Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 7: Phản kích, trắng đen không rõ




Về đến nhà, Hi Hiểu đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi và đang ngồi trên ghế sô pha chờ anh về. Nếu như là trước đây chắc chắn Tử Duệ đã bị hành động này của Hi Hiểu làm cho tan chảy trái tim băng giá.Thế nhưng hôm nay, cảnh tượng này lại chẳng khác gì một cái đinh nhọn trong mắt anh. Cùng với những lời mỉa mai của Tôn Bồi Đông quay cuồng trong đầu, cơn giận của anh như bùng lên dữ dội.

Nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Tử Duệ, Hi Hiểu lúc đó đang đơm cơm cho anh liền ngẩng đầu nhìn anh hỏi: -Sao thế?

-Không có gì!- Lí Tử Duệ nhìn cô chằm chằm, có làm thế nào cũng không thể tin được rằng người phụ nữ xấu xa mà Tôn Bồi Đông nhắc đến lại có liên quan đến người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh đây: -Hi Hiểu, lẽ nào cô chắc chắn là có thể quay trở lại Trụ Dương à?

Hi Hiểu hơi ngẩn người, đôi môi hơi cong lên: -Có thể, thế thì sao? Tôn Bồi Đông lại nhắc đến chuyện đi làm của tôi à?

-Ừ- nhẫn nhịn suốt cả buổi chiều, cuối cùng Tử Duệ cũng không nén nổi nữa: – Ông ta nói nếu như cô không đi làm thì tôi sẽ bị cắt chức!

Chỉ nghe “cạch” một tiếng, cái thìa trên tay Hi Hiểu rơi xuống bàn, cô nhíu mày: -Dựa vào đâu mà ông ta làm thế?

-Có thể đó chỉ là một sự uy hiếp…- Tử Duệ cười như mếu: -Hi Hiểu à, có những mũi dao có thể dùng để uy hiếp người khác, nhưng nếu dùng với bản thân mình thì chẳng hay ho gì đâu. Có khi lại trở thành điểm yếu cho kẻ khác uy hiếp mình đấy!

-Anh nói vậy là có ý gì?

-Ý của tôi là, Tôn Bồi Đông đã nói với tôi một số lí do. Ông ta nói sở dĩ cô có thể quay trở lại Trụ Dương làm việc, coi thường mọi điều kiện của Trụ Dương thực ra là bởi vì sau lưng cô có một “cây cổ thụ” nâng đỡ….- nhớ lại cuộc nói chuyện lúc chiều với Tôn Bồi Đông, Tử Duệ dừng lại một chút: -Ông ta không biết tôi và cô có quan hệ thực chất như thế nào, chỉ nói rằng tôi khổ sở kiếm tiền nuôi gia đình, để mặc cho vợ mình ở bên ngoài làm trò xằng bậy…Vợ của tôi, Nhan Hi Hiểu, đã có quan hệ ám muội với chủ tịch tập đoàn Gia Thái, Kiều Tham Chính.

Sắc mặt người phụ nữ ngồi đối diện anh trắng bệch ra. Lí Tử Duệ đã để ý thấy, đôi mắt ấy dường như đã trở nên ảm đảm, không rõ trắng đen. Trái tim anh chợt lạnh ngắt, dường như anh đã âm thầm có được đáp án.

Anh không nói gì, chỉ hơi nhếch môi cười rồi tiếp tục ăn cơm.

Nhưng giọng nói của cô đã vang lên bên tai: -Tại sao anh không hỏi tôi đầu đuôi sự việc?

-Trên hợp đồng có nói, không can thiệp vào đời sống riêng tư của người khác…- anh vẫn không chịu ngẩng đầu, đũa liên tục và cơm vào miệng: -Mặc dù ở trên có nói là trong vòng một năm phải chú ý đến hình tượng cá nhân, không được ngoại tình. Nhưng vì trước đây tôi đều vì Nhiễm Nhược San mà…cho nên, bản thân mình không tốt thì chẳng có quyền gì yêu cầu người khác cả…

Anh cố gắng để giọng nói của mình thật điềm tĩnh, mặt không hề biến sắc. Thế nhưng cô lại im lặng.

Hồi lâu sau cô mới khẽ nói: -Thế…anh có tin không?

Giọng điệu vô cùng bình tĩnh nhưng anh lại cảm thấy vô cùng mơ hồ. Anh vẫn không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng: -Có thể!

Chỉ hai từ ngắn gọn nhưng đó chính là đáp án mà anh đưa ra cho cô, là kết luận cho cả một buổi chiều đăm chiêu suy nghĩ của anh. Thế nhưng cô chỉ đứng bật dậy đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Vẫn là chiêu quen thuộc mà cô thường dùng, “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng cô sập lại. Cùng với tiếng cửa sập lại là tiếng một góc nào đó trong trái tim Tử Duệ đang đổ sập xuống. Một cảm giác khó tả lan tràn trong lòng anh.

Hít một hơi thật sâu, Tử Duệ cúi xuống lấy bao thuốc để đã lâu dưới ngăn bàn rồi đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

Đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc, anh cũng không thích hút thuốc. Có một lần, Hi Hiểu đã chỉ vào một kẻ sống dở chết dở vì bệnh phổi và nói đùa: -Anh cứ hút thuốc đi, hút đến mức này rồi thì chẳng ai còn quản lí anh nữa đâu!- phải mất đến mấy phút anh đã nghĩ rằng cô đương nhiên có quyền quản lí anh, bởi vì dù sao hai người cũng là vợ chồng. Hơn nữa Hi Hiểu luôn đối xử dịu dàng với anh. Rất nhiều lúc anh cảm thấy ấm áp bởi không khí rất gia đình như vậy. Nhưng đến hôm nay anh mới phát hiện ra rằng, hai người hoàn toàn không có con đường chung.

Cái gọi là giao nhau ấy nhất định phải được xây dựng trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau. Mà sự hiểu biết của cô đối với anh, anh đối với cô còn quá ít ỏi.

Những bí mật còn quá nhiều.

Đặt điếu thuốc lên miệng nhưng không hút, chỉ lặng lẽ nhìn luồng khói mờ mờ bay lên cao, khóe môi khẽ nhếch lên chua xót. Những kí ức về khoảng thời gian kết hôn với Hi Hiểu lại hiện về, trong khoảng thời gian ấy đã có biết bao chuyện xảy ra. Có một thứ gì đó đang thăng hoa, có một thứ gì đó đang biến mất. Ngày qua ngày, Lí Tử Duệ phát hiện ra rằng, một cuộc sống như thế này ngày càng khiến mình xa rời với con người của mình lúc ban đầu.

Lẽ nào, bản thân mình đã động lòng với cuộc sống như thế này?

Nghĩ đến đây, dường như trái tim anh lại bị ai đó cứa phải. Lí Tử Duệ đờ đẫn nhìn vào không trung. Tàn thuốc lá rơi xuống chân anh, giải phóng nhiệt lượng khiến da anh bỏng rát. Những suy nghĩ vừa thoáng ra trong đầu giờ đã chiếm trọn cả bộ não của anh.

Sự xuất hiện của Hi Hiểu đã phá vỡ mạch suy nghĩ của anh.

-Lí Tử Duệ…- cô dán mắt nhìn vào điếu thuốc trên tay anh, giọng điệu khá dịu dàng: -Anh có muốn biết nguồn căn của chuyện này không?

Anh không đáp, chỉ im lặng với những suy nghĩ còn vấn vương trong đầu.

Nhưng Hi Hiểu chẳng để cho anh có cơ hội suy nghĩ, cô đã ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh rồi bắt đầu nói: -Thôi được rồi, anh thích thì nghe, không thích thì đi ra!

-Anh nói đúng, bọn họ bảo tôi quay lại phục chức là có lí do khác…- cô hít một hơi thật sâu, giọng nói âm vang trong căn phòng: -Còn về cây cổ thụ mà anh nói….

-Không phải là Kiều Tham Chính. Nếu như cứ phải chỉ ra quan hệ giữa tôi với ông ta, thì chỉ có thể là, tôi chính là bạn gái của con rể tương lai của ông ta.

-Chẳng phải anh rất muốn biết lí lịch của Kỳ Thần hay sao? Tôi nói cho anh biết…- cô khẽ thở dài, đôi môi mím chặt: -Kỳ Thần tên thật là Lục Kỳ Thần, là bạn trai cũ của tôi, nay là vị hôn phu của thiên kim tiểu thư Kiều Việt của Gia Thái. Lần trước tôi nói anh ấy chết rồi là bởi vì tôi không muốn còn bất kì quan hệ gì với anh ấy nữa!

Cô bình tĩnh nói rõ mối quan hệ giữa ba người họ cho đến khi đôi mắt của Tử Duệ mở to vì kinh ngạc cô mới phát hiện ra rằng mình đã dốc hết bao nỗi đau đớn và tổn thương suốt ngần ấy năm ra với Lí Tử Duệ: -Còn nữa, nếu đúng như tôi dự đoán thì tài khoản của tôi nhờ chuyện này mà có tiền!

-Kiều Tham Chính đã dùng tiền để tách cô ra khỏi Lục Kỳ Thần, tác thành nguyện vọng của con gái mình?

-Không…- Hi Hiểu cười như mếu: -Tiền không phải là của Kiều Tham Chính, mà là của Lục Kỳ Thần cho tôi.

-Anh ấy cho tôi tiền, nói không thể tiếp tục với tôi, nào ngờ vài ngày sau thì anh ấy bị đi tù!- Hi Hiểu thở dài, nhìn thẳng vào mắt Tử Duệ nói: -Những câu sau tôi nói, mong anh chớ nói ra ngoài!

Lí Tử Duệ gật đầu.

-Sau đó, Lục Kỳ Thần đã gọi điện cho tôi, dường như tài vụ của Gia Thái đã xảy ra vấn đề gì đó, để hoàn trả món nợ của Đường Đô, cứu vãn sự nghiệp của gia đình, anh ta đã thay người ta vào tù. Đương nhiên, những thứ này đều là do anh ta nói, tình hình thực sự thế nào tôi cũng không rõ lắm.

-Những người giàu sang như họ thường có những thứ phải buồn phiền. Còn tôi, thông qua chuyện này đã nhận rõ hướng đi cho bản thân. Bản thân Lục Kỳ Thần phải gánh quá nhiều trách nhiệm, nhưng tôi lại không muốn trở thành trách nhiệm hay vật cản của người khác. Cái xã hội này hiện thực đến mức khiến cho con người không thể không nhìn rõ bản thân. Một đứa con gái bình thường như tôi, nói như anh đã từng nói thì ra ngoài có thể vơ được cả nắm, làm sao có thể bước chân vào gia đình họ, làm sao có thể so bì với một thiên kim tiểu thư?

Những lời nói đùa lúc đó nay lại bị cô nhắc lại để tự mỉa mai khiến cho Lí Tử Duệ cảm thấy bối rối. Anh cũng đem cảnh ngộ của mình ra để xoa dịu sự chua xót trong lòng cô: -Tôi chẳng phải cũng thế hay sao?

Trước đây anh nghĩ rằng Nhiễm Nhược San bỏ mình đi theo một ông già đã là tột cùng của đau khổ, giờ nghĩ lại mới thấy cảnh ngộ mà Hi Hiểu gặp phải còn tồi tệ hơn mình nhiều.

Tử Duệ khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên cay đắng: -Trên đời này, những thứ có thể mua bằng tiền thực sự quá nhiều!

Vì vậy, có nhiều khi tình cảm bỗng trở thành một thứ chẳng đáng để nhắc đến.

Vì vậy, có nhiều khi tình cảm lại trở thành vật cản trở cho tiền đồ và tương lai của một người.

Nhan Hi Hiểu gật đầu: -Sự việc là như vậy đấy!

-Thực ra Tôn Bồi Đông lúc đó bảo tối quay lại làm việc, tôi đã nghĩ rằng rất có thể là do Lục Kỳ Thần tác động. Về sau, tôi nhận được điện thoại của Kiều Việt, rất có thể cô ta yêu Kỳ Thần quá sâu sắc hoặc cũng có thể cô ta vì sợ Kỳ Thần sẽ tiết lộ nội tình nên đã đáp ứng điều kiện này. Chỉ có điều cô ta không tiện ra tay nên đã để cho Kiều Tham Chính nói ra câu đó.

-Tôi nghĩ đây chính là lí do khiến cho Tôn Bồi Đông cảm thấy kinh hãi…- Nhan Hi Hiểu cười nhạt: – Tôi nghĩ rằng ông ta sẽ nghĩ tôi có quan hệ gì đó với Kiều Tham Chính, quả nhiên không sai. Những kẻ bụng dạ đen tối đầu óc thường chất đầy những tư tưởng đen tối!

Lí Tử Duệ không biết nói gì, bộ dạng ban nãy của anh cũng là bởi vì tin lời của Tôn Bồi Đông. Ai mà ngờ được sự việc lại là như thế này.

-Vì vậy, Tử Duệ này, tôi đã nói với anh bí mật lớn nhất cuộc đời mình rồi, anh tuyệt đối đừng nói ra ngoài…- cô nhíu mày, ánh mắt phảng phất một nỗi lo lắng: -Đến giờ tôi và Lục Kỳ Thần đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Sau này cũng không muốn có bất kì một chút dây dưa nào nữa. Anh hãy vì tôi mà giấu kín chuyện này, đừng nói chuyện này ra, đừng làm hại anh ấy!

Lí Tử Duệ cười nhạt: -Tôi không phải là loại nhàn rỗi như vậy!

-Chúng ta mới chỉ bắt đầu ở thành phố này, do vậy chẳng ai dại gì đi làm cái chuyện ngu ngốc ấy cả. Thế lực của Gia Thái lớn như vậy, chỉ cần cho chúng ta bát cơm ăn là được rồi. Còn việc chống đối, tôi đâu dám làm!- anh hít một hơi thật sâu: -Cuối cùng thì tôi hiểu vì sao mà cô lại tự tin đến vậy rồi. Vậy thì bước tiếp theo cô định sẽ làm gì?

-Thực ra tất cả những điều này đều chỉ là phỏng đoán của tôi. Lục Kỳ Thần từ sau cú điện thoại đó cũng không liên lạc với tôi nữa. Nhưng thấy hành động của Gia Thái nhanh như vậy thì chắc chắn bên trong có ẩn tình gì đây. Mà Trụ Dương…- cô nheo nheo mắt cười: -So với Gia Thái thì chẳng khác gì một khúc xương nhỏ, nếu như thật sự vì tôi mà hủy bỏ hợp đồng hai bên, tôi đoán Tôn Bồi Đông chắc chắn sẽ khóc dữ dội như Mạnh Khương Nữ khóc bên Trường Thành ( Mạnh Khương Nữ là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn)!

-Vì vậy tôi đoán ông ta sẽ không cứng đầu đến cùng đâu…- Hi Hiểu cười nhạt, ánh mắt sắc bén: -Anh có muốn trả thù chuyện ngày hôm đó không?

Mắt Lí Tử Duệ chợt sáng lên: -Cô nói là….

-Đúng vậy!- Hi Hiểu gật đầu: -Tôi muốn biết Tôn Bồi Đông sẽ lựa chọn một khách hàng lớn như Gia Thái hay là lựa chọn cái kẻ con ông cháu cha đầy nham hiểm kia. Ông ta càng không muốn mất lòng bên nào tôi lại càng muốn ông ta phải chọn một trong hai!

Lí Tử Duệ nhìn cô chăm chú rồi khẽ thở dài. Anh đã từng nhìn thấy một Nhan Hi Hiểu đơn thuần, một Nhan Hi Hiểu không cạnh tranh với đời, một Nhan Hi Hiểu chẳng chút e dè…chỉ duy nhất một Nhan Hi Hiểu bây giờ đang ngồi trước mặt anh: một cô gái tràn đầy kiêu ngạo, tự tin bởi đã nắm chắc mọi thứ trong tay, ánh mắt toát lên sự sắc sảo…là anh chưa bao giờ được diện kiến.

Một Nhan Hi Hiểu hiện tại khiến cho Lí Tử Duệ cảm thấy vô cùng xa lạ.

-Ok!- anh mím môi cười: -Chỉ có điều tôi nghĩ cũng không nên quá lâu. Con người có thể uy hiếp được nhất thời chứ không thể uy hiếp được cả đời. Tôn Bồi Đông chỉ là tạm thời cần đến cô, nếu như qua thời gian này mà…

-Vì vậy không nên kéo dài, ngày mai sẽ đi!- Nhan Hi Hiểu đứng dậy, nhìn anh nói:

-Tôn Bồi Đông đã nói ra những lí do đó để bôi nhọ tôi thì xem ra ông ta đã sốt ruột đến đỉnh điểm rồi. Tôi còn sợ già néo sẽ đứt dây, vì vậy ngày mai sẽ làm một cái kết hoàn hảo!

Kể từ khi bị cho nghỉ việc, mỗi lần đến Trụ Dương Hi Hiểu đều có một cảm xúc mới mẻ. Cô cảm thấy quỹ đạo tâm lí của mình giống hệt như một cái đĩa bị ném đi: từ vị trí thấp….lên cao…lên đến đỉnh cao…Cô của ngày hôm nay dường như đã đạt đến cái đỉnh cao nhất ấy. Cô có thể ngẩng cao đầu, đi thẳng lưng, hiên ngang bước vào công ty, vừa đi vừa mỉm cười tươi tắn chào hỏi các đồng nghiệp cũ.

Tôn Bồi Đông đã chờ cô rất lâu ở phòng làm việc, nhìn thấy Hi Hiểu vào liền đon đả: -Hi Hiểu, tôi đã bảo người đi giải quyết thủ tục nhận chức của cô rồi!

-Tổng giám đốc….- Hi Hiểu bước lên trước một bước: -Tôi có chuyện muốn nói!

-Chuyện gì?

-Tôi nghĩ tôi cứ thế này mà đến Trụ Dương làm thì có chút không rõ ràng, ban nãy mọi người còn hỏi tại sao tôi lại quay lại công ty làm. Tôi chẳng có lí do nào để nói với mọi người cả…- Hi Hiểu khẽ nhíu mày: -Lí do tôi ra đi ai ai cũng biết, nhưng tôi quay lại thì…

-Ý cô là….

-Ý tôi muốn ngài hãy cho tôi một lí do. Về chuyện lần trước, không thể cứ để trắng đen không rõ ràng như vậy được, có phải không thưa tổng giám đốc?

-Nhưng mà cô Nhan này, cô nói rằng Nhạc Đồng xúi giục cô làm thì ít nhất cô cũng phải có chứng cứ gì chứ?- Tôn Bồi Đông nhíu mày: -Cho dù chúng tôi nghi oan cho cô nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ mà đổ tội cho người khác được.

-Tôi có chứng cứ!- cô lấy điện thoại ra, bật đến phần tin nhắn: -Ngài xem đi!

Tôn Bồi Đông đọc qua rồi ngẩng đầu lên nhìn: -Cô Nhan, không phải là tôi không nghĩ cho cô, nhưng mấy tin nhắn này đâu có nói rõ nội dung vụ hối lộ?

-Tổng giám đốc, ngài có thấy có tên tội phạm giết người nào lại đi khoe khoang loạn lên rằng mình giết người không? Ngài đã thấy có kẻ cướp nào đi khoe khoang khắp nơi rằng mình cướp được bao nhiêu không?- Hi Hiểu lạnh lùng chất vấn: -Chỉ tại tôi lúc đó ngốc nghếch, đâm đầu vào cái bẫy này. Thế mà còn suýt chút nữa đã hết lời khen ngợi kẻ thù…

-Không phải, cô nhìn những tin nhắn này đi, nội dung ngoài hỏi thăm vẫn là thăm hỏi…Thực sự khiến cho người ta khó mà nắm bắt!

-Vậy thì ý của ngài là giữa tôi và Nhạc Đồng có mối quan hệ ám muội hay sao? Tổng giám đốc, chẳng phải là ngài không biết cái đề án mà tôi phụ trách không hề có liên quan đến Nhạc Đồng. Tại sao đột nhiên anh ta lại tỏ ra thân thiện với tôi?

-Hơn nữa, lại còn đúng vào lúc đó? Có phải sau khi tôi bị nghỉ việc, ngài đã giao toàn bộ quyền lãnh đạo cái đề án của Thiên Thần cho anh ta rồi?

Tôn Bồi Đông gật đầu, mặt mày bối rối: -Nói là nói vậy, nhưng mà….

-Ngài định nói là chắc chắn tôi và Nhạc Đồng có quan hệ ám muội phải không? Giống như suy đoán tôi và chủ tịch hội đồng Kiều Tham Chính có quan hệ mờ ám vậy?…- Nhan Hi Hiểu lùi lại một bước, nhìn Lí Tử Duệ đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: -Tổng giám đốc, chồng tôi vẫn còn ở đây. Hôm qua anh ấy đã chất vấn tôi, đòi tôi phải nói ra sự thật cho bằng được. Tôi lại muốn biết những tin đồn nhảm nhỉ của ngài từ đâu mà ra? Lẽ nào hôm nay lại định hư cấu một phiên bản nữa giữa tôi và Nhạc Đồng?

Tôn Bồi Đông vốn tưởng rằng Nhan Hi Hiểu đã chịu khuất phục, nào ngờ cô lại dám đứng đây lớn tiếng, mặt mày lạnh lùng, giọng nói đanh thép chất vấn mình. Tôn Bồi Đông thầm nhủ Nhan Hi Hiểu này quả nhiên có tài ăn nói.

Ông ta khẽ nhếch môi, cố gắng nở nụ cười: -Cô Nhan, tôi đang cân nhắc có nên sắp xếp cô vào bộ phận thị trường hay không. Cô có tài ăn nói như vậy, hai vợ chồng cô đúng là một cặp trời sinh!

-Nếu như tổng giám đốc đã không có thành ý như vậy, thế thì xin lỗi ngài!- cô cầm điện thoại lên: -Tôi phải đi rồi!

Lúc đi ngang qua Lí Tử Duệ, anh vội vàng kéo cánh tay cô lại: -Hi Hiểu!

-Bỏ tay ra!

-Hi Hiểu à..- Lí Tử Duệ hạ thấp giọng: -Đừng làm ầm lên thế!

Hi Hiểu vẫn cố chấp giằng tay ra khỏi tay anh. Đúng lúc Lí Tử Duệ cảm thấy rất bối rối thì sau lưng vang lên giọng nói nghẹn đặc của Tôn Bồi Đông: -Thôi được rồi, Nhan Hi Hiểu, cô mau đến bộ phận nhân sự hoàn thành thủ tục nhận chức!

-Theo lời hứa trước đó, sẽ thăng chức lên làm trưởng phòng kế hoạch.

Trong trận chiến này, Nhan Hi Hiểu đã giành thắng lợi mang tính quyết định.

Tôn Bồi Đông để thể hiện vai trò quan trọng của Nhan Hi Hiểu đã quyết định thay văn phòng làm việc cho cô. Nhưng Hi Hiểu quyết định không cần đổi, vẫn ngồi ở vị trí làm việc cũ.

Lúc trước cô bị người ta hãm hãi phải ra đi, còn giờ cô lại đứng trên hào quang của người khác để quay trở lại. Điều này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: tạo hóa.

Cô chẳng mấy để tâm đến những lời chúc mừng của bạn bè đồng nghiệp. Trước mắt Nhan Hi Hiểu lại hiện ra ánh mắt của Lục Kỳ Thần. Đôi mắt ướt át và dịu dàng ấy thường làm cô nhớ thương da diết. Anh làm như vậy có lẽ nào là để bù đắp cho cô?

Cô không phải là người không biết khom lưng vì bát cơm. Trong xã hội này, cô đã gặp nhiều tình cảnh thê lương và tàn khốc, vì vậy những điều tốt mà anh đã mang lại cho cô, cho dù là bố thí hay bù đắp thì cô cũng không cần thiết phải từ chối.

Nghĩ đến đây, cái bụng của cô lại khẽ động.

Trong trận chiến này, vì mải mê tìm cách ứng phó nên cô đã quên mất quá khứ và tương lai của mình, thậm chí quên luôn cả sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ trong bụng mình.

Đây là đứa con của Lục Kỳ Thần, là nỗi vấn vương một thời giữa cô và anh. Nhưng mà tại sao vào cái khoảng khắc mà đứa bé khẽ đạp vào bụng cô, trước mắt cô lại hiện ra hình ảnh đôi mắt của Lí Tử Duệ?

-Chị Nhan…à không, trưởng phòng…- sau lưng cô vang lên giọng nói rụt rè: -Lần này chị quay lại công ty, từ nô lệ trở thành chủ nhân, chúng ta có nên hát hò ăn mừng không nhỉ?

-Hơ…ha…ha…à…à…á

-Hả?- Lâm Nhiên ngạc nhiên: -Chị nói cái gì vậy?

Hi Hiểu nháy mắt với Lâm Nhiên, nghiêng nghiêng đầu nói đùa: -Chẳng phải cô bảo tôi hát khúc ca ăn mừng nô lệ thành chủ nhân hay sao, tôi hát xong rồi đấy!

-Xong rồi?

-Câu cuối cùng trong bài đó là gì?

-À…à….á…

-Thế chẳng phải là xong rồi hay sao?-Hi Hiểu nhướn mày: -Còn ở đó mà đần thối ra à, mau đi làm việc đi!

Hi Hiểu có thể cảm nhận sâu sắc sự thay đổi so với trước đây. Cô của trước đây chỉ là một nhân viên thiết kế nhỏ nhoi, mặc dù đứng vị trí thứ ba nhưng ở trong công ty Trụ Dương này có cả thảy năm thiết kế. Vì địa vị thấp nên đương nhiên chẳng có ai nghe lời cô cả.

Nhưng giờ thì khác rồi, ngay cả cái tên La Đông Thần phách lối kia cũng một câu “Trưởng phòng Nhan”, hai câu “Trưởng phòng Nhan” để xưng hô với cô.

Tối đến về đến nhà, nhìn thấy cô phờ phạc thả mình trên ghế sô pha, Lí Tử Duệ liền chạy đi lấy cho cô cốc nước. Cô uống một ngụm to rồi nói: -Trước đây chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi, giờ thì có đến N người đến tìm…..

-Vậy tôi xin hỏi trưởng phòng Nhan một chút…- Lí Tử Duệ chìa ra trước mặt Nhan Hi Hiểu một quả dưa chuột đã rửa sạch rồi hỏi: -Xin hỏi cô có cảm nhận gì trước lần thăng chức này?

-Chóng mặt!

-Chóng mặt?

-Ừ…- Hi Hiểu kéo dài giọng: -Kém cỏi, chưa từng làm quan to bao giờ, vì vậy lần này được quyền cao chức trọng….- cô vươn vai: -Lại cảm thấy chẳng khác gì từ dưới đất bị văng lên chín tầng mây, chóng hết cả mặt!

-Không có cảm giác thú vị gì sao?

-Chẳng có!- Hi Hiểu lắc đầu rồi lại mệt mỏi nằm bò ra ghế: -Chỉ cảm thấy bị kích thích, cảm thấy phải sống sao cho tốt!

-Phải sống sao cho tốt?- Lí Tử Duệ nhướn mày, đưa tay về phía cô. Hi Hiểu vừa ừ một tiếng, chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị anh kéo mạnh, chẳng may mất đà liền lao thẳng vào lòng anh.

Vừa cảm nhận được lồng ngực rất rộng của Tử Duệ, Hi Hiểu đã bối rối vùng vằng thoát ra, mặt mày đỏ lựng lên vì xấu hổ.

Nhưng Lí Tử Duệ lại thản nhiên như không: -Cô không phải đi tìm cuộc sống sao? Ở bên đó kìa!- anh chỉ tay về phía bếp: -Đi thôi, đó mới là nơi tranh đua của cô!

Ngẩng đầu than trời, Nhan Hi Hiểu lại ngồi phịch xuống ghế sô pha: -Thật là vô lí! Tôi là một phụ nữ của sự nghiệp, tại sao vừa về đến nhà đã phải lo chuyện mắm muối tương cà như thế này chứ?

-Chăm lo việc nhà chính là bổn phận lớn nhất của phụ nữ…- còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, Nhan Hi Hiểu đã bị Tử Duệ kéo dậy: -Đi đi mà! Phụ nữ phải biết nấu nướng mới là phụ nữ!- anh vừa đẩy vừa kéo Hi Hiểu vào bếp: -Cái bụng của tôi đang đói meo rồi đây này! Mau mau xuống bếp thể hiện giá trị của cô đi!

Hai người kẻ lôi người kéo, cười đùa một hồi, cuối cùng Hi Hiểu đành phải xuống bếp nấu cơm: -Lí Tử Duệ, giúp tôi bóc mấy củ tỏi đi!

-Mang đậu phụ trong tủ lạnh ra đây cho tôi!

-Đi, mang hành đi rửa sạch cho tôi nào!

……..

Sau một hồi bị sai bảo đến tối tăm mặt mũi, Lí Tử Duệ không kiềm chế được nữa liền phản kháng: -Hi Hiểu, cô có thể tự làm việc của mình không hả?

-Không thể!- cô nhướn mày, đôi mắt sáng long lanh qua làn khói, cái múi hếch lên như thách thức: -Dù sao tôi cũng đang bận rộn, không thể để anh ngồi không thế được….

Mặc dù nói vậy nhưng Lí Tử Duệ vẫn xắn tay áo lên giúp Hi Hiểu, lóng ngóng đi vào trong bếp giúp cô nấu nướng. Nhìn thấy điệu bộ hất cái xẻng xào thức ăn vô cùng thành thục và điêu luyện của Hi Hiểu, trong lòng Tử Duệ bất giác lại dâng lên một cảm giác khó tả.

Dường như…như thế này thật tuyệt.

Dường như….có thể dừng chân yên nghỉ ở chốn này.

Cơm nước đã xong xuôi, hai người ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Hi Hiểu đang ăn mứt hoa quả thì đột nhiên Tử Duệ lên tiếng: -Nghe nói chuyện có liên quan đến Nhạc Đồng đã được xử lí rồi!

Động tác nhai của Hi Hiểu tạm thời dừng lại: -Ừ…- cô với tay lấy cái điện thoại rồi ném cho anh: -Mở phần hòm thư ra, tin nhắn đầu tiên là của hắn ta.

Lí Tử Duệ mở ra xem, chỉ có hai từ: “Cám ơn”

-Anh nói xem khi gửi cái tin nhắn này hắn ta có tâm trạng như thế nào?- Nhan Hi Hiểu ngẩng đầu nhìn anh: -Nhảy nhót sung sướng hay nghiến răng trèo trẹo?

-Chiều nay hắn ta có đến văn phòng tôi…- Lí Tử Duệ thở dài: -Không nói rõ được đó là cảm giác gì, suốt cuộc nói chuyện với tôi hắn ta luôn mỉm cười, nhưng những điều hắn nói cứ như thể đang thách thức vậy!

-Hắn ta đã bị Tôn Bồi Đông điều đến bộ phận thị trường ở thành phố D rồi phải không? Nghe nói vẫn là giám đốc thị trường, mặc dù là ở thành phố khác nhưng như thế cũng có thể coi là tử tế với hắn rồi…- Hi Hiểu cười nhạt: -Như thế rồi còn có gì để mà thách thức với bất mãn chứ?

-Không biết nữa…- Lí Tử Duệ hơi ngây người: -Cuối cùng hắn có nói một câu rất kì lạ!

-Câu gì?

-Hắn nói: Lí Tử Duệ, phu nhân có tài, sau còn có người kế thừa, anh thật đúng là song hỉ lâm môn!

-Hắn có ý gì?

-Tôi cũng chẳng hiểu hắn có ý gì…- Lí Tử Duệ nhướn mày, môi khẽ cong lên: – Phu nhân tôi có thể hiểu, ý hắn ám chỉ chính là cô. Nhưng người kế thừa là ý gì? Chẳng lẽ sau khi hắn đi lại có một kẻ khác cạnh tranh với tôi hay sao?

Bộ dạng của Lí Tử Duệ rõ ràng là không để bụng những lời nói của Nhạc Đồng. Thế nhưng Nhan Hi Hiểu lại chợt chột dạ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngày hôm ấy.

Còn nhớ hôm đó ở cổng bệnh viện, cô và Nhạc Đồng không hẹn mà gặp, từ đó cô mới rơi vào cái bẫy mà hắn đã bày ra. Lúc đó cô chỉ nghĩ là một sự tình cờ, nhưng hôm nay nghĩ lại mới thấy có lẽ đó chính là sự sắp đặt của Nhạc Đồng.

Vậy thì, chuyện cô có thai, hắn ta cũng đã biết?

Huyệt thái dương của cô giật giật liên hồi, rõ ràng là Nhạc Đồng không biết rằng đứa bé này không phải là của cô và Lí Tử Duệ. Nhưng nếu như chuyện mang thai mà bị người khác biết được thì chẳng khác gì một cái ngòi nổ, cho dù thế nào cũng là một mối nguy hại rất lớn.

Những đồng nghiệp lâu ngày không gặp đều nói cô béo lên trông thấy, rõ ràng cơ thể cô đang âm thầm có sự biến đổi. Cho dù cô có thích mặc những bộ quần áo rộng thùng thình thì trước sau gì cũng không thể che dấu cái bụng đang ngày một to lên.Giấy không thể bọc được lửa, huống hồ cái mà cô định “bọc” lại chính là đứa bé trong bụng mình.

Giờ đang là tháng thứ tư, do khung xương của cô tương đối nhỏ nên chưa nhìn thấy rõ cái bụng. Nhưng đến tháng thứ sáu, thứ bảy thì làm sao mà giấu nổi nữa?

Hi Hiểu ngoảnh đầu sang nhìn Tử Duệ, thấy anh đang nheo nheo mắt nghĩ ngợi. Hình như anh đang buồn ngủ. Cô không phải là người có tâm lí thích ăn may nhưng không hiểu sao trước hoàn cảnh này, chút dũng khí vừa mới được khơi dậy trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy! Nhan Hi Hiểu thầm nhủ.

Con đường trước mắt còn lắm khó khăn, cô chỉ mong mình có thể yên lành sống qua ngày.

Nhưng chỉ vài ngày sau, Nhan Hi Hiểu đã hiểu ra rằng: Sống ăn may qua ngày chẳng khác gì tự hủy hoại tiền đồ của mình.

Trên đời này cái gì cũng có, chỉ có duy nhất một thứ chưa được con người nghiên cứu và phát hiện ra, đó chính là thuốc hối hận.

Cô và Lí Tử Duệ có mấy ngày sống rất hòa thuận. Kể từ sau chuyện lần trước, cô và anh đã có những cái nhìn mới mẻ về nhau. Hai người dường như ngày càng đắm chìm trong cái không khí gia đình bé nhỏ này, đắm chìm trong mối quan hệ quá mức bạn bè nhưng lại chẳng phải là vợ chồng này. Mặc dù cuộc sống như vậy khiến cho những người ngoài cuộc cảm thấy nhạt nhẽo như một cốc nước lọc nhưng đối với hai người mà nói, nó lại là một cuộc sống tràn đầy những sự mới mẻ và trải nghiệm.

Một cuộc sống như thế này khiến cho Nhan Hi Hiểu như bị đắm chìm vào trong đó, khiến cho Lí Tử Duệ cảm thấy vấn vương không thể xa rời.

Công việc ở Trụ Dương ngày càng bận rộn, địa vị cao đồng nghĩa với trách nhiệm nhiều. Trải qua hai tuần như vậy, Nhan Hi Hiểu thật sự cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Ngoài ra, cái bụng của cô trước nay vốn rất ngoan ngoãn nay bỗng có xu hướng “tạo phản”, hai ngày nay ngày nào đi ngủ cô cũng thấy bụng mình bị đạp mạnh. Vì vậy Hi Hiểu định nhân giờ nghỉ trưa sẽ đến bệnh viện kiểm tra xem sao.

Cũng may trưa hôm đó Tử Duệ phải ra ngoài tiếp khách nên đã gọi điện bảo trưa nay cô ăn cơm một mình. Nhan Hi Hiểu gật đầu đồng ý, xách túi xách đi ra khỏi công ty. Bởi vì lần trước đã đụng độ với Nhạc Đồng ở đó nên lần này trước khi đi cô phải nhìn ngó xung quanh cẩn thận rồi mới lên xe. Sau khi kiểm tra, kết quả mà bác sĩ đưa ra cho cô là: thiếu máu do thiếu sắt, cần phải bổ sung sắt. Ngoài ra, đứa bé phát triển rất bình thường.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy hình dạng của đứa bé trong bụng mình, một khối tròn nhỏ xíu giống như một hạt đậu bám vào tử cung của cô. Có thể là do vấn đề kỹ thuật nên cô không nhìn rõ lắm. Bác sĩ nói sau này mỗi tháng phải đi kiểm tra một lần.

Hi Hiểu gật đầu lia lịa, thời gian trước mắt không còn nhiều, cô vội vàng cầm xấp tài liệu đi ra khỏi bệnh viện. Lúc lên taxi cô nghĩ bụng không thể cứ mang những tài liệu này về công ty được, thế nên liền bảo lái xe chở cô về nhà, định cất những tài liệu này ở nhà rồi sẽ quay lại công ty.

Phòng bảo vệ thông báo mấy ngay nay cầu thang máy bị hỏng, dù sao nhà của Hi Hiểu cũng không ở trên cao quá nên Hi Hiểu đành cố gắng đi thang bộ.

Lúc sắp lên đến nơi thì đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông, Hi Hiểu móc điện thoại ra nghe, là điện thoại của phòng bảo vệ.

-A lô, xin chào!- Hi Hiểu vội nói: -Chúng tôi đã thanh toán các hóa đơn trong tháng này rồi, tiền điện nước cũng không còn thiếu, còn về các khoản khác chúng tôi đã đóng góp từ trước rồi!

-Cô Lí, cô hiểu nhầm rồi! Chúng tôi không nói chuyện nộp tiền hóa đơn…- thấy Hi Hiểu hiểu nhầm, nhân viên bảo vệ liền vội vàng giải thích: -Giờ ở chỗ chúng tôi có một cụ già, nói là muốn lên nhà cô đấy!

-Hả?

Sau đó cô nghe thấy có một giọng nói là lạ vọng lên từ đầu dây bên kia: -Tôi tìm Tử Duệ….

Giọng địa phương khá nặng, hình như là khẩu âm của người thành phố C, Hi Hiểu sững người lại: -Bác là ai ạ?

-Ông cụ nói là bố của Tử Duệ, nói cách khác chính là bố chồng của cô đấy!- người bảo vệ nói.

-Nhưng mà cô Lí này, chẳng nhẽ ngay cả bố chồng mình mà cô cũng chưa từng gặp hay sao?

-Bố chồng?- khoảng khắc nghe thấy từ này, trong đầu Hi Hiểu hoàn toàn trống rỗng, bàn chân vẫn bước lên cầu thang theo quán tính.

Cuối cùng, vì mải mê tìm nghĩa từ “bố chồng” mà Hi Hiểu đã gặp phải tai nạn. trong lúc không chú ý, cô đã bước hụt cầu thang. Cô chỉ kịp kêu “Á…” lên một tiếng rồi ngã lăn xuống cầu thang.

Lăn mất mấy vòng trên bậc thang, cuối cùng Hi Hiểu cũng bám được vào tay vịn, giữ mình khỏi lăn xuống tiếp. Cô định vịn cầu thang đứng dậy nhưng bất chợt một cơn đau dữ dội ập đến.

Cô cứ tưởng rằng đó là cơn đau từ phần chân do ngã bị thương nhưng chỉ sau vài giây, cô phát hiện ra rằng cơn đau đó xuất phát từ phần bụng dưới.

Khoảng khắc ấy, trong đầu cô thoáng hiện lên một dự cảm chẳng lành. Điện thoại của cô bị văng sang một bên, vẫn văng vẳng tiếng a lô, a lô của người bảo vệ. Nhan Hi Hiểu cố nén cơn đau, lê lết về phía cái điện thoại, nhưng chỉ kịp “a lô” một tiếng liền thấy người mình lả đi.

Đầu óc quay cuồng, trước mắt cô tối sầm lại. Nhan Hi Hiểu cảm thấy mình như vừa bị rơi xuống vực thẳm. Cô mặc cho cơ thể mình cứ tiếp tục rơi xuống, rơi xuống mãi, không thể nào tự cứu mình được.

Hình ảnh cuối cùng phản chiếu trong con mắt cô chính là ánh mắt lo lắng của Tử Duệ.

Cô cố gắng nở một nụ cười trấn an anh nhưng chợt lại nhìn thấy tương lai quá sức tăm tối giữa anh và cô.