Hai người cùng ngồi lên
taxi. Cứ như thể tối qua đã nói hết chuyện rồi nên cả hai im lìm chẳng ai nói
với ai nửa lời suốt quãng đường đi.
Hi Hiểu ngoảnh đầu nhìn
ra cửa sổ nhưng không thể nào thoát khỏi mùi nước cạo râu tỏa ra từ trên mặt Lí
Tử Duệ. Dường như mùi hương ấy cứ như đang trêu chọc cô, mỗi lần hít thở, trái
tim cô lại cảm thấy bế tắc. Nhớ lại vẻ mặt của Lí Tử Duệ lúc ra cửa, như vậy là
có ý gì? Kiêu ngạo chết đi được, chẳng nhẽ cô chỉ là cái thùng rác cho anh ta
trút hết nỗi lòng. Lúc anh ta nói một câu cần tâm sự thì phải hân hoan chờ đợi,
đến khi anh ta trút xong rồi liền ném đi chẳng chút thương tình.
Cái lôgic quái quỷ gì
vậy? Xuống xe, Nhan Hi Hiểu bực mình giậm mạnh gót giày xuống nền đất, chẳng
thèm diễn vở kịch thắm thiết thường ngày. Cô cố tình đi nhanh, chẳng mấy chốc
đã bỏ lại Lí Tử Duệ ở lại sau lưng.
Mối quan hệ vô cùng khó
xử, nhìn thấy cô như vậy, Lí Tử Duệ cũng chẳng biết làm sao, đành lặng lẽ đi
theo sau cô. Nhìn thấy hai người họ một trước một sau đi vào công ty, các đồng
sự xung quanh bắt đầu hướng cái nhìn tò mò về phía cả hai. Đợi đến khi Lí Tử
Duệ đóng cửa phòng lại, Lâm Nhiên liền nhoài người sang bàn của Hi Hiểu hỏi:
Chị Nhan à, sao thế? Hai vợ chồng chị có gì là lạ?
-Chuyện của người lớn trẻ
con chớ xen vào!-Hi Hiểu cố gắng đè nèn tâm trạng của mình, lôi đống tài liệu
trong túi ra, đập vào trán Lâm Nhiên: -Làm việc thôi!
-Chị Nhan, đừng mà!-Lâm
Nhiên vẫn cười nhí nhố: -Là em thật lòng quan tâm chị mà, nhìn chị với anh nhà
chị có vẻ tâm trạng không tốt. Với tư cách là đồng nghiệp, em không thể không
quan tâm một chút!
-Vậy thì tốt, đa tạ trợ
lí Lâm đã quan tâm!- Hi Hiểu vừa cười vừa ngoắc tay ý bảo Lâm Nhiên lại gần
mình: -Trợ lí Lâm này, là một người phụ nữ trưởng thành, cô nên biết đàn ông,
đàn bà tâm trạng không được tốt ngoài các nhân tố về sức khỏe ra còn có một
nguyên nhân quan trọng nữa chứ?
Lâm Nhiên ngây người ra,
hai má đỏ lựng lên.
Hi Hiểu bật cười thích
thú. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy các đồng nghiệp xung quanh đã nhanh chóng
trở lại với vẻ mặt thường ngày. Lúc mới bước vào, tất cả mọi người đều ôm cái
suy nghĩ chờ xem kịch hay. Những đôi mắt long lanh kia rõ ràng là đang chờ đợi
cười cợt trên sự đau khổ của người khác.
Không nên vạch áo cho
người xem lưng. Hi Hiểu mím môi cười nhạt, dù sao mâu thuẫn với Lí Tử Duệ cũng
là vấn đề nội bộ, về nhà sẽ từ từ điều chỉnh, nhưng ở công ty, nhất cử nhất động
đều phải chú trọng đến cái gọi là “thể diện”.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ
của Hi Hiểu, mọi người đã thôi nhìn cô bằng ánh mắt khác thường. Hi Hiểu lấy đề
án Ngự Uyển Thiên Thần ra, lật đi lật lại để tính toán những con số dự tính mà
lần trước tổng giám đốc Diêu đã đưa ra. Không biết đã sai sót ở đâu, số lượng
tính toán tổng hợp lại rõ ràng ít hơn so với số liệu dự tính.
Sau khi tính đi tính lại
rất nhiều lần, đề án rõ ràng vẫn còn vấn đề. Hi Hiểu chán nản day day lông mày,
tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho khả năng tính toán dốt nát của mình. Đang dặn dò
Lâm Nhiên đối chiếu lại các con số thì điện thoại bàn đổ chuông. Nhấc máy lên
nghe thì hóa ra là Nhạc Đồng: -Nhan Hi Hiểu, cô đến văn phòng của tôi ngay!
Hi Hiểu ngẩn người, phải
hai giây sau mới lên tiếng. Cúp điện thoại xuống, cô thầm nghĩ, mặc dù Nhạc
Đồng là phó giám đốc thị trường nhưng lại phụ trách các hạng mục lẻ của Trụ
Dương, chẳng có gì liên quan đến công trình Ngự Uyển Thiên Thần mà cô đang phụ
trách cả. Vậy thì bảo cô đến văn phòng anh ta làm cái gì?
Văn phòng lãnh đạo của bộ
phận thị trường nằm ở tầng hai. Căn phòng đầu tiên bên cạnh cầu thang chính là
văn phòng của Nhạc Đồng,
phòng bên cạnh chính là
phòng của Lí Tử Duệ. Lúc đến phòng của Nhạc Đồng, Hi Hiểu vô tình liếc nhìn
sang văn phòng của Lí Tử Duệ rồi mới gõ cửa phòng của Nhạc Đồng.
Nhìn thấy cô bước vào,
Nhạc Đồng vui vẻ: -Cô Nhan!- thái độ ấy cứ như thể anh ta và cô đã có quan hệ
thân thiết mấy chục năm rồi.
Hi Hiểu lịch sự mỉm cười
đáp lại, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không hiểu tại sao Nhạc Đồng lại nhiệt
tình với mình như vậy. Chỉ thấy Nhạc Đồng vẫy tay ra hiệu cho cô đến gần hơn:
-Có phải dự thảo tài chính đang có vấn đề không?
-Sao phó giám đốc Nhạc
lại biết vậy?- Hi Hiểu ngẩn người, cố nén sự kinh ngạc trong ánh mắt.
-Cô mặt nhăn mày nhó cầm
cuốn sổ dự thảo suốt cả ngày trời, có là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra là cô đang
gặp khó khăn- Nhạc Đồng khẽ cười: -Nói đi, là vượt quá hay hụt đi?
-Việc này hình như không
có liên quan gì đến phó giám đốc Nhạc thì phải?-bởi vì bộ phận thị trường tính
toán tiền thưởng căn cứ trên thành tích của các bộ phận, do vậy cho dù có là
cùng một công ty nhưng các bộ phận vẫn phải tuân thủ nguyên tắc bảo mật với
nhau. Vì vậy nụ cười của Nhạc Đồng lúc này chẳng khác gì mèo khóc chuột.
-Không có liên quan gì
đến tôi!-Nhạc Đồng thôi cười, chậm rãi lật tập tài liệu trên bàn: -Nhưng mà cô
Nhan này, một phần tăng lên trong dự thảo mới lần này chính là nội dung mà tổng
giám đốc Diêu đặc biệt coi trọng. Nếu như điểm này mà cô làm không xong, vậy
thì cam kết mà cô nói trong cuộc họp hôm trước….
Nhạc Đồng lúc này có vẻ
như đang có ý chọc tức cô, Hi Hiểu khẽ nhếch môi: -Ý của ngài là….
-Nhìn bộ dạng của cô
kìa…- nhìn bộ dạng cảnh giác của Hi Hiểu, Nhạc Đồng lại hạ thấp giọng, cứ như
thể những lời anh ta vừa nói chỉ là nói đùa. Anh ta đến bên cạnh cô, tỏ vẻ thân
thiện vỗ vai cô: -Cô Nhan, có phải cô từng bị ai bắt bán đi không mà sao cảnh
giác cao độ thế?
-Tôi không có ý moi tin
tức của các cô, chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, số liệu dự thảo của cô có phải
đang vượt qua số liệu yêu cầu của đối tác không?
Mặc dù vẫn không biết anh
ta có ý đồ gì, nhưng Hi Hiểu vẫn gật đầu: -Ngược lại, số liệu dự thảo còn hụt
mất vài phần trăm so với số liệu yêu cầu của đối tác.
-Hụt á?
-Đúng vậy!
Nhạc Đồng đột nhiên nhíu
mày dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Đúng vào lúc anh ta “A” lên một tiếng
định nói gì đó thì đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi “Chào phó
giám đốc Lí”. Toàn thân Hi Hiểu cứng đờ, ngoảnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt của
Lí Tử Duệ.
Anh chỉ liếc cô một cái
rất nhanh rồi sau đó mỉm cười với Nhạc Đồng: -Phó giám đốc Nhạc, tổng giám đốc
Tôn bảo hai chúng ta qua đó có chút việc cần bàn.
Nhan Hi Hiểu vốn tưởng
rằng Lí Tử Duệ nói như vậy là bởi vì nhìn thấy cô đang ở đó. Về sau cô mới
biết, “chút việc cần bàn” lại chính là chuyện “sinh tử” của anh. Trải qua hơn
nửa năm phấn đấu vất vả, Lí Tử Duệ đã leo lên được cái chức vị giám đốc bộ phận
thị trường, chỉ có điều chức vụ đó trước mắt chỉ là tạm thời.
Cái gọi là “giám đốc bộ
phận thị trường tạm thời” có nghĩa là trong vòng hai tháng, nếu như không phạm
phải sai lầm lớn thì có thể chính thức nhận chức.
Tin tức truyền đi nhanh
chóng, bộ phận thị trường ầm ĩ hết cả lên. Không chỉ có bộ phận thị trường mà
cả bộ phận kế hoạch nơi Hi Hiểu làm việc cùng nhốn nháo hết cả lên.Các đồng
nghiệp thi nhau đến chúc mừng, mọi người ai nấy đều khen ngợi người đàn ông của
Hi Hiểu quả nhiên có tiền đồ. Trong khi đó, Hi Hiểu phải cố gắng lắm mới nặn ra
được nụ cười đáp lại lời khen ngợi của mọi người. Vừa khẽ đưa mắt liếc sang bộ
phận thị trường thì đúng lúc ấy, Lí Tử Duệ và Nhạc Đồng sánh vai đi ra.
Lí Tử Duệ bê một cốc cà
phê, chắc là đang nói chuyện gì đó với Nhạc Đồng, khóe môi khẽ nhếch lên. Đi
đến nhà vệ sinh chỗ cuối hành lang thì Nhạc Đồng rễ vào trong. Hi Hiểu cứ tưởng
Lí Tử Duệ cũng sẽ đi vào, nào ngờ anh ta lại đi thẳng đến chỗ cô. Khoảng cách
giữa hai người ngày càng rút ngắn lại. Vào khoảng khắc cái mùi cà phê thoảng
qua mũi cô, Hi Hiểu lại lần nữa cảm thấy buồn nôn. Cô nhanh tay chộp lấy cốc
nước, uống hai ngụm thật to mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Bên tai cô liên tiếp vang
lên những lời chúc mừng và tán dương Lí Tử Duệ. Cô cứ tưởng anh ta đến để nói
chuyện với người ở bộ phận thiết kế. Nhưng bỗng nhiên cô thấy cánh tay nhói
đau. Hóa ra là anh đang kéo tay cô. Bất chấp cái nhìn của các đồng nghiệp xung
quanh, Lí Tử Duệ cúi đầu nhìn cô: -Hi Hiểu, chuyện hôm nay coi như anh sai rồi!
Mặc dù giọng nói rất nhỏ
nhưng trong một không gian kín tĩnh lặng như thế này lại trở nên rất to. Hi
Hiểu ngẩn người, nhìn anh đầy nghi hoặc. Mãi đến khi các đồng nghiệp bụm miệng
cười trước sự “thắm thiết” của hai người cô mới hoang mang ngoảnh đầu đi chỗ
khác, miệng lắp bắp:-Đi chỗ khác đi, có gì đáng cười đâu chứ?
Bộ dạng này của cô chẳng
khác gì một cô gái trẻ đang làm nũng. Ánh mắt của các đồng nghiệp càng trở nên
tinh quái, Lâm Nhiên thậm chí còn “điếc không sợ súng”, ghét sát vào tai cô thì
thầm: -Chị Nhan à, mau tha lỗi cho anh rể đi! Chị mà còn không tha e rằng người
của toàn công ty này sẽ không đồng ý đâu đấy!
Nhan Hi Hiểu phẫn nộ trợn
mắt lườm Lâm Nhiên, đợi cho đến khi Lâm Nhiên ngồi yên vị vào làm việc cô mới
ngoảnh đầu lại, bất chợt chạm phải ánh mắt long lanh của Lí Tử Duệ. Khóe môi
của anh dường như hơi cong lên, tỏ vẻ vô cùng yêu thương và ngọt ngào đối với
vợ. Nhớ lại ánh mắt ngưỡng mộ lúc nãy của đồng nghiệp, Hi Hiểu bất chợt hiểu ra
mọi chuyện. Cô khẽ hắng giọng “Ừ” với anh rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
Kể từ sau khi kết hôn,
hầu như hai người đều ngồi ăn cơm trưa với nhau. Nhưng hôm nay thì khác, đột
nhiên Lí Tử Duệ nhận được điện thoại của khách hàng nên phải ra ngoài tiếp
khách.
Hi Hiểu vốn định ăn tạm
đồ ăn nhanh ở trong công ty, nhưng trải qua những sóng gió ban sáng, thực sự cô
không thể chịu đựng được ánh mắt tinh quái và những lời chúc tụng của đồng sự
với cô. Hơn nữa lại nhớ đến chuyện có thai, nhìn lên đồng hồ thấy vẫn còn sớm
nên cô liền bắt xe đến bệnh viện.
Sự việc đã đến mức này
rồi, cho dù thế nào giữ lại đứa trẻ này cũng chỉ làm vướng chân cô mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hi Hiểu lại vô tình xoa xoa vết sẹo trên cánh tay. Mặc dù thời
gian đã khá lâu rồi nhưng đến giờ vết sẹo ấy vẫn lồi lên rất rõ. Trong mơ hồ,
kí ức của cô lại quay trở lại cái ngày hôm ấy, cái ngày cô định dùng dao kết
thúc cuộc đời của mình, nhưng cuối cùng lại chỉ là lời từ biệt đối với tình yêu
của mình.
Ý muốn phá bỏ cái thai
trong bụng vô cùng cấp bách. Nhan Hi Hiểu đi thẳng đến bệnh viện, trực tiếp hỏi
bác sĩ về thủ tục phá thai. Chắc là vì ít khi gặp những cô gái đề cập thẳng vào
vấn đề phá thai như cô nên vị bác sĩ kia có vẻ hơi ngạc nhiên, phải mất hai
giây sau mới định thần lại và dẫn cô tới khoa phụ sản. Đã nghe rất nhiều những
quảng cáo “phá thai không đau” nên Hi Hiểu cứ tưởng rằng chỉ cần cô đồng ý thì
thủ tục phá thai sẽ được thực hiện rất nhanh. Nào ngờ lại phải đặt trước lịch hẹn.
Nhìn thấy những cái tên
nối đuôi nhau thành hàng dài trong quyển sổ đăng kí, Hi Hiểu chợt muốn bỏ chạy
thật nhanh. Chẳng trách mà người ta thường nói, phụ nữ chưa từng trải qua
chuyện phá thai thì không phải là một người phụ nữ hoàn chỉnh. Với tình hình
hiện nay, xem ra trên đời này chẳng có mấy cô gái còn được nguyên vẹn. Xét mặt
bằng chung về tuổi tác thì có lẽ cô là người “hoàn chỉnh” tương đối muộn.
Nhẩm tính thời gian, chỉ
có thứ bảy cô mới có thời gian, thế là Hi Hiểu liền hẹn trước thời gian rồi để
bác sĩ làm một vài kiểm tra có liên quan và rời khỏi khoa phụ sản.
Tiện tay cầm lên tờ tuyên
truyền quảng cáo về các loại thuốc mới mà bác sĩ đưa, Hi Hiểu vừa đi vừa đọc
qua. Đúng lúc chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô liếc nhìn
màn hình, là một số điện thoại lạ: -A lô?
Rõ ràng là đã nghe điện
thoại, vậy mà tại sao ở đầu dây bên kia vẫn không có tiếng người nói. Hi Hiểu a
lô mấy tiếng liền mà không thấy gì, đang định dập máy thì bỗng nhiên bị ai đó
vỗ vai. Cô giật mình ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Nhạc Đồng. Anh
ta nhìn cô bằng ánh mắt vui vẻ:- Cô Nhan, thật là trùng hợp!
Gần đây sao toàn chạm mặt
con người này thế nhỉ? Nhìn nụ cười của Nhạc Đồng, Hi Hiểu lại thấy hoài nghi
nguyên nhân ba lần bảy lượt chạm mặt anh ta. Kể từ sau khi kết hôn với Lí Tử
Duệ, cái người đàn ông vốn dĩ chẳng có liên quan gì đến mình lại hết lần này
đến lần khác xuất hiện trong thế giới của cô. Điều này không khỏi khiến cho cô
nghi ngờ bản chất của anh ta.
-Phó giám đốc Nhạc khó
chịu ở đâu à?- cô mỉm cười, hươ hươ tờ giấy quảng cáo trong tay: -Giờ bệnh viện
vắng người, khám bệnh tương đối nhanh!
-Tôi đi mua ít thuốc cảm
cúm ấy mà!-Nhạc Đồng lắc lắc túi thuốc trong tay, nhìn cô từ đầu tới chân: -Cô
ốm à?
Thấy anh ta tự nhiên hỏi
như vậy, trong đầu Hi Hiểu chợt nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào Nhạc Đồng cố ý theo
dõi cô? Thế nhưng ngẩng đầu nhìn, người đàn ông trước mắt cô đang mỉm cười rạng
rỡ, đôi mắt trong veo dường như chẳng hề ẩn chứa cái ý đồ xấu xa ấy. Hơn nữa,
cô không có tiền, lại không đẹp, theo dõi cô để làm cái gì?
Cảm thấy suy nghĩ của
mình có chút hẹp hòi, Hi Hiểu liền cười nói: -Không, tôi đến thăm một người bạn
thôi!
-À, ra vậy!
Hai người cùng đi ra khỏi
bệnh viện. Vì công ty cách bệnh viện không xa, thấy thời gian còn sớm nên hai người
quyết định không bắt xe mà đi bộ về. Ngửi thấy mùi hương bạc hà nhẹ nhàng trên
người anh, Hi Hiểu chợt nhớ đến Lí Tử Duệ, cô không khỏi thắc mắc: -Chẳng phải
bên thị trường các anh phải đi tiếp khách hay sao? Sao thế, anh không đi cùng
à?
-Tôi không…- Nhạc Đồng
cười nhạt: -Chủ yếu là người phụ trách đề án bên Gia Thái thôi, không liên quan
đến tôi!
-Ờ….
-Cô Nhan, cô đã xem lại
số liệu dự thảo ấy chưa?- Nhạc Đồng đột nhiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô:
-Số liệu dự thảo hụt đi so với số liệu mà đối tác đưa ra, cô đã tìm ra nguyên
nhân chưa?
Cứ hỏi đến các vấn đề về
nghiệp vụ là Hi Hiểu lại trở nên cảnh giác. Cô nhìn Nhạc Đồng, cố gắng tỏ vẻ
bình tĩnh: -Chưa, theo ý của phó giám đốc Nhạc thì….
-Cô Nhan, tôi không hề có
ý tìm hiểu cái gọi là “cơ mật” nghiệp vụ của cô đâu!- Nhạc Đồng đã nhìn ra ý
của cô, đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm vào cô: -Nói thực lòng, tôi
đã đoán ra vài nguyên nhân rồi. Nhưng giờ nói ra nguyên nhân cho cô biết cũng
không phải đơn thuần là giúp cô, tôi cũng có cân nhắc đến vấn đề cá nhân của
tôi.
-Đến nay, chồng cô là
giám đốc Lí chủ yếu phụ trách công trình bên Gia Thái, cô cũng biết công trình
Gia Thái gần như chiếm đến 40% tỉ trọng nghiệp vụ của công ty chúng ta, trong
khi đó Thiên Thần chỉ chiếm có 20%, phần còn lại là các công ty nhỏ lẻ
khác…-Nhạc Đồng thở dài: -Giờ chồng cô trở thành giám đốc rồi, nói thực lòng
tôi đây tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện chịu sự chỉ đạo của anh ta.
Nhưng mà cô có biết không? Tổng công ty lại phái người đến, nếu như tôi không lấy
được công trình của Thiên Thần thì chức vụ phó giám đốc bộ phận thị trường hiện
giờ của tôi cũng sẽ bị tước mất. Cô Nhan, nếu như là vậy thì tôi thật không cam
lòng!
-Phó giám đốc Nhạc, tôi
không hiểu ý của anh cho lắm?
-Ý của tôi rất dễ
hiểu…-Nhạc Đồng ngừng lại một chút mới nói tiếp: -Giờ xem ra vấn đề lớn nhất
trong đề án của cô chính là vấn đề dự thảo. Nếu như qua được cửa này rồi thì đề
án Ngự Uyển coi như xong. Còn tôi, cần phải nắm chắc được công trình Ngự Uyển
của Thiên Thần thì mới củng cố được địa vị của mình ở công ty. Nói cách khác,
giờ tôi và cô là người trên cùng một chiến tuyến.
-Cô không cần phải lo
lắng, chuyện này chẳng có hại gì cho chồng của cô đâu!- chắc là nhìn thấy Hi
Hiểu vẫn còn chút đắn đo nên Nhạc Đồng tiếp tục nói: -Cô làm việc ở Trụ Dương
đã ngần ấy thời gian rồi, không thể không biết thể chế của bộ phận thị trường.
Các khách hàng lớn như Gia Thái, Thiên Thần đều phân cho từng người phụ trách.
Cho dù có là giám đốc thị trường thì cũng không thể ôm hết mọi công trình. Còn
tôi, nói cho dễ hiểu chỉ là muốn kiếm chút cơm ăn dưới cánh của chồng cô mà
thôi!
Nghe những lời này, Hi
Hiểu liền ngẩng đầu nhìn Nhạc Đồng. Không thể không thừa nhận rằng Nhạc Đồng có
vẻ khá chân thành trong khi nói những điều này. Lí Tử Duệ từ trước đến nay đều
phụ trách công trình của Gia Thái, chỉ xét điểm này thôi thì địa vị ở bộ phận
thị trường của anh cũng vô cùng chắc chân rồi. Vì vậy, xuất phát từ mục đích tự
bảo vệ mình, Nhạc Đồng có muốn giành được công trình của Thiên Thần cũng là lẽ
đương nhiên.
-Thôi được rồi!- Hi Hiểu
nhìn anh ta:-Trong chuyện này anh có kiến giải như thế nào, xin hãy chỉ giáo
cho tôi!
-Chỉ giáo thì không dám,
nhưng ý kiến thì cũng có một cái…- mắt Nhạc Đồng sáng lên, khóe môi tiếp tục
cong lên: -Căn cứ theo các số liệu bình thường, dự thảo phải nhiều hơn số liệu
đối tác đưa ra mới không thể chấp nhận. Thế mà nay còn hụt đi, vậy chứng tỏ
rằng đối tác hi vọng tăng đầu tư!
-Thực ra với số vốn như
thế này hoàn toàn có thể chấp nhận được, Ngự Uyển vốn dĩ không phải là một khu
nhà vô cùng cao sang, không cần thiết phải đầu tư quá nhiều vào đề án này. Thế
nhưng bên đối tác lại đưa ra một dự thảo lớn như vậy, chẳng khác gì đeo nhẫn
kim cương cho trẻ con, thực sự là khó mà tưởng tượng được.
-Dự thảo thấp hơn khoảng
bao nhiêu?
-12 vạn tệ.
Nhạc Đồng nheo nheo mắt
nhìn ra xa, đột nhiên khẽ thốt lên: -Vậy thì đúng rồi!
-Thực ra xét từ phí tuyên
truyền là 146 vạn tệ thì con số 12 vạn tệ này không phải là một con số lớn…-
Nhạc Đồng mím môi: -Cô chia nhỏ số 12 vạn tệ này sang phí hoạt động của các
hạng mục khác đi. Nhưng khi thực hiện đề án thì không cần phải bỏ ra thật đâu!-
nhìn vẻ mặt ngây ngô của Hi Hiểu, Nhạc Đồng đành phải tiếp tục giải thích: -Nói
trắng ra là chuyển 12 vạn tệ này đi………
-Anh bảo tôi…- Hi Hiểu
lúc này mới ngộ ra, khẽ kêu lên: -Như vậy chẳng phải là…
-Đúng vậy!- nhìn đôi mắt
đang mở to như ốc nhồi của Hi Hiểu, Nhạc Đồng nhếch môi cười: -Tại sao đề án
của La Đông Thần lại bị trả lại? Tôi nghĩ có lẽ chính là vì vấn đề dự thảo này.
Cô Nhan, công việc không chỉ là sự đọ sức về chuẩn mực nghiệp vụ, quan trọng
hơn chính là sự “thấu tình đạt lí”.
-Đối tác rõ ràng là muốn
chúng ta lấy danh nghĩa công việc để thuận tiện cho một vài tham muốn cá nhân
của họ. Nếu như thế này có thể khiến cho cả hai công ty có thể tiếp tục hợp tác
lâu dài, tại sao chúng ta không vui vẻ mà làm? Hơn nữa, con số 12 vạn này không
chỉ miếng mồi của một mình tổng giám đốc Diêu. Dù gì cũng là dùng tiền của
Thiên Thần để thỏa mãn khẩu vị của họ, lại chẳng gây thiệt hại gì cho Trụ Dương
chúng ta, vậy thì chúng ta cứ cho ông ta toại nguyện đi….
Hi Hiểu vốn dĩ là người
luôn làm việc theo bổn phận, chỉ biết cần cù làm việc để thỏa lòng khách hàng,
đâu có biết được những mánh khóe kiểu này. Qua sự phân tích của Nhạc Đồng, cô
bắt đầu cảm thấy rối loạn: -Như thế này thì không được hay lắm….để tôi quay về
bàn bạc với Lí Tử Duệ một chút….
-Nếu như cô cảm thấy như
thế này không được hay thì có thể không làm…- Nhạc Đồng hướng ánh mắt ra xa:
-Bộ phận kế hoạch có quy tắc, thiết kế mà ba lần bị trả lại thì phải tự động nghỉ
việc. Mặc dù hai lần trước sai lầm là do La Đông Thần gây ra, nhưng trong chế
độ không có ghi điểm này, bọn họ chỉ “khai đao” với người thất bại thứ ba. Đến
lúc ấy cô Nhan….
Anh ta cố ý không đưa ra
những viễn cảnh đáng sợ ra trước mặt Hi Hiểu bởi vì qua sắc mặt của cô, anh ta
đã nhìn ra được một kết quả đáng để cho anh ta hài lòng. Quả nhiên, Hi Hiểu
liền gật đầu: -Thôi được rồi, dù sao thì hôm nay cũng là ngày phải nộp đề án,
trưa nay tôi sẽ đệ trình đề án lên trên.
Về đến công ty, Hi Hiểu
bắt đầu chỉnh sửa lại các con số. Cô vốn định đợi Lí Tử Duệ về sẽ bàn bạc với
anh một chút rồi mới đệ trình đề án lên trên, nhưng cô đợi mãi mà không thấy
anh về. Suốt từ trưa đến giờ vẫn không thấy Lí Tử Duệ quay về.
Điện thoại bàn đã đổ
chuông lần thứ hai rồi, thư kí của tổng giám đốc Diêu lại gọi điện đến giục đệ
trình đề án lên. Nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc của Lí Tử Duệ vẫn đóng im
ỉm, Hi Hiểu cuối cùng không đợi được nữa, đành gọi đến di động của Lí Tử Duệ,
hai tiếng tu tu vừa vang lên thì bên kia đã vang lên giọng nói của Lí Tử Duệ:
-A lô, Hi Hiểu à?
-Là tôi đây, bao giờ thì
anh quay lại công ty?- Hi Hiểu cố gắng nói thật nhỏ để tránh những ánh mắt của
đồng nghiệp xung quanh. Cứ tưởng rằng Lí Tử Duệ sẽ nhanh chóng cho cô một đáp
án, nào ngờ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái: -Tử Duệ, hay là
anh về trước đi vậy!
-Không cần!- Hi Hiểu chưa
kịp phản ứng gì thì Lí Tử Duệ đã cho cô một câu trả lời: -Hi Hiểu, trưa nay
chắc tôi không về công ty, có chuyện gì à?
Hi Hiểu lúc này mới nhớ
ra giọng nói quen quen đó là của ai, trái tim cô chợt thắt lại, còn chưa lấy
lại được ý thức thì câu nói đã ra khỏi miệng: -Không có gì, anh làm việc của
anh đi!
Cúp điện thoại xuống, Hi
Hiểu lại nhìn vào đề án trên tay mình. Sau năm lần bảy lượt cân nhắc, cô liền
kí tên mình lên trang cuối cùng của đề án rồi đi ra khỏi văn phòng. Những điểm
quan trọng trong đề án đều đã được thông qua, giờ cái cần chỉnh sửa chỉ là vấn
đề dự thảo. Mà tổng giám đốc Tôn Bồi Đông đã nói từ trước, thời gian quá gấp
gáp, thế nên không cần thông qua ông mà có thể trực tiếp giao cho khách hàng.
Bắt xe đến Thiên Thần,
dường như tổng giám đốc Diêu đã đoán ra cô sẽ đến nên vừa nhận được đề án là
lập tức bắt tay vào công việc. Sau khi hỏi han kĩ lưỡng những điểm quan trọng,
ông ta liền lật đến phần dự thảo ở cuối trang. Hi Hiểu nín thở quan sát biểu
cảm của ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ lại lần nữa nhíu mày rồi nhanh chóng loại bỏ
đề án của cô. Phải biết rằng tổng giám đốc Diêu lần này lại lắc đầu nữa thì với
ông ta chỉ là một cử động nhỏ trên cổ nhưng đối với cô lại là một phán quyết
chết người.
Hai phút giày vò chầm
chậm trôi qua. Đúng vào lúc cô đã gần như mất đi hoàn toàn tự tin và bắt đầu
chuyển sang lo lắng sau này biết đi đâu kiếm ăn thì tổng giám đốc Diêu ngẩng
đầu lên, nở một nụ cười tươi rói. Khoảnh khắc ấy, Hi Hiểu cảm thấy cơ thể cứ
như sắp đổ sập xuống đến nơi rồi. Cô nghe thấy tiếng ông ta nói: -Cô gái, nhận
thức cũng khá lắm!
Câu nói này của ông ta đã
xóa tan nỗi lo lắng trong suốt mấy ngày trời của Hi Hiểu. Tổng giám đốc Diêu
ngẩng đầu nhìn cô, cái nhìn rất phức tạp và có hàm ý sâu sa: -Trọng tâm đề án
rất tốt, dự thảo cũng rất được, cô Nhan, La Đông Thần mà thông minh như cô thì
chúng ta đã không mất nhiều thời gian đến thế!
-Cám ơn tổng giám đốc
Diêu quá khen!- Hi Hiểu gật đầu lia lia: -Vậy chúng ta….
-Đề án đệ trình lên đã
mang qua đây chưa?- ông Diêu cầm bút lên: -Kí tên, rồi cứ theo đó mà làm!
Nỗi lo lắng trong lòng cô
phút chốc được giải tỏa. Cầm đề án đã được phê chuẩn, cô vui vẻ quay trở lại
công ty, chuẩn bị bắt tay thực hiện đề án. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa nóng
chỗ, điện thoại đã reo lên báo hiệu có tin nhắc. Hi Hiểu cúi đầu đọc tin nhắn,
là của Nhạc Đồng:
-Thế nào rồi, công việc
có thành công không?
Hi Hiểu liền vui vẻ gửi
lại cho anh ta một cái mặt cười: -Tất cả đều thuận lợi, cám ơn anh!
-Đừng vội cảm ơn, sau này
sẽ có lúc cô phải cảm ơn tôi!- tốc độ nhắn tin của anh ta siêu nhanh, cứ như
thế tin nhắn đã được nhắn sẵn rồi, chỉ cần ấn phím gửi đi là xong vậy.
Dán mắt vào dòng tin nhắn
trên điện thoại, Hi Hiểu không hiểu là chuyện gì, trong lòng tự nhiên có cảm
giác rất kì lạ. Rõ ràng là sự việc diễn ra một cách cực kì thuận lợi nhưng
không hiểu sao lại cảm thấy sự thuận lợi này đến quá đột ngột. Cô đang trầm
ngâm suy nghĩ thì đột nhiên có người vỗ mạnh vào vai: -Chị Nhan, đang nghĩ gì
vậy?
Lại là Lâm Nhiên.
Hi Hiểu mặt mày trắng
bệch ra: -Làm cái gì thế hả? Làm tôi giật cả mình!- cô vừa vỗ ngực vừa trợn mắt
nhìn Lâm Nhiên: -Không có chuyện gì làm, tôi ngơ ngẩn một chút không được à?
Lâm Nhiên cười hi hi, ghé
sát lại gần: -Chị Nhan, có tâm sự à?
-Tôi thì có thể có tâm sự
gì chứ?- Nhan Hi Hiểu cốc vào đầu Lâm Nhiên: -Đừng có cả ngày dò xét người ta
nữa, có thời gian thì mau đi làm việc đi!
-Chị Nhan đừng nói như
vậy mà…- Lâm Nhiên không chịu bỏ cuộc như mọi ngày mà ngược lại, cô còn ghé vào
tai Hi Hiểu thì thầm: -Chị Nhan, em nhìn thấy hết rồi….
-Cô nhìn thấy gì?-Hi Hiểu
chột dạ, trợn mắt nhìn Lâm Nhiên. Thầm nhủ bản thân mình không đen đủi như vậy
chứ, vừa mới làm “vụ đó” đã bị cái còi Lâm Nhiên phát hiện ra rồi sao? Nghĩ vậy
cô liền cảnh cáo Lâm Nhiên: -Lâm Nhiên, những chuyện không nên nói thì chớ có
nói ra!
-Em biết mà!- Lâm Nhiên
nhíu mày: -Chỉ có điều người phụ nữ ấy là ai? Em nhìn thấy quan hệ của họ dường
như không được bình thường….
-Người phụ nữ nào?- Hi
Hiểu phát hiện ra sự phát giác của Lâm Nhiên không phải là điều mà cô đang lo
lắng liền kinh ngạc hỏi: -Bọn họ?
-Chị Nhan còn chưa biết
à?
-Nói ít thôi, bọn họ là
ai? Người phụ nữ nào?
-Hơ…-Lâm Nhiên nghi hoặc
nhìn cô, bối rối không biết phải làm thế nào, miệng lắp bắp: -Trưa nay em với
chị Thành ăn vơm ở cửa hàng Tư Ninh trên phố Giải phóng, nhìn thấy tổng giám
đốc Lí và một cô gái đang ngồi ăn KFC…chỉ có điều, có thể là em nhìn nhầm.
Người đông như vậy, có thể chỉ là nhìn nhầm thôi!
Nhìn thấy Lâm Nhiên định
nói gì đó nhưng lại thôi, Hi Hiểu biết rằng những gì mà Lâm Nhiên nhìn thấy
tuyệt đối không phải là nhìn nhầm.
Lí Tử Duệ đã lấy danh
nghĩa công việc để hẹn hò với cô gái đó suốt buổi trưa nay. Hi Hiểu nhíu mày,
đột nhiên nhớ lại cuộc điện thoại lúc ấy, mặc dù chỉ vài câu ngắn gọn nhưng rõ
ràng đó là tiếng một cô gái, mà giọng nói ấy, dường như cô đã từng nghe thấy.
Não bộ hoạt động hết công
suất, chưa đầy vài giây sau, nó đã cho cô một đáp án. Nhớ ra rồi, giọng nói
ngọt ngào ấy chính là bạn gái cũ của Lí Tử Duệ, là Nhiễm Nhược San.
Có thể nhìn thấy vẻ khác
thường trên mặt của Hi Hiểu, Lâm Nhiên dường như cũng đoán ra được điều gì đó.
Hi Hiểu định giải thích gì đó, nhưng vừa quay ra đã bắt gặp ánh mắt thương cảm
của chị Thành, câu giải thích vừa ra đến miệng đã lập tức bị nghẹn lại. Còn nói
gì nữa chứ? Bây giờ cho dù có nói gì thì cũng bị người ta coi là một người đáng
thương hại rồi.
Mẹ kiếp! Cô bực bội chửi
thầm trong bụng. Làm sao cô có thể ngờ rằng chỉ kết hôn chưa đầy nửa năm, Lí Tử
Duệ đã treo lên mình cô cái mác “người vợ bị bỏ rơi” rồi.
Thời gian tới sẽ phải
sống trong cái nhìn thương hại của đồng nghiệp. Trong cái xã hội này, thứ hoạt
động năng suất nhất không gì khác chính là sự lan truyền của tin tức, mà những
tin đồn thì truyền đi còn nhanh hơn cả tin tức. Một người làm về truyền thông
như Hi Hiểu, hôm nay đã thấu hiểu sâu sắc sức sát thương khủng khiếp của tin
tức. Những “khán giả” kia đã trở thành những lưỡi dao sắc nhọn, ép cô phải vội
vàng rời khỏi công ty khi hết giờ làm.
Về đến nhà, cứ tưởng rằng
Lí Tử Duệ phải về đến nhà rồi, nhưng nào ngờ đảo mắt một vòng quanh nhà mà Hi
Hiểu vẫn chẳng thấy bóng dáng của anh ta đâu. Hi Hiểu mở tủ lạnh, bên trong
rỗng không. Lục tung tủ bếp cả buổi chỉ tìm thấy hai gói mì ăn liền. Nhìn lên
đồng hồ, cũng lười bật bếp nấu nướng, cô thả mình xuống ghế sô pha, vừa xem ti
vi vừa ăn mì ăn liền.
Lúc kim đồng hồ chỉ vào 7
giờ 20 phút, bên tai cô vang lên tiếng mở cửa. Hi Hiểu biết là Lí Tử Duệ đã về,
trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi oán hận. Cô cố ý không thèm liếc anh ta, mắt
vẫn dán vào màn hình ti vi, tay bẻ mì ăn liền.
Cảm thấy đôi mắt ấy đang
nhìn về phía mình, cô liền mím chặt môi, cứ như thể muốn nghiền nát mì ăn liền
ở trong miệng vậy. Cứ tưởng Lí Tử Duệ sẽ nói cái gì đó nhưng anh ta liếc cô một
cái rồi nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Suốt cả quá trình….không nói một lời.
Nghe thấy tiếng cửa đóng
lại, Hi Hiểu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, cô tiện nay ném cái điều khiển
ti vi xuống ghế, chẳng còn muốn ăn nữa. Cô thở dài một tiếng, nghiến răng bóp
nát túi mì ăn liền trong tay, tưởng tượng ra đó chính là khuôn mặt đáng ghét
của Lí Tử Duệ. Đang đắm chìm trong suy nghĩ độc ác ấy thì đột nhiên sau lưng cô
vang lên giọng nói trầm trầm của Lí Tử Duệ: -Cô ăn cơm chưa?
Hi Hiểu giật mình, túi mì
ăn liền bị bóp nát trong tay rơi xuống đất, mì ăn liền rơi đầy lên sàn nhà.
Cô khẽ nói: -Chưa ăn!-
cùng với tiếng nói là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Lúc ngoảnh đầu lại, cô đột
nhiên ngửi thấy mùi thức ăn. Lí Tử Duệ tay cầm một cái túi, hươ hươ trước mặt
cô: -Tôi đã mua ít đồ ăn ở bên ngoài, cô chưa ăn thì lại ăn chút đi!
-Ừm- Hi Hiểu đứng dậy,
đón lấy cái túi trên tay anh ta rồi đặt lên bàn, rõ ràng là lô gô của KFC. Khóe
môi cô khẽ nhếch lên, đột nhiên những điều mà Lâm Nhiên nói lúc buổi chiều lại
hiện về trong đầu, Hi Hiểu căm phẫn cầm cái bánh Hamberge lên gặm một miếng
thật to, chẳng nữ tính chút nào.
Lí Tử Duệ ngồi đối diện,
chẳng nói nửa lời, nhưng đôi mắt lạnh lùng như đã bị phủ một lớp bụi mờ kia
đang cố chấp nhìn cô. Hi Hiểu chẳng thèm để ý đến điều đó, cũng chẳng thèm
ngẩng đầu, ngược lại còn “dốc sức” ăn uống. Sốt sa lát dính đầy trên miệng, Hi
Hiểu đang định quay người lại tìm giấy liền nghe thấy “Này” một tiếng, tờ giấy
ăn đã được Lí Tử Duệ đưa ra trước mặt cô.
Hi Hiểu ngẩn người, cúi
đầu khẽ nói cảm ơn. Cô lau hết nước sốt trên miệng rồi lại “vùi đầu” vào ăn,
chẳng thèm liếc Lí Tử Duệ lấy nửa cái.
-Trưa nay tiếp khách xong
tình cờ gặp Nhược San. Cô ấy dường như hơi mẫn cảm với rượu, nhưng lại không
chịu về nhà, thế là tôi ngồi với cô ấy một lúc ở trong quán KFC. Nào ngờ chứng
mẫn cảm với cồn của cô ấy càng ngày càng nặng, cuối cùng đành phải đưa cô ấy
đến bệnh viện.-Lí Tử Duệ đang cố giải thích: -Lúc cô gọi điện thoại, tôi đang
đưa cô ấy đến bệnh viện tiêm.
-Lí Tử Duệ, anh đang giải
thích đấy à?-Hi Hiểu ngẩng đầu cười: -Không cần phải làm vậy. Anh quên rồi à,
lần trước chúng ta đâu có sửa hợp đồng, không cần thiết phải nói cho đối phương
về hành tung của mình trong ngày!
Lí Tử Duệ ngẩn người,
khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười châm chọc, câu nói tiếp theo của anh
thẳng thắn đến lạ lùng: -Tôi thấy hơi có lỗi, trưa nay cô gọi điện cho tôi chắc
chắn là có chuyện gì rồi!
-Giờ thì hết rồi.
-Là chuyện gì vậy? Công
việc à?- anh tiếp tục chất vấn: -Đề án của Thiên Thần tiến hành đến đâu rồi?
-Bước cuối cùng rồi!- Hi
Hiểu ngẩng đầu, cố ý nhìn anh bằng đôi mắt lạnh tanh: -Tôi đã thành công.
-Thành công rồi á?- nghe
có vẻ như Lí Tử Duệ không thể nào tin được, mắt anh hơi nheo lại: -Đề án được
thông qua rồi à?
-Đúng vậy, đối phương đã
phê chuẩn rồi, ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành.
-Nhanh thế sao? Vậy thì
những vấn đề trước đây nằm ở đâu?- Lí Tử Duệ hít một hơi thật sâu: -Chỉ là bởi
vì trọng điểm không đúng thôi sao? Hay còn vì nguyên nhân khác?
Một mặt ngạc nhiên với sự
nhạy bén của anh, mặt khác lại cảm thấy những câu hỏi chất vấn của anh nghe như
có vẻ không tin tưởng vào thực lực của cô, Hi Hiểu có vẻ bực bội: -Là dự thảo
có vấn đề. Lúc đó tôi gọi điện thoại cho anh là để hỏi về vấn đề này. Nhưng lúc
ấy anh đang một lòng một dạ chăm sóc cho người tình, hoàn toàn chẳng thèm để ý
đến cái danh nghĩa “hiền thê” của tôi. Cũng may là trời không tuyệt đường của
con người, cuối cùng thì tôi cũng thành công.
-Dự thảo có vấn đề á?-
không có thời gian phân tích sự đay nghiến trong lời nói của cô, Lí Tử Duệ đột
nhiên có dự cảm không lành: -Là ai giúp cô giải quyết thế?
-Phó giám đốc Nhạc…- nhớ
đến Nhạc Đồng, Hi Hiểu lại không nén được tiếng thở dài: -Trước đây tôi cảm
thấy anh ta thật lạnh lùng, nào ngờ anh ta lại là một người nhiệt tình như vậy!
Vốn định tiếp tục kể về
hành động trợ giúp của Nhạc Đồng cho Lí Tử Duệ nghe nhưng Lí Tử Duệ lại sốt
ruột giục: -Cô mau nói cụ thể xem nào, dự thảo làm sao? Anh ta đã đưa ra đề
xuất gì?
-Giải quyết xong rồi,
không cần anh phải lo!- đột nhiên bộ dạng chất vấn của Lí Tử Duệ khiến cho Hi
Hiểu cảm thấy vô cùng khó chịu. Hi Hiểu thu dọn bàn rồi đứng dậy định đi nhưng
cánh tay của cô đã bị Lí Tử Duệ nắm chặt: -Hi Hiểu, cô hãy kể rõ đầu đuôi sự
việc và những lời mà Nhạc Đồng đã nói với cô cho tôi nghe đi! Trọng điểm nội
dung, đừng để sót điều gì!
Lại là thái độ ngang tàng
ấy, đáng buồn cười là khi Hi Hiểu kịp nhớ ra đây đang là ở nhà thì cô đã kể quá
nửa sự việc cho Lí Tử Duệ nghe mất rồi. Lông mày của Lí Tử Duệ nhíu chặt lại.
Nghe xong, trên mặt anh hiện lên một dấu hỏi to đùng: -Nói hết rồi à?
Hi Hiểu gật đầu, không
hiểu vẻ mặt này của anh là có ý gì: -Sao thế?
-Tôi cảm thấy có gì đó
bất thường- Lí Tử Duệ đột nhiên quay ngoắt người lại như bị ai giẫm phải cái
đuôi của mình rồi lại ngoảnh lại nhìn cô: -Nhạc Đồng với cô trước nay không có
quan hệ gì, sao đột nhiên anh ta lại đối xử tốt với cô vậy?
-Lí Tử Duệ, anh nên cẩn
trọng trong lời ăn tiếng nói của mình một chút!- Hi Hiểu bực mình: -Trên đời
này cũng có những người vui vẻ giúp đỡ người khác. Người ta giúp tôi sao qua
miệng anh lại thành ra người ta có ý đồ thế hả?
Lí Tử Duệ há miệng định
phản bác nhưng lại thôi. Anh chỉ im lặng nhìn Hi Hiểu rồi nói ra những dự cảm
không lành cho Hi Hiểu nghe: -Hi Hiểu, tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi.
Trong thế giới này, nếu như không phải vì lợi ích thì có bao nhiêu người tình
nguyện giúp đỡ cho người khác lúc hoạn nạn?
-Tôi chẳng ham nhận sự
giúp đỡ của người khác…- Hi Hiểu bất mãn vì Lí Tử Duệ cứ coi cô như con ngốc:
-Trong chuyện này, Nhạc Đồng và tôi đều có lợi. Anh ta cần tôi lấy được đề án
Ngự Uyển, cứu vãn dự án bên Thiên Thần. Ở Trụ Dương này, Gia Thái là của anh
rồi, còn anh ta lại muốn giữ lấy chức vụ phó giám đốc thị trường của mình, thế
nên đành phải nắm chặt lấy Thiên Thần.
-Lí Tử Duệ à, nói cách
khác…- cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia: -Tôi hiện giờ nắm chặt được
Thiên Thần cũng là rải thảm cho con đường công danh của anh ta.
Nghe xong những lời này,
lông mày của Lí Tử Duệ càng nhíu lại chặt hơn. Anh liếc Hi Hiểu một cái rồi đột
nhiên ngồi phịch xuống ghế sô pha, lẩm bẩm như nói với chính mình: -Sợ rằng
không hề đơn giản như vậy!
Nhưng hi vọng là tất cả
chỉ là anh ta đang nghĩ ngợi quá nhiều mà thôi! Hi vọng chỉ là anh đang lo bò
trắng răng, chỉ là anh lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử…Lí Tử Duệ bất giác
nhìn thẳng vào đôi mắt của Hi Hiểu, đôi mắt to tròn, trong veo đang nhìn anh
đầy ấm ức và tức tối. Khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Lí Tử Duệ cố gắng giấu đi
nỗi bất an trong lòng. Anh nắm chặt tay lại, cố gắng không tiếp tục những giả
thiết mà mình đặt ra.
Sự thực đã chứng minh,
những nỗi lo lắng của Lí Tử Duệ không phải là vô duyên vô cớ.
Sau khi báo cáo dự thảo
xong xuôi, Hi Hiểu chỉ được sống yên bình có hai ngày. Đến ngày thứ ba, Tôn Bồi
Đông liền gọi Lí Tử Duệ tới văn phòng trước con mắt của đông đảo nhân viên,
giọng nói lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ nhìn qua cũng biết là sắp có
mưa to gió lớn rồi.
Các đồng nghiệp xung
quanh đều thì thầm to nhỏ về chuyện này. Hi Hiểu thấp thỏm vô cùng. Cứ tưởng
rằng với mối quan hệ kiểu này, Lí Tử Duệ và mình ngoài quan hệ hợp tác ra thì
chẳng có gì liên quan cả. Nhưng hôm nay, cô mới phát hiện ra rằng mình lại để
tâm đến anh ta nhiều như vậy.. Kể từ lúc anh bước vào phòng của Tôn Bồi Đông,
trong lòng cô cứ thấp thỏm bất an, liên tục nhìn về phía căn phòng đó. Các đồng
nghiệp đều cho rằng hành động này của cô là bằng chứng cho sự yêu thương thắm
thiết giữa hai vợ chồng, nhưng trong hoàn cảnh hiện nay, chẳng ai dám nói nhiều
như lúc bình thường.
Khi cánh cửa mở ra, Hi
Hiểu liền ngẩng đầu lên nhìn, cô phát hiện ra rằng tình hình thực tế dường như
còn căng thẳng hơn cả dự liệu. Lí Tử Duệ mím chặt môi, đầu hơi cúi xuống, thậm
chí còn chưa để cô kịp hiểu ra biểu cảm của anh là như thế nào thì Lí Tử Duệ đã
đi vào văn phòng của mình rồi. Trái tim Hi Hiểu như thắt lại, cô ném xấp tài
liệu trên tay xuống bàn, đi theo anh lên lầu.
Lí Tử Duệ đang ngồi trước
một tập tài liệu, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt rất khó coi. Lại gần cô mới
phát hiện ra là bản phô tô dự thảo đó, cô chợt chột dạ. Cô đưa mắt nhìn Lí Tử
Duệ, môi anh mím chặt, dường như không nhận ra sự có mặt của cô. Đôi mắt đen
láy kia như bị phủ sương mù, càng trở nên u ám hơn. Dường như tất cả tâm sức
của anh lúc này đều dồn vào tập tài liệu kia. Đột nhiên Hi Hiểu cảm thấy vô
cùng căng thẳng, không nén được tò mò: -Lí Tử Duệ, sao thế?
Xấp tài liệu trong tay từ
từ được đặt xuống, Lí Tử Duệ ngẩng đầu, sự sắc lạnh trong ánh mắt từ từ tan
biến, anh cười cay đắng và bất lực nhìn cô: -Nhan Hi Hiểu, cô có biết là tôi có
một khả năng đặc biệt không?
Hi Hiểu lắc đầu, nghi hoặc
nhìn anh.
-Từ nhỏ đến giờ những dự
cảm tốt lành thì không bao giờ chính xác, nhưng những dự cảm không lành thì cực
kì chuẩn xác…- anh giở tập tài liệu ra, ném lên bàn và nói: -Nhìn đi, ứng
nghiệm rồi đấy!
-Anh có ý gì vậy?
-Giám đốc Diêu bị người
ta tố cáo là nhận hối lộ của bên đối tác. Mà kẻ hối lộ chính là cô, Nhan Hi
Hiểu!- Lí Tử Duệ nhìn cô: -Lấy lí do là thông qua đề án, đã hối lộ giám đốc
Diêu 12 vạn tệ. Mà khoản tiền này lại không xuất phát từ tài khoản cá nhân mà
lại chính là từ phí tuyên truyền của đối tác.
Nghe xong những lời này,
Hi Hiểu đã hoàn toàn đờ đẫn, máu trong người cô dường như đều đổ hết lên đầu.
Cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Cô vội vàng chộp lấy bản dự thảo, vội vàng lật
xem qua mấy trang mà vẫn không dám tin: -Sao có thể như vậy được?
-Sao lại không thể?- Lí
Tử Duệ gắt lên: -Nhân chứng vật chứng đều có cả, chữ kí của cô và giám đốc Diêu
lù lù đây rồi. Giờ có muốn chối cũng chẳng được!
-Tôi không ngờ lại như
thế này….- đối mặt với cục diện như thế này, Hi Hiểu đã không còn đủ bình tĩnh
để đối mặt. Nhớ lại bộ mặt của Nhạc Đồng hôm đó, cô bỗng không biết phải làm
thế nào: -Giờ phải làm thế nào?
-Cô cứ về trước đi, đến
đâu hay đến đó!- Lí Tử Duệ day day huyệt thái dương: -Tối mai tôi sẽ đi gặp chủ
tịch hội đồng quản trị Dương của bên đối tác, xem xem có thể giải quyết êm đẹp
không, phải giải quyết như thế nào….Còn về kết quả thì có lẽ lành ít dữ nhiều.
Cô tự chuẩn bị tâm lí đi!
Hi Hiểu không bao giờ
nghĩ rằng chuyện lại xảy ra như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Lí Tử Duệ, cô lại
không biết phải nói gì, đành ủ rủ ra khỏi văn phòng của anh. Sau lưng cô vang
lên tiếng dặn dò của Lí Tử Duệ: -Ra ngoài đừng có đi tìm Nhạc Đồng!
Ngoảnh lại nhìn dáng vẻ
mệt mỏi của Tử Duệ, Hi Hiểu khẽ “Ừ” một tiếng rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm
nhìn của anh.
Chồng thì mặt mày sầm sì,
vợ thì đờ đẫn…điều này khiến cho các đồng nghiệp xung quanh không khỏi tò mò.
Nhưng Hi Hiểu bất chấp cái nhìn của mọi người, cô mải mê chìm đắm trong suy
nghĩ, băn khoăn không hiểu vì sao Nhạc Đồng lại hãm hại mình. Gã đàn ông đó, vô
duyên vô cớ tỏ ra tốt bụng với cô, lẽ nào chỉ là có ý đồ xấu xa?
Bản thân chỉ là một nhân
viên thiết kế nhỏ, đâu có gì đáng để cho hắn ta hãm hại. Nghĩ đi nghĩ lại, Nhan
Hi Hiểu đột nhiên nhớ ra, âm mưu của Nhạc Đồng rất có thể chính là vì cái ghế
giám đốc thị trường của Lí Tử Duệ. Trực tiếp ra tay thì quá lộ liễu, vì vậy mới
lấy cô làm bình phong, nhân cơ hội Lí Tử Duệ không đề phòng để thực hiện âm
mưu? Nếu sự việc quả thực là như vậy thì con người này quả nhiên là thâm độc.
Chẳng thể ngờ một phút
ngu ngốc của mình lại khiến cho Lí Tử Duệ bị liên lụy! Nhìn vào căn phòng đóng
chặt cửa, Hi Hiểu vô cùng hối hận. Cô nhìn trân trân vào bản đề án kế hoạch
trên tay, cố gắng nghĩ cách cữu vãn tình hình. Đang nhăn nhó nghĩ cách thì đột
nhiên sau lưng cô vang lên giọng nói của Tôn Bồi Đông: -Thiết kế La, anh lại xử
lí vụ Ngự Uyển cho tôi. Nhớ cho kĩ, một lần là phải qua! Đây chính là cơ hội
cuối cùng của anh đấy!
Không biết có phải là do
quá kinh ngạc hay không mà La Đông Thần gật đầu lia lịa, luôn mồm “Tổng giám
đốc cứ yên tâm”, nghe thật chối tai. Hi Hiểu vô tình ngoảnh đầu lại, bắt gặp
ánh mắt của Tôn Bồi Đông. Tôn Bồi Đông liếc cô rồi nói như hăm dọa: -Đề án này
mà còn không xong nữa thì toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch nghỉ việc hết cho
tôi! Ai nấy về nhà đi tìm chồng mà nuôi con hết đi!
Hi Hiểu cảm thấy những
lời nói cay nghiệt này của Tôn Bồi Đông đều là nhằm vào cô. Tâm trạng vốn đã
buồn bã nay càng trở nên ấm ức. Thêm vào đó, các đồng nghiệp sau khi bị hăm dọa
như vậy liền thi nhau quay sang hỏi Hi Hiểu là có chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng
hôm qua mới tuyên bố đề án được thông qua, sao hôm nay đã lại bị trả lại. Đối
mặt với những câu hỏi của mọi người, Hi Hiểu chỉ biết cười cay đắng, chẳng biết
phải trả lời thế nào. La Đông Thần đứng bên cạnh liền lên tiếng mỉa mai: -Là dự
thảo có vấn đề ấy mà…ưu điểm “thấu hiểu lòng người” của cô Nhan lần này đã bị
đặt sai chỗ rồi!
Chỉ một câu nói cũng
khiến cho nỗi ấm ức Hi Hiểu cố đè nén lại trỗi dậy trong lòng. Cô muốn phản
kích lại. Trong khoảnh khắc đang nghiến chặt răng định phản kích lại thì cô
nhìn thấy khuôn mặt của Lí Tử Duệ vừa xuất hiện trước cửa phòng. So với lúc nãy
thì khuôn mặt anh bây giờ trở nên vô cùng nghiêm nghị và có phần lạnh lùng.
Dường như đoán được Hi Hiểu định làm gì, anh liền lừ mắt với cô, cô lập tức cúi
đầu, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ con vừa phạm lỗi.
Ngoài những lần Lí Tử Duệ
phải đi tiếp khách ra thì đây là lần đầu tiên Hi Hiểu không về nhà cùng với Lí
Tử Duệ. Cô ngồi lặng trên ghế chờ đợi đến tận 10 giờ 30 phút mà vẫn không thấy
Lí Tử Duệ quay về. Rất khuya rồi mà không thấy Lí Tử Duệ về, Hi Hiểu đành phải
trở về phòng nằm. Vốn định nằm nghỉ một lúc nhân thể đợi Lí Tử Duệ về, nào ngờ
vừa mới nằm xuống mà cô đã ngủ quên từ lúc nào mà không biết.
Hôm sau, cô bị tiếng chuông
điện thoại đánh thức. Hi Hiểu mắt nhắm mắt mở đưa điện thoại lên tai nghe, chỉ
nghe thấy giọng của một người con gái lạ: -Chào cô Nhan. Lịch phẫu thuật cô đã
hẹn là lúc 14 giờ 20 phút ngày 4 tháng 7. Để tìm hiểu kĩ hơn tình trạng sức
khỏe của cô, mời cô đến trước 40 phút để bệnh viện kiểm tra sức khỏe, xin đừng
đến muộn!
Cúp máy được hai phút Hi
Hiểu mới nhớ ra chuyện mình đang mang thai. Thứ bảy là ngày làm phẫu thuật, thế
thì chính là ngày kia rồi!
Chuyện này khiến cho cô
tỉnh ngủ hẳn, cô vội vàng ngồi bật dậy, đang buồn chán chuyện phải phá thai thì
đột nhiên cô nhớ ra chuyện tối qua ngồi đợi Lí Tử Duệ rồi cứ thế mơ mơ màng
màng ngủ mất lúc nào không hay. Không biết anh ta có về nhà hay không. Thò đầu
ra, thấy cánh cửa phòng của Lí Tử Duệ chỉ hép hờ, dường như là vẫn chưa về,
trong lòng cô chợt thắt lại. Cô liền mở cửa đi vào.
Mở cửa thì không nói làm
gì, điều đáng nói là mắt cô chạm phải một tấm lưng trần rắn chắc với làn da màu
nâu đồng mượt mà được đậy hờ hững bởi tấm chăn màu trắng sữa. Dưới ánh sáng mặt
trời rạng rỡ, tấm lưng ấy càng trở nên quyến rũ. Hi Hiểu ngẩn người nhìn tấm
lưng ấy, không biết tại sao đôi mắt tham lam của mình lại không chịu hướng ánh
mắt về nơi khác. Mãi đến khi người đàn ông đang say giấc trở mình, xoay người
lại nhìn cô, kẻ xâm phạm trong bộ dạng lôi thôi vừa mới tỉnh dậy thì Hi Hiểu
mới chợt giật mình bừng tỉnh, hai má nóng bừng, cúi đầu lí nhí: -Xin lỗi….xin
lỗi anh! Tôi thấy cửa phòng anh không khóa, tưởng là anh chưa về nên….
Cô không dám nhìn thẳng
vào mặt Lí Tử Duệ, chỉ nghe thấy anh khẽ hừ giọng như mỉa mai và châm chọc,
trong lòng cô càng cảm thấy ngại ngùng hơn. Nghĩ đến chuyện cái bộ dạng ngẩn
ngơ, háo sắc của mình bị anh ta bắt gặp, cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chẳng
nhẽ là do đã lâu lắm rồi không có đàn ông nên những khao khát bản năng đã khiến
cho cô không thể kìm chế được mình? Đang ngồi ủ rũ và ân hận trên ghế sô pha
thì Lí Tử Duệ đẩy cửa bước ra, không hề hí hửng châm chọc cô như cô tưởng mà đi
thẳng vào nhà vệ sinh như bình thường. Thấy anh ta không để tâm đến chuyện này,
Hi Hiểu cũng chạy về phòng chuẩn bị.
Lúc ăn sáng, vì chuyện
ban sáng nên mặc dù có rất nhiều vấn đề thắc mắc muốn hỏi nhưng Hi Hiểu vẫn
không dám lên tiếng. Cô ra sức nhét thức ăn vào miệng như muốn dùng thức ăn để
chặn đứng dòng suy nghĩ mông lung của mình. Cô ăn một cách vô cùng chăm chú.
Đột nhiên Lí Tử Duệ lên tiếng: -Một giờ hai mươi tôi mới về đến nhà, sợ làm cô
tỉnh giấc nên không đóng cửa.
Cửa phòng của hai người
đều là tự động, đóng vào lập tức sẽ phát ra tiếng động lớn. Nghe giọng điệu
giải thích của Lí Tử Duệ có đôi chút châm chọc, Hi Hiểu bỗng đỏ mặt: -Anh…không
sao chứ?
-Tôi có thể làm sao chứ?-
anh hơi ngẩn người ra, nhìn vào đôi mắt không chút che giấu sự áy náy và quan
tâm của cô, anh như hiểu ra vấn đề: -Chuyện này vốn dĩ là nhằm vào tôi, cô
không cần phải lo lắng như vậy, không liên quan gì đến cô hết!
-Sao lại không liên quan
đến tôi?- Lí Tử Duệ nói như vậy khiến cho Hi Hiểu càng thêm áy náy:-Tôi không
biết Nhạc Đồng thực sự có dã tâm ấy. Lúc đó anh ta nói giúp tôi, còn đưa ra lí
do hết sức chính đáng, toàn là nghĩ cho bản thân…tôi đâu ngờ anh ta….
-Cho dù không có chuyện
này thì anh ta cũng gây ra chuyện khác…- Lí Tử Duệ nhíu mày: -Chuyện này là tất
yếu, còn về chuyện lúc nào nó xảy đến thì đó là vấn đề cơ hội. Chỉ là tôi không
ngờ rằng anh ta sẽ làm chuyện này với cô. Đề phòng đủ đường, vậy mà…đây là sơ
suất của tôi!
-Chuyện này có dễ giải
quyết không? Một tội lớn đến thế…- giờ truy cứu trách nhiệm cho ai cũng chẳng
có ích lợi gì. Hi Hiểu vô cùng lo lắng: -Khoản hối lộ 12 vạn tệ ấy nhất định
bọn họ sẽ cho rằng là tôi với anh cùng làm. Tôi thì không sao, nếu như làm liên
lụy đến anh, chẳng phải tiền đồ của anh sẽ bị hủy hoại trong tay tôi sao?
Lí Tử Duệ cúi đầu:
-Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi!
Mặc dù nói cứng như vậy
nhưng Hi Hiểu vẫn nhận ra sự bất lực và mệt mỏi trong ánh mắt của anh. Mới sáng
sớm mà trên người anh đã nồng nặc mùi khói thuốc với mùi rượu. Mặc dù Hi Hiểu
không hỏi nhưng cô thừa biết tối qua sở dĩ anh về muộn là bởi vì bận đi tìm
kiếm phương pháp giải quyết. Nhưng nhìn bộ dạng của anh lúc này, cô biết rằng
anh vẫn đang bế tắc.
Đã quen với thái độ ngang
tàng và ngạo nghễ của Lí Tử Duệ ở công ty, nay thấy anh trở nên bế tắc, Hi Hiểu
bỗng cảm thấy rất có lỗi: -Chuyện là do tôi gây ra, hay là để tôi nghĩ cách
giải quyết!
Nghe câu nói đầy vẻ quyết
tâm của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ ngẩng đầu nhìn cô, miệng cười cay đắng: -Cách gì?
-Chẳng phải anh nói sẽ đi
tìm chủ tịch Dương sao? Tốt nhất để ông ấy đưa ra một lí do để xoa dịu thái độ
của Tôn Bồi Đông với chuyện này. Để tôi bắt đầu tiến hành công việc với chủ
tịch Dương xem sao.
-Tiến hành công việc như
thế nào?- nghĩ lại thái độ của chủ tịch Dương tối qua, Lí Tử Duệ tức muốn nổ
đom đóm mắt. Anh làm thị trường đã lâu, gặp không ít những người có tiền nhưng
chưa bao giờ gặp một ông chủ nhiều tiền mà lại tính toán đến thế. Bị mỉa mai
thì thôi chẳng nói làm gì, nhưng cái phương pháp giải quyết vấn đề mà ông ta
đưa ra quả nhiên chẳng phải là một con số nhỏ. Giày vò suốt cả buổi tối, ngoài
việc toàn thân bị ám khói thuốc ra thì chẳng thu thập được điều gì.
-Chủ tịch Dương có phải
là đàn ông không?
-Phải!- kinh ngạc trước
câu hỏi ngớ ngẩn của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ hơi ngẩn người: -Cô định làm cái gì
thế?
-Là đàn ông thì dễ tính
thôi mà!- Hi Hiểu cười gượng gạo: -Chẳng phải người ta vẫn nói rằng nếu là đàn
ông trên thế giới này thì chỉ có hai cách giải quyết vấn đề, thứ nhất là tiền,
thứ hai là đàn bà thôi sao?
-Cô định làm trò gì?
Hi Hiểu với tay lấy cái
ví phía sau lưng, lật tung ví lên tìm cái thẻ ngân hàng rồi đặt bộp xuống bàn:
-Tôi đi biếu tiền cho ông ta! Nếu như vậy thì cả hai yếu tố: tiền và đàn bà đều
có đủ cả.
-Cô học ai cái mánh khóe
bẩn thỉu này thế hả?- Lí Tử Duệ trợn mắt nhìn cô, bực mình quát: -Với chút tiền
lương ít ỏi của cô còn chẳng đủ cho ông ta ăn một bữa cơm. Còn cái nhan sắc như
của cô thì ra khỏi cửa có mà vơ được cả đống.
Hi Hiểu chẳng thể ngờ
chút dũng khí mà khó khăn lắm cô mới có được lại bị Lí Tử Duệ đả kích nặng nề
như vậy. Vốn dĩ trong lòng còn chút áy náy, nay nghe thấy Lí Tử Duệ nói vậy, cô
chỉ còn biết chửi thầm anh ta trong bụng. Hi Hiểu đút hai miếng cơm to vào
miệng, tự an ủi mình, dù sao cô cũng đã thể hiện sự áy náy của mình với anh ta
rồi, Lí Tử Duệ đã không cảm động trước tấm lòng của cô còn nhẫn tâm sỉ nhục cô.
Hơn nữa, còn chưa biết là ai làm liên lụy đến ai đâu. Nếu như không có Lí Tử
Duệ thì tên Nhạc Đồng khốn kiếp ấy đâu có lôi cô ra hứng đạn. Lần này thì hay
rồi, thành tích đáng lẽ ra là của mình nay lại mang dâng đến tay kẻ khác. Nhớ
lại sự châm biếm của La Đông Thần ngày hôm trước, cô lại tức nghẹn họng.
Nhan Hi Hiểu không thể
nào ngờ được, sai lầm lần này chỉ là tạm thời, sai lầm lớn hơn vẫn còn chờ đợi
cô ở phía sau.