Minh Thảo vừa ban nãy còn mỉm cười đầy đắc ý khi nghĩ rằng cô ta có thể loại bỏ cái gai trong mắt Thiên Ngọc vĩnh viễn nhưng khi nhìn thấy Thanh Duy đến thì nét mặt của cô ta chuyển thành xanh rồi đến tím vì sợ. Thiên Ngọc do bị dùng roi đánh khắp người nên mấ máu quá nhiều mà ngất đi. Thanh Duy nhìn thấy Thiên Ngọc như vậy cảm thấy vô cùng xót xa, trái tim của anh như đang bị người khác xé ra thành từng mảnh. Đau. Anh liền chạy đến bên Thiên Ngọc. Bới tung cả đống đất mà bọn họ vừa mới lấp rồi ẵm Thoên Ngọc chạy nhanh đến bệnh viện. Khi đi ngang qua Minh Thảo, anh không quân để lại câu nói lạnh ngắt đầy sát khí:
-Cô to gan lắm, dám cả gan đối xử như vậy với học sinh mới, cô nên chuẩn bị rời khỏi nơi này đi - Anh gằn mạnh từng chữ rồi chạy thật nhanh mà không thèm quay đầu lại.
Minh Thảo giận đến đỏ cả mặt, hai bàn tay siết chặt lại, đưa ánh mắt căm phẫn tàn ác nhìm về phía Thiên Ngọc đang được Thanh Duy ẵm đi như thể chuyện này vẫn chưa đến hồi kết thúc.
Thiên Ngọc trong lúc mơ màng thì cảm nhận được những giọt mồ hôi nhễ nhại của ai đó rơi xuống má của mình cùng với nhịp thở gấp gáp và bàn tay ấm áp đang ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô. Cô cố gắng nặng nề mở mắt, ngước lên nhìn. Hình ảnh Thanh Duy cùnc với gương mặt đầy lo lắng xuất hiện mờ ảo trong mắt cô làm cô chợt cảm thấy tim mình đập rộn ràng hơn bao giờ hết, cái cảm giác hạnh phúc bỗng xuất hiện. Cô cảm thấy rất yên tâm khi anh ở bên cạnh liền không lo nghĩ thiếp dần đi.
Cuối cùng Thanh Duy cũng đã đưa Thiên Ngọc đến được bệnh viện. Ngồi đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu nhưng anh lại cứ thấp thỏm lo âu. Anh sợ..quả thật anh rất sợ, sợ cô cũng giống như Ân Minh hai năm trước rời xa anh. Anh không muốn. Và cảm giác này còn mãnh liệt hơn nhiều so với khi anh ở bên Ân Minh.
-Ai là người thân của bệnh nhân? Bác sỹ bước ra hỏi
-Là tôi đây, thưa bác sỹ
-Bệnh nhân tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng mất máu quá nhiều, cần phải tiến hành truyền máu gấp. Anh thuộc nhóm máu nào?
-Nhóm máu O thưa bác sỹ
-Vậy được rồi mời anh đi vào trong.
Sau khi tiến hành truyền máu, Thiên Ngọc được chuyển sang phòng hồi sức để được theo dõi tình hình sức khỏe do cô vẫn còn khá là yếu. Do không an tâm để cô ở lại một mình trong bệnh viện, Thanh Duy đã quyết định ở lại đây chăm sóc cho cô. Anh chăm chú nhìn cô ngủ, gương mặt cô vô cùng đáng yêu như một đứa trẻ vậy, anh muốn được nhìn thấy khuôn mặt này của cô suốt cả cuộc đời. Anh liền đưa tay vuốt nhẹ tóc cô. Chợt tiếng chuông điện thoại của anh reo, anh bắt máy thì một giọng nói vô cùng lo lắng vang lên:
-Thanh Duy, anh đã tìm thấy Thiên Ngọc chưa? Thiên Vy ở đầu dây bên kia hỏi
-Thiên Vy cô yên tâm, tôi đã tìm thấy Thiên Ngọc, cô ấy vẫn ổn.
-Vậy anh nhớ chăm sóc tốt cho Thiên Ngọc nhé! Chào anh.
Thiên Vy nói xong rồi tắt máy, cô định trở về nhà thì một bàn taay ai đó đặt lên bao cô, cô giật mình quay lại, là Gia Huy.
-Thiên Ngọc sao rồi? Cô ấy đã ổn chưa? Cô ấy đang ở đâu đẩ tôi đến đó!
-Anh không phải lo, Thiên Ngọc không sao cả. Tôi thấy anh nên từ bỏ việc theo đuổi Thiên Ngọc thì hơn, nếu không đến cuối cùng người đau khổ chính là anh mà thôi. Chỉ cần quan sát những ánh mắt hành động của Thiên Ngọc, tôi có thể đoán được cậu ấy sẽ chọn Thanh Duy mà thôi. Còn về Thanh Duy qua việc lúcc nãy tôi có thể thấy tình cảm anh ta dành cho Thiên Ngọc rất lớn, anh không nên làm kỳ đà cản trở họ - Thiên Vy nói.
-Cô có quyền gì mà nói như vậy? Gia Huy hỏi lại
-Không là gì cả, với tư cách là bạn của Thiên Ngọc tôi chỉ khuyên anh như vậy thôi. Còn về quyết định của anh thế nào tôi không quan tâm.
Thiên Vy nói rồi quay lưng đi về nhà. Gia Huy đứng đó suy nghĩ từng lời nói của Thiên Vy lúc nãy mà lòng thì đau nhói..anh biết chuyện này sẽ xảy ra nhưng anh không muốn bỏ cuộc quá sớm...chỉ là đơn giản như vậy.
Thề là sau một đêm thức trắng bên giừơng Thiên Ngọc để chăm sóc cho cô, cuối cùng vì mệt mỏi và vì đã cho cô đến 50cc máu nên lúc này Thanh Duy nằm gục xuống bên giừơng của Thiên Ngọc, nhìn cảnh tượng này, hẳn ai cũng sẽ nghĩ anh và Thiên Ngọc là một cặp, do chăm sóc bạn gái nên mới thiếp đi thôi.
Trên giừơng bệnh, Thiên Ngọc khẽ trở mình thì cản thấy có cánh tay ai đó đang đặt lên người mình. Cô từ từ mở mắt, màu trắng bao quanh cả phòng cùng mùi thuốc, bông băng. Cô nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn xuống. Là Thanh Duy. Anh đang ngủ, trông nét mặt của anh bây giờ vô cùng tuấn tú, không còn vẻ băng lãnh như lần đầu cô gặp anh. Nhưng sao anh lại ngủ ở đây? Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua. Trong lúc tiến hành truyền máu, cô đã mơ hồ nghe thấy tiếng nói của anh, thì ra anh là người đã truyền máu cho cô sao? Có lẽ vì vậy nên anh mới thiếp đi. Cô nặng nhọc nhấc tay lên chạm vào khuôn mặt anh. Là thực, cô không phải đang mơ. Thấy có động, Thanh Duy liền mở mắt thì thấy Thiên Ngọc đã tỉnh.
-Cô tỉnh rồi sao?
-Anh...anh làm gì ở đây? Thiên Ngọc hỏi.
-Cô nên biết ơn tôi đi. Nhờ tôi cứu cô và truyền máu cho cô nếu không bây giờ cô đã vào nhà xác rồi - Thanh Duy nói với giọng băng lãmh như thường ngày nhưng khóe môi anh đang mỉm cười.
-Tại sao anh lại cứu tôi? Tôi và anh gặp nhau chỉ mới vài lần, không thân nhau, anh lại rất ghét tôi cơ mà - Thiên Ngọc hỏi.
-Đúng là Thỏ ngốc - Anh quay sang mỉm cười nói với cô.
Khoan đã...thỏ ngốc, đây không phải là cái tên mà lúc nhỏ cô đã được cậu bé nhà bên gọi sao? Cậu ta rất thích gọi cô là thỏ ngốc vì cậu ta nói cô trông dễ thương như chú thỏ con nhưng lại ngốc nghếch. Đây...cái tên này chỉ có mỗi cậu ta mới biết thôi, nhưng tại sao Thanh Duy lại biết chứ? Cậu bé đó không phải Gia Huy sao?
-Anh là.....