh Manh chê là không quan tâm đến tình hình “thời sự”. Nhưng Tô Ái Ái lại phát hiện ra rằng, với những chuyện linh tinh, nếu như bạn không quan tâm thì nó chính là không khí, còn nếu bạn quan tâm nó sẽ tồn tại ở khắp nơi.

Cô nghe được rất nhiều chuyện.

“Phương Ca từng được giải nhất độc tấu violon!”

“Quan hệ của Phương Ca và Hứa Viễn Hạo đó, rất thân thiết!”

“Bạn gái của Phương Ca học lớp 12/7!”



Tô Ái Ái thực sự chú ý tới Phương Ca là vào một buổi sáng sớm đầu thu.

Hôm ấy, cô không may bị muộn học, điều đó rất hiếm khi xảy ra, nhưng phía trước lại còn có hai nam sinh khá cao không nhanh không chậm dắt xe đi trong bóng cây. Tô Ái Ái nghiến răng nghiến lợi cố duy trì khoảng cách đi phía sau, nhưng lại phtá hiện ra hai nam sinh đó đang hát.

Lúc đó rất thịnh hành một bài hát, là bài “Muốn gặp em” của Vô Ấn Lương Phẩm, hai người đó hát “Muốn gặp em, không có em, thành phố có mê hoặc nữa cũng chẳng còn ý nghĩa…”

Hầu hết thanh niên khi đó ai cũng có đầy bụng tình cảm, giọng hát của hai nam sinh đó rất êm dịu, hòa với tiếng đọc bài buổi sáng từ các phòng học xa xa truyền đến, tiếng chuông ở tháp đồng hồ, tiếng hòn đá rơi xuống mặt đường, khiến cho khu vườn trường vắng vẻ bỗng chốc trở nên tươi mát, giống như vỏ trứng màu trắng xám được ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào, tanh tách nứt ra.

Họ hát xong liền ngừng lại ngay, nam sinh bên trái nói: “Có một ca sĩ tên là Thái Y Lâm, bài Don’t stop của cô ấy, nghe chưa?”

Người bên phải trả lời: “Tớ còn hát được cơ!” Nói xong thực sự bắt đầu hát: “Don’t stop, never give up, vì tình yêu đi tìm một giấc mơ…!” Hơi lắc lắc thắt lưng.

Giọng hát của tuổi niên thiếu rất trong trẻo, nhưng thể loại bài hát này, một nam sinh hát lên như thế cũng có chút kì quặc. Tô Ái Ái vừa nghe vừa nghĩ đến MV của bài hát đó, đột nhiên lúc đó rất muốn cười, cũng đã bật cười thực sự.

Hai nam sinh phía trước bất chợt quay đầu lại, Tô Ái Ái bất chợt cũng ngây người, đều là học sinh lớp cô, người bên trái là Hứa cái gì Hạo đấy, còn người bên phải chính là Phương Ca.

Cái gì là Hứa, cái gì Hạo nện cho Phương Ca một đấm, cười: “Tiểu Phương, cậu lại đỏ rồi!”

Phương Ca không nói năng gì, nhanh chóng quay người lại, đá vào xe của Hứa cái gì Hạo kia một cái. Tiếng to nhỏ ồn ào của họ càng lúc càng đi xa.

Tô Ái Ái hít vào một hơi, nhéo nhéo cái tai đã hơi đỏ lên nhanh chóng chạy vào lớp học,, thực ra cô cũng thấy bản thân mình chẳng ra sao, giống như tiểu tặc đi nghe trộm người ta, lại còn bị phát hiện nữa.

Cô vẫn rất buồn cười, cứ tưởng Phương Ca là một nam sinh rất hướng nội không ngờ khi đi cùng bạn thân cũng cười đùa không kiêng nể gì như vậy.

Sau đó, lúc đám con gái trong lớp bàn luận với nhau là con trai trong lớp họ, ai đẹp trai nhất, cảm thấy ai mới xứng đáng là thứ nhất

Lý Manh Manh đã từng hỏi Tô Ái Ái: “Thế nào? Phương Ca đẹp trai lắm phải không?” Đúng kiểu “Là sản phẩm tớ giới thiệu cơ mà!”

Tô Ái Ái chỉ gật đầu, nói: “Ừm, cũng có thể!” cuối cùng bỏ thêm một câu “Đẹp trai lắm!”

Khi đó dường như trẻ con còn cảm thấy xấu hổ hơn cả người lớn, sợ bị trêu chọc, không muốn dễ dàng biểu đạt quan điểm của bản thân. Tuổi càng lớn, tài nguyên soái ca càng hữu hạn, không cần người khác hỏi đã tươi cười chủ động ầm ĩ: “Nhìn kìa, người đàn ông đó đẹp trai quá đi!”

Liệt Tình, là chúng ta càng ngày càng cởi mở hơn, hay là chúng ta càng ngày càng già đi? Hoặc là bởi vì chúng ta càng ngày càng già đi cho nên chúng ta càng ngày càng cởi mở hơn?