Sáng tinh mơ hôm sau, Thiên Ngọc tay xách chiếc ba lô bé xíu
hình con thỏ của mình đi ra tạm biệt cha mẹ và đón xe lên thành phố. Đến nơi,
cô hoàn toàn bị hoa mắt bởi cảnh đẹp nơi đây, những món đồ rất đẹp mà cô chưa
bao giờ dám mơ đến. Cô cầm lấy bản đồ, tìm nơi để xin việc. Sau một buổi tối tìm
kiếm lục lọi trên báo, cô đã tìm được ngôi nhà đang cần tuyển người giúp việc.
Cô tìm kiếm rất lâu mới tìm được căn nhà đó trên thành phố này. Ngôi biệt thự
to lớn và khang trang khiến cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và lo sợ, cô không
nghĩ là mình có khả năng để được nhận vào làm việc ở đây. Cô đi theo người bảo
vệ đi vào nhà thì thấy một người phụ nữ tuổi trung niên đang ngổi nói chuyện điện
thoại với ai đó. Người bảo vệ lên tiếng :
-Trịnh phu nhân, có người đến đây xin làm giúp việc nhà ạ!
Người phụ nữ đó quay ra, nét mặt vô cùng phúc hậu, mỉm cười
hiền hậu đưa tay ý bảo cô đi vào trong. Thiên Ngọc vô cùng dè dặt mà bước vào.
Bà ta lại đưa tay bảo cô ngồi xuống ghế làm cô phải suy nghĩ rất lâu mới dám ngồi,
hai tay run run đặt trên đầu gối.
-Con muốn là giúp việc trong gia đình này sao? Người phụ nữ
đó lên tiếng
-Dạ vâng ạ - Thiên Ngọc trả lời
-Con tên gì, bao nhiêu tuổi?
-Dạ con tên Phương Thiên Ngọc, con 18 tuổi - Thiên Ngọc rụt
rè đáp.
-À, Thiên Ngọc, con có biết công việc của con là gì không? Ngoài
việc giúp việc cho nhà này, con còn phải chăm sóc đầy đủ cho con của cô, nó bằng
tuổi con, con phải làm thật tốt những thứ con ta cần. Vả lại, điều quan trọng
nhất là con phải ở lại đây! Người phụ nữ đó nói
-Sao ạ? Phải ở lại đây? Nhưng năm nay con còn phải học đại học
nữa, con nghĩ chắc là mình không thể đáp ứng được yêu cầu của bà rồi, con xi n
phép - Thiên Ngọc nói thật nhanh rồi định vác ba lô đi ra thì người phụ nữ đó
nói vọng theo :
-Khoan đã, con vẫn có thể học đại học mà, việc nhà thì con
chỉ cần nấu cơm, lau dọn khi đã đi học về, con thấy sao? Ta cũng không hiểu sao
ta lại cảm thấy con rất giống người đó, rất thích con , nhưng mà con hãy cẩn thận
con trai ta, nó không thích những người làm cho lắm - Người phụ nữ đó mỉm cười
hiền hậu .
Thiên Ngọc đứng đó hồi lâu suy nghĩ, cô đang phải đứng giữa
cuộc chiến của lý trí. Nên ở lại hay không? Ở đây làm điều kiện tốt như vậy,
lương lại cao, ở lạ đây cô sẽ không phải lo về vấn đề tìm nhà ở nữa, quá tốt rồi
còn gì? Nhưng thật ra cũng có điều bất tiện nha! Những người mới gặp mặt mà lại
đối xử tốt với cô như vậy thì cần phải cảnh giác, biết đâu bà ta có ý định gì xấu
khác với cô, mà khoan đã, nhìn mặt bà ta phúc hậu như vậy, chắc chắn không phải
là người xấu đâu. Thôi được rồi, chết thì chết.
-Dạ, vâng, con sẽ làm ạ. Con cám ơn bà - Thiên Ngọc nói rồi
mỉm cười đi vào phòng của mình do bà chủ chỉ, sắp xếp đồ lại gọn gàng. Cô vội lấy
chiếc điện thoại ra định gọi cho bố mẹ nhưng lại không có tín hiệu trả lời làm
cô vô cùng lo lắng, thấp thỏm. Cô bước ra ngoài để đi lau dọn các phòng.
Thiên Ngọc bước lên căn phòng to lớn ở trên tầng hai. Nhẹ
nhàng mở cửa, không có ai. Cả căn phòng dán đầy những tấm ảnh một người con
trai cùng một người con gái đang mỉm cười hạnh phúc, chắc họ là người yêu của
nhau. Cô mỉm cười nhẹ rồi bước đi lau dọn phòng. Vừa đi một bước thì cô chợt dừng
lại, khoan đã, cô gái trong hình đó...sao mà...sao mà lại giống cô như thế chứ?
Do quá tò mò, cô bước đến bên chỗ đặt tấm ảnh trên bàn. Do quá ngạc nhiên, cô lỡ
tay đánh rơi nó xuống sàn gây ra một tiếng xoảng thật lớn.
-Có chuyện gì vậy cô Thanh? Giọng một người con trai trong
phòng tắm cất lên.
Thiên Ngọc vội vàng đặt lại tấm ảnh trên bàn, tìm chổi để
quét những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà. Đang vội quét thì tiếng cửa phòng tắm
mở ra làm tim cô đập thình thịch, thôi kỳ này là cô xong rồi, bà chủ nói cậu chủ
rất ghét những người làm ở đây, nhất là những người mới tới như cô, mà cô lại
làm vỡ tấm ảnh của cậu ta. Chết rồi, kỳ này Thiên Ngọc cô xem như toi.
-Cô là ai, làm gì ở phòng tôi - Lời nói sắc lạnh vang lên
Người Thiên Ngọc hơi run, nhưng nhanh chóng cô lấy lại vẻ hồn
nhiên tinh nghịch vốn có, quay lại mỉm cười nói :
-Dạ thưa cậu chủ, tôi là Thiên Ngọc, người làm mới ở đây,
tôi đang giúp cậu dọn phòng ạ.
Người con trai đứng đó chợt im lặng khi Thiên Ngọc quay đầu
lại, lúc nãy anh ta đã thấy dáng người khá quen, anh chỉ nghĩ rằng mình nhìn lầm
người, nhưng mà...không phải, anh đã nhìn đúng. Có phải là Ân Minh đã quay về
không?
-Cô...là Thiên Ngọc - Thanh Duy hỏi như để chắc chắn lần nữa
cô ta không phải là Ân Mình
-Vâng, tôi là Thiên Ngọc thưa cậu chủ! Thiên Ngọc cười ngây
thơ nói.
Thanh Duy quá đỗi ngạc nhiên khi lại có người giống nhau như
thế nhưng nhanh chóng anh lấy lại vẻ mặt sắc lạnh vốn có của mình khi nhìn thấy
mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhà.
-Cô, cút ra ngoài ngay - Thanh Duy lạnh giọng nói.
-Được rồi cậu chủ, nếu cần gì cậu cứ gọi tên tôi, Thiên Ngọc
sẵn sàng có mặt - Thiên Ngọc mỉm cười vui vẻ nói rồi bước ra ngoài.
Khi Thiên Ngọc bước ra, Thanh Duy đi lại gần tấm ảnh trên
bàn bất chấp những mảnh vỡ của thủy tinh cứa mạnh vào chân làm bật máu, anh cầm
lấy tấm ảnh ôm vào lòng mình “Ân Minh, em đang ở đâu, em có hạnh phúc không,
anh rất nhớ em.”