Editor: MarisMiu
Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Miêu, Cố lâm cảm thấy cô gái này không tồi.
Nói vừa gặp đã yêu thì hơi quá, nhưng vẫn có một chút cảm tình.
Phạm Tư Triết đã từng nói anh đa tình nhưng cũng bạc tình, dễ dàng thích một người nhưng quay đầu lại cũng có thể dễ dàng thích một người khác. Anh cảm thấy chính mình chỉ tương đối giỏi về phát hiện điểm tốt của các cô gái, dù sao ở trong mắt anh tất cả các cô gái đều rất đáng yêu.
Mấy ngày hôm trước, Phạm Tư Triết ân ái xong còn gọi điện thoại cho anh, mắng anh hai câu: "Loại người như cậu, thêm một người thì giống như có thêm một người sống, còn không có thì thiếu đi một người chuyên đi gây hại cho người khác
Cố Lâm ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, bưng ly trà xanh lên uống một ngụm, anh nhìn cô gái đối diện không giống như người có thể vì dân trừ hại cho lắm.
Anh còn chưa mở lời, Vương Miêu đã dùng vẻ mặt quang minh chính đại hỏi anh, “Anh thật sự là bác sĩ? Phó chủ nhiệm? Còn trẻ như thế mà đã làm Phó chủ nhiệm rồi sao?”
Cố Lâm nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của người kia, nở nụ cười, nói, “Năm nay vừa mới xét, với lại kiến thức và kinh nghiệm vẫn còn thiếu, còn cần phải học tập nhiều ở các tiền bối đi trước.”
Vương Miêu “à” một tiếng, có vẻ không quan tâm lắm, hiển nhiên cô vẫn không tin.
Tay Cố Lâm bắt chéo đặt lên trên đùi, “Cô giáo Vương có chuyện gì xin cứ nói thẳng, lần đầu gặp mặt chúng ta nên hiểu biết về nhau nhiều hơn mới đúng.”
Vương Miêu dường như có chút không thoải mái đối với câu nói "Cô Vương" kia, “Anh cứ gọi tôi là Tiểu Vương thôi.”
Cố Lâm thiếu chút nữa cười lớn, khó khăn lắm mới nghẹn lại được, nghe Vương Miêu sửa đúng một chỗ, “Kêu tôi là Tiểu Vương.”
“Được, Tiểu Vương.” Cố Lâm gật đầu, “Cô còn muốn hỏi gì không?”
Vương Miêu lấy một quả kim quất* từ mâm trái cây ra rồi lấy cái dĩa nhỏ chọc thủng đầu quả, sau đó dùng móng tay được cắt tỉa kĩ càng linh hoạt vắt vào trong ly trà rồi bỏ vỏ đi: “Bác sĩ Cố, tài khoản trên trang web xem mắt của anh là như thế nào, bên đó chia cho anh bao nhiêu? Xem một phần tư liệu của anh mất mười nguyên, hẹn anh ra ngoài cũng lại không mất phí, có phải sau đó sẽ có chiêu đòi tiền hay không?”
“Không biết.” Cố Lâm dời mắt khỏi những ngón tay của cô: “Lúc tôi đăng kí tài khoản thì được thêm là tài khoản VIP, xem tư liệu không mất tiền.”
Hai người liền thảo luận về cách tính lợi nhuận của trang web xem mắt, nhưng cuối cùng không ai có thể kết luận.
“Tư liệu của anh được treo lên đầu trang web, lại còn ở vị trí dễ thấy nhất, tất nhiên cũng trở thành chiêu bài sống của trang web này rồi, trang web này thật sự không trích phần trăm cho anh? Vậy một tháng anh đi xem mắt với bao nhiêu cô gái?” Vương Miêu vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Cố Lâm thật sự không biết chuyện mình thành chiêu bài sống của người ta: “Tôi làm gì có nhiều thời gian như vậy, cô là người đầu tiên tôi đi xem mắt đấy.”
Vương Miêu nhấp môi: “Lần trước tôi cũng tham gia đại hội xem mắt đó.”
Cô vừa nói như vậy, Cố Lâm lập tức nhớ đến đại hội xem mắt lần đó. Hôm đó là ngày đầu tiên anh đăng kí làm hội viên của trang web này, đúng lúc trang web đang tổ chức đại hội xem mắt dùng hình thức mười phút đổi bàn một lần, cũng không nói chuyện được lâu nên chỉ xem mặt.
“Chúng ta đã gặp nhau sao?” Cố Lâm cảm thấy nếu như mình đã gặp cô ấy thì nhất định sẽ có chút ấn tượng nhưng đằng này lại không có, trước nay, trí nhớ của mình đều rất tốt mà.
“Không, chúng ta không ngồi cùng bàn. Nhưng hôm đó, người được chọn là "nữ thần chất lượng tốt" lại không chọn những người theo đuổi, mà chọn anh.” Vương Miêu giải thích.
“À.” Cố Lâm chợt hiểu ra: “Đó là bạn cấp ba của tôi, hôm đó cô ấy không coi trọng ai nên lấy tôi ra làm lá chắn.”
Người Vương Miêu nói chính là Phương Tình, hôm đó Cô Lâm gặp Phương Tình ở đó thì cảm thấy kinh ngạc, diễn đàn marismiu lê quý đôn Phương Tình nói với anh cô ấy là bạn của ông chủ trang web này và chỉ đến góp mặt thôi. Cho nên ngày đó Phương Tình mặc lễ phục, cũng trang điểm rất đậm nên thật sự rất bắt mắt.
Cố Lâm muốn nói Phương Tình là khách mời, có người phía sau nên mới được bầu thành nữ khách quý được hoan nghênh nhất, bằng không anh thấy Phương Tình không sánh bằng với Vương Miêu. Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có chút không thích hợp, anh nói chuyện theo kiểu mà các cô gái trẻ thích nghe, nhưng Vương Miêu lại nghiêm túc tính toán anh được lợi bao nhiêu từ trang web xem mắt này, nên vẫn là thôi đi.
Điều quan trọng là anh không nhớ rõ Vương Miêu trông thế nào trong đại hội xem mắt.
Nhất thời, hai người cũng không nói thêm câu nào, Vương Miêu cho thịt quả tắc vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống, rồi lại lấy khăn giấy lau tay sau đó mới hỏi: “Cho nên anh không phải là người lừa đảo?”
Cố Lâm cảm thấy cô gái này tinh quái một cách đáng yêu, dù anh là lừa đảo thật thì làm gì có chuyện sẽ đi nói cho cô biết chứ.
Nhưng anh vẫn trịnh trọng gật đầu: “Mỗi lần đi xem mắt cô đều phải xác nhận với người khác như vậy sao?”
“Không có đâu, đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt.” Vương Miêu thản nhiên nói: “Hơn nữa điều kiện của anh tốt như thế mà không có bạn gái thì hơi kỳ lạ đấy.”
Cố Lâm chỉ chú ý nửa câu đầu, anh cười nói: “Tôi nghe nói chuyện đi xem mắt này càng xem càng không vừa ý, thường thì đối tượng đầu tiên là người đáng tin cậy nhất.”
Vương Miêu vén tóc ra sau tai: “Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên liên lạc.”
Cố Lâm nghĩ ý của đối phương là không muốn ở đây nữa: “Hôm nay cô có việc à? Tôi còn định mời cô ăn tối nữa.”
“Có đi chứ, tôi không bận việc gì.” Vương Miêu hơi xấu hổ cười cười: “Tôi chỉ nói sau này chũng ta có thể tiếp tục liên hệ.”
Cố Lâm thích tính cách hào sảng này lại có phần thẹn thùng này của cô, anh đoán cô ấy có nét tự nhiên hài phóng nhưng vẫn là một cô gái dịu dàng ưu nhã.
“Công việc thường ngày của cô có bận không? Có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè không?” Cố Lâm chỉ nhớ rõ cô ấy là giáo viên dạy tiếng Pháp nhưng lại không biết tình huống cụ thể ra sao.
“Chúng tôi không có kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, tôi làm việc quanh năm, đôi khi còn phải đến nơi khác chiêu sinh, đến kỳ nghỉ còn dạy phụ đạo.”
“Cũng đúng, học sinh được nghỉ đông với nghỉ hè mới có thời gian đi học những lớp phụ đạo như thế này.”
“Tôi dạy người lớn, những người đó đều đã đi làm.”
Cố Lâm nghe thấy vậy “à” một tiếng, “Dạy người lớn cũng tốt, trẻ con nhiều khi quá nghịch ngợm không quản nổi.”
Vương Miêu đồng ý gật đầu: “Cũng sợ dạy mấy đứa bé không tốt lại làm chậm trễ bọn nó.”
“Cô quá khiêm tốn rồi, vừa nhìn đã cảm thấy cô là giáo viên vừa kiên nhẫn vừa tỉ mỉ.”
“Trước kia tôi có dạy một kỳ cho học sinh cấp hai, bọn trẻ đều rất đáng yêu.”
Cố Lâm thấy cô giống như rất thích trẻ con, nếu cô ấy có kiên nhẫn với trẻ con nhất định cũng sẽ thích chó mèo đúng không? Anh nói đến Cố Nhị nhà mình: “Tôi có nuôi mộn con chó lớn, bộ dáng tương đối giống Husky, rất ngốc.”
Anh nói xong thì thấy sắc mắt Vương Miêu giống như hơi cứng lại, cho rằng cô không thích chó, lại thấy cô làm ra vẻ suy sụp: “Hồi bé tôi từng bị chó cắn nên tôi rất sợ chó.”
“Không có việc gì, chó nhà tôi rất ngoan, dù cô có để tay vào miệng nó, nó cũng không cắn cô đâu.” Cố Lâm đã từng thấy không ít người làm nũng, nhưng chưa từng thấy người dùng giọng điệu nghiêm trang và ánh mắt trốn tránh tỏ vẻ sợ hãi giống như Vương Miêu.
Anh bỗng nhiên hiểu ra vì sao tình yêu trước kia không bền.
Hoá ra người anh thật sự thích là loại hình con gái đoàng hoàng như vậy.
Hai người lại nói chuyện trong chốc lát về công việc và đời sống hằng ngày của mỗi người, từ quán vỉa hè chuyển đến tiệm cơm Tây, tuy không phải cảm giác chỉ hận vì gặp được nhau quá muộn, nhưng luôn có chuyện để nói không làm cho bầu không khí trở nên tẻ ngắt.
Lúc ăn cơm trời vẫn còn trong xanh, đến khi ăn xong lại thấy bầu trời toàn là mây đen giống như sắp mưa.
Hai người vẫn luôn ở trong khu thương mại, thấy thời tiết không được tốt thì cũng không ở thêm nữa.
Cố Lâm hỏi Vương Miêu tới bằng cách nào, Vương Miêu nói là lái xe rồi lại hỏi Cố Lâm tới bằng cách nào.
“Nhà tôi cách đây không xa nên tôi bắt xe tới.” Anh sợ cuối tuần không tìm được chỗ đỗ xe.
Vương Miêu lại hỏi anh: “Vậy để tôi đưa anh về? Chắc bây giờ cũng không dễ bắt xe.”
Cô ấy ngay thẳng như vậy nếu như Cố Lâm từ chối thì cũng không tốt, anh nói cảm ơn rồi đi theo cô đến bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe im ắng không có bóng người, ngẫu nhiên có tiếng phanh xe. Vương Miêu dẫn đường, Cố Lâm đi theo sau, chân anh dài nên nhanh chóng đuổi kịp cô.
Lúc ăn cơm Vương Miêu búi tóc ra sau đầu, Cố Lâm đi phía sau có thể thấy được cái cổ trắng nõn và lỗ tai tinh xảo của cô.
Anh giơ tay ước lượng thấy cô cao đến cằm anh. Lại cúi đầu nhìn đôi giày cô ấy đang đi cũng phải tầm vài centimet.
Có thể do động tác của anh quá lớn nên Vương Miêu giống như cảm nhận được, cô nghi hoặc, quay lại nhìn anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cố Lâm đặt tay ở trước ngực rồi quay vai một vòng, làm bộ đang duỗi người: “Gần đây phải thực hiện quá nhiều ca phẫu thuật nên cảm thấy vai hơi không thoải mái.”
Vương Miêu che miệng cười, lát sau mới nói: “Trước vai mẹ tôi cũng không thoải mái nhưng đi nhảy ở quảng trường tầm hai tháng thì cảm thấy không còn đau nữa, còn có thể leo sáu tầng lầu một lúc đó, anh có thể thử xem.”
Cố Lâm nhìn đôi mắt ẩn chứa ý cười của cô, d i e n d a n miu l e q u y d o n còn có bộ dáng che miệng cười giảo hoạt của cô lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Thấy anh không nói chuyện nên Vương Miêu cũng không cười nữa, cô liếc mắt mình anh một cái rồi mới mở cửa xe ngồi lên ghế lái.
Cố Lâm tự giác ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn vào sau đó nói địa chỉ nhà cho Vương Miêu.
Không biết có phải vì kỹ thuật không tốt hay không, khi Vương Miêu lái xe lại vô cùng chuyên chú, một câu cũng không nói với Cố Lâm. Cố Lâm sợ cô phân tâm ảnh hưởng đến việc lái xe nên cũng không quấy rầy cô.
Đến khi tới nhà Cố Lâm, Cố Lâm do dự xem có nên mời cô lên nhà uống nước hay không, nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy có hơi tuỳ tiện vì thế anh hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cô muốn lên nhìn Cố Nhị không?”
Vương Miêu hơi sửng sốt: “Cố Nhị?”
“À, là chó nhà tôi.” Cố Lâm vội giải thích: “Chó nhà tôi gọi là Cố Nhị, có muốn lên xem không?”
Vương Miêu lắc đầu: “Không được đâu, nhỡ nó cắn tôi thì sao, tôi còn chưa tiêm vacxin phòng chó dại cắn.”
Cố Lâm cảm thấy cách nói chuyện của cô rất thú vị, cũng tán đồng hành vi buổi tối không vào nhà trai lạ của cô, anh tháo đai an toàn, chào tạm biệt cô: “Vậy không giữ cô lại nữa, thời tiết không được tốt lắm nên cô chú ý an toàn, về đến nhà nhớ báo cho tôi một tiếng.”
“Được, hẹn gặp lại!” Vương Miêu vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy tay chào anh, sau đó kéo cửa lên lái xe rời đi.
Cố Lâm chờ xe đi xa rồi mới lên nhà, vừa vào cửa lại bị Cố Nhị nhiệt tình nhảy lên người, rồi tủi thân sủa với anh.
Loài chó rất khôn khéo, có thể phân biệt được Cố Lâm đi làm hay đi chơi, chỉ cần ngửi thấy mùi rượu trên người anh sẽ sửa như điên giống như đang lên án anh không ở bên cạnh mình. Hôm nay nó không ngửi được mùi rượu trên người Cố Lâm nhưng lại ngửi được mùi của người khác.
Nó cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện mùi này không phải mùi của Phạm Tư Triết, vì thế không thuận theo cũng không buông tha kêu một hồi, đến khi Cố Lâm đổi một bộ quần áo khác mới yên tĩnh lại.
Cố Lâm nhận được điện thoại của Vương Miêu cô nói cô đã về đến nhà, nói vài câu nghỉ ngơi sớm một chút, muốn cúp điện thoại thì lại nghe thấy tiếng sủa của Cố Nhị.
Vương Miêu tò mò hỏi: “Chó nhà anh rất hoạt bát à?”
Cố Lâm cũng không biết Cố Nhị bị làm sao, lấy chân đá nó một cái lại thấy nó vẫn kêu thì nói đùa với Vương Miêu: “Chắc nó muốn nói chuyện với cô đó.”
Anh nói xong liền ngồi xổm xuống đặt điện thoại trước mặt Cố Nhị, nói với nó: “Nào, chào dì Vương đi.”
Lúc này Cố Nhị lại ko kêu nữa, không đợi Cố Lâm phản ứng gì nó há miệng ngậm di động quay người chạy đến nhà vệ sinh đứng trước bồn cầu, nó đặt chân trước lên thành bồn cầu rồi nhả điện thoại xuống.
Chiếc điện thoại cứ thế rơi tõm xuống bồn cầu.