Mành Chỉ Đỏ

Chương 7: 7: Hiểu Lầm Và Cưỡng Bức 2





Hạo Khang bế ngang người nàng lên khiến cho tà áo trắng vì bị kéo lê trên nền đất mà trở nên bẩn thỉu và đen đúa.

Nàng nằm gọn trong người y, chẳng hay chẳng biết gì về số phận nghiệt ngã sắp tới mà nàng phải đón nhận.

Chỉ bằng vài bước chân, y đã đưa nàng đến gần cửa viện, đôi mắt dâm tà của y không ngừng thèm thuồng nhìn vào bên trong vạt áo nàng, giống như việc y muốn duy nhất lúc này chỉ là có thể được lột trần nàng ra để thỏa mãn cơn dục vọng suốt bao năm nay.

Đột nhiên bước chân đều đều của y chợt khựng lại.

Nơi bậc tam cấp trước cửa viện Nghinh Uyên, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nữ tử cả người mặc y phục trắng muốt đang ngửa cổ uống từng ngụm rượu.

Mi thanh mục tú, ngũ quan sắc sảo, tóc mây tùy ý xõa dài khiến cho dung nhan của nàng lại càng thêm vẻ ma mị vạn phần.

Nếu không phải vì dáng ngồi hết sức buông thả cùng với vò rượu đang ngạo nghễ trên tay, có lẽ nhân thế sẽ tự hỏi rằng liệu tiên nữ trên trời còn có thể đẹp được hơn nàng hay không?
Hạo Khang tuy là kẻ thất phu, thế nhưng trong Phong Linh Đường thì võ công của y có thể được xếp vào những người đứng đầu.

Việc nữ nhân này đột nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở đây khiến y nhanh chóng dâng cao cảnh giác.

Y cau mày hỏi:
“Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Vân Tê uể oải chống người ngồi dậy, bộ dáng ngà ngà say cùng với đôi má vì hơi men mà ửng lên chút phớt hồng thật khiến những nam nhân có định lực yếu kém phải khuất phục trước dáng vẻ đầy mị lực này của nàng.

Vân Tê chậm rãi nâng ngón tay trắng nõn chỉ về phía y, động tác ba phần câu hồn bảy phần đoạt phách.

Năm xưa cũng vì dáng vẻ đa tình này của nàng mà Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành đã xảy ra một trận đối chiến suốt ba ngày ba đêm không dứt.

Tuy rằng đã hơn hai mươi năm trôi qua, thế nhưng trận chiến đó vẫn còn được lưu truyền rộng rãi khắp giang hồ, trở thành một câu chuyện kinh điển của Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành những năm đầy sóng gió ấy.

“Trước khi hỏi ta câu ngươi vừa hỏi, ngươi phải trả lời ta câu này.”
“Câu gì?”
Bất tri bất giác, y lùi lại một bước.

Chỉ bằng một cú giậm nhẹ chân, thân thể của Vân Tê đã lướt đến bên cạnh y, mùi thơm đầy mê hoặc của nàng nhanh chóng xâm chiếm lấy cánh mũi y, khiến y trong một chốc cảm thấy niềm đê mê đang dâng tràn trong lồng ngực.

Vân Tê khẽ mỉm cười, sau đó ngón tay chầm chậm nâng cằm y lên, từ đó trượt dần xuống yết hầu y, xuống ngực y, rồi nàng cất lên chất giọng nũng nịu mềm mại:

“Tiểu mỹ nhân trong tay ngươi đó mà, ngươi định làm gì nàng vậy?”
Hạo Khang không tự chủ mà dùng thêm lực vào cánh tay đang ôm siết lấy người nàng.

Y khó nhọc dùng cánh tay còn lại cố thoát khỏi sự động chạm của Vân Tê.

“Ta không rảnh mà chơi đùa với lão bà nhà ngươi.

Mau đi ra, thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi.”
Hai chữ “lão bà” vừa thốt ra khỏi miệng Hạo Khang khiến thần trí đang rỗng tuếch vì hơi men của Vân Tê lập tức quay trở về.

Trong một khoảnh khắc, tay ngọc khẽ động, nàng nghiến răng xuất một quyền vào thẳng ngực y.

Hạo Khang chẳng ngờ nàng lại ra tay vào ngay lúc này.

Y hốt hoảng lập tức buông nàng ra rồi đưa hai tay chống đỡ chưởng lực hung hãn kia của Vân Tê.

Tuy rằng đã kịp thời ứng phó, thế nhưng chưởng lực đó vẫn khiến y phun ra một búng máu tươi, sau đó thân thể liền bị lùi ra xa ba mươi bước chân.

Vân Tê xoay người một vòng rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, tức giận nhìn Hạo Khang.

“Tên nam nhân đui mù nhà ngươi! Trông ta như vậy mà dám gọi là lão bà? Một chưởng vừa rồi không lấy mạng ngươi đã là phúc phận ba đời nhà ngươi rồi.”
Hạo Khang ở phía bên kia run rẩy ôm lấy khuôn ngực đau nhức, cố kìm nén vị máu tanh nồng đang dần dâng lên trong cổ họng, lòng thầm kinh hãi nhìn nữ nhân tóc trắng trước mắt.

Nội lực hiển hiện sơ qua vừa rồi của nữ nhân ấy dường như đã không phải còn ở cảnh giới mà những tên thất phu như y có thể đối phó được nữa.

Trên thế gian còn có một cao thủ như thế này sao?
Một nữ nhân sở hữu mái tóc trắng, dung nhan diễm lệ động lòng người, cử chỉ đào hoa phong tình vạn chủng cùng với võ công cao cường khó ai địch nổi.

Trong suy nghĩ của y bất chợt hiện lên một cái tên đã từng làm khuynh đảo thiên hạ hơn hai mươi năm về trước, đệ nhất mỹ nhân Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành.

“Thiên Diện Hồ Ly Vân Nguyệt Mị!”
Y hoảng hốt trong dạ, bàn tay lại càng run rẩy hơn khi biết được thân phận của nữ nhân trước mặt này.

Giang hồ đồn thổi rằng Thiên Diện Hồ Ly có hàng ngàn gương mặt, và mỗi gương mặt của nàng ta đều là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.


Năm xưa ả chính là cánh tay phải đắc lực của Ngọc Minh Kiếm Tiên, từng cùng lão vào sinh ra tử vô số lần, thế nhưng vào hơn hai mươi năm trước, nữ nhân thần bí ấy đột ngột mai danh ẩn tích khỏi giới võ lâm khiến nhân sĩ giang hồ không khỏi một phen tiếc nuối.

Trăm ngờ, vạn ngờ, chẳng ngờ từ trước đến nay ả vẫn luôn trú ngụ tại Tuyết Vân Sơn.

Đứng trước một đối thủ nhường này, y biết bản thân chẳng có lấy một chút hy vọng chống cự.

Y biết ả không nói dối, nếu không phải vì chưởng lực khi nãy ả không có ý định giết y, thì có lẽ giờ đây y đã là một người chết rồi.

Y đưa mắt thầm tiếc rẻ nhìn miếng mồi ngon vừa bị cướp mất trong tay, sau đó liền cúi rạp người xuống, chắp tay nói:
“Vãn bối thật có mắt không thấy núi Thái Sơn, mong tiền bối lượng thứ không chấp nhặt tính toán đến cái mạng quèn này của vãn bối.

Vãn bối xin cáo từ, ngày khác sẽ đến thành khẩn tạ tội với tiền bối.”
Lời vừa dứt, y nhanh chóng xoay người chạy thẳng một mạch khỏi viện Nghinh Uyên.

Tính tình của ả nữ nhân này nóng lạnh bất thường, đương nhiên là y còn ở lại chỉ có nước chịu chết mà thôi.

Vân Tê khẽ nhếch môi khinh bỉ nhìn bộ dáng chạy trối chạy chết như chó nhà có tang của y, lẩm bẩm nói:
“Phong Linh Đường đã lụi bại đến mức nhường này rồi sao? Lại có thể nuôi dưỡng ra một tên đệ tử mang dã tâm với sư muội hắn như thế?”
Vân Tê lắc đầu thở dài nhìn về phía Tàng Kinh Các, nơi Ngọc Bội đương nhốt mình trong sự dằn vặt thấu tận tâm can.

“Ngọc Bội, nỗi khổ tâm này của huynh ta thật chẳng thể nào mà hiểu được, lại càng không muốn hiểu…”
Vân Tê xốc lại cánh tay đang ôm nàng, đôi chân từ từ nhẹ bước vào trong phòng.

Căn phòng mù mờ chẳng có lấy một chút ánh sáng, ảm đạm và cô tịch giống như căn nhà của nàng dưới chân núi Tuyết Vân vậy.

Vân Tê đưa tay khều khều cho ngọn đèn thêm sáng, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường.

Dưới ngọn lửa đèn hiu hắt, mỹ mâu khép chặt của nàng, ngũ quan tuyệt mỹ của nàng cùng với lồng ngực đầy đặn đang nhấp nhô từng hơi thở đều đều đó bỗng chốc thu hút Vân Tê ngẩn người ngắm nhìn.

Trong thoáng chốc, tay ngọc run rẩy đặt lên ngực, đôi mắt của Vân Tê không ngừng dán chặt vào gương mặt đang say giấc của nàng.

Hoa dung đột nhiên thất sắc, Vân Tê hoảng hốt như thể nhìn thấy ma, lời nói chợt nghèn nghẹn lại nơi cổ họng:

“Bạch… Bạch Nghinh Uyên… là ngươi sao?”
Mí mắt nàng khẽ động, đôi mắt còn đang ngân ngấn nước loáng thoáng nhìn bóng dáng người trước mặt, nàng nửa tỉnh nửa mơ rồi cất lên giọng nói có đôi chút khàn khàn:
“Ngân Như, là muội đấy à? Sao ta vừa ngủ có một giấc mà tóc muội đã bạc hết cả đi thế kia?”
Vân Tê chợt choàng tỉnh khỏi cơn hốt hoảng khi trông thấy gương mặt nàng.

Bằng vào khả năng điều khiển cảm xúc của mình, Vân Tê nhanh chóng lấy lại được giọng điệu tươi cười để trêu chọc nàng:
“Phải, là muội đây.

Muội vì chờ tỷ tỉnh giấc mà tóc đã hoa râm mất rồi, thế nên bây giờ tỷ phải đền bù cho muội quãng thời gian đó nhé.”
Nghe thấy sự bất ổn trong lời nói đó, nàng bèn đưa tay dụi dụi mắt, tức thì bóng dáng tóc trắng mờ ảo ban nãy đã hiện lên rõ mồn một.

“Tiên nữ… Sao ta lại có thể nhìn thấy tiên nữ? Chẳng lẽ lão sư đã đánh ta đến chết rồi?”
Dù cho nàng chưa từng một lần được bước chân xuống thế gian ngoài kia, thế nhưng trong những quyển giang hồ lục nàng đọc được, tất cả những mỹ nhân ở đó đều sở hữu vẻ đẹp có thể khiến cho trăm hoa đua nở, trăng sáng cúi đầu.

Dung mạo của nữ nhân trước mắt nàng đây, phải chăng đã chính là sự tột đỉnh của sắc đẹp mà tạo hóa ban cho thế gian.

Nàng cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, lẳng lặng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Không, nàng chưa chết.

Ngọc Bội đã từng kể với nàng rằng người chết sẽ đi đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà để quên đi tất cả những ký ức của tiền kiếp.

Thế nhưng khung cảnh nơi đây đối với nàng lại vô cùng quen thuộc, đó là căn phòng nhỏ của nàng nơi viện Nghinh Uyên, là nơi mà nàng đã sống từ khi còn là một đứa bé hẵng còn đang ẵm trong vòng tay của người.

Đây đã không phải là cầu Nại Hà, vậy thì nữ nhân xinh đẹp trước mắt nàng đây lại càng chẳng thể nào là Mạnh Bà già nua trong trí tưởng tượng của nàng được.

“Dám hỏi cô nương, cô nương là ai vậy, sao lại xuất hiện ở nơi đây?”
Nghe thấy câu nói khách sáo của nàng, Vân Tê che miệng cười thầm rồi nói:
“Khi nãy còn gọi ta là tiên nữ cơ mà, sao giờ lại thành cô nương rồi?”
Nàng khó nhọc nâng người ngồi dậy, thế nhưng y phục chạm vào vết thương sau lưng khiến nàng không kìm được đau đớn mà khẽ rên lên.

Vân Tê cầm lấy vai nàng rồi đặt nàng nằm lại xuống, sau đó lôi từ trong tay áo ra một lọ thuốc màu sâm bạch.

“Nằm yên đấy, ta sẽ chữa trị cho ngươi, những chuyện khác hãy để từ từ rồi nói.”
Vân Tê hơi cúi người xuống để cởi thượng y của nàng, nhìn thấy những vết roi đỏ tựa như những con trạch in hằn nổi bật lên trên tấm lưng thon trắng trẻo của nàng, lòng Vân Tê thầm se lại.

Ngọc Bội, rốt cuộc huynh đã làm chuyện quái quỷ gì với con bé thế này?
Vân Tê dốc thuốc lên ngón tay, trước khi chạm lên người nàng bèn nói:
“Ta bắt đầu bôi đây, có lẽ sẽ rất đau đấy, ngươi cố chịu đựng một chút.”
Nàng ôm lấy chiếc gối mềm mại vào trong lòng, nhỏ tiếng đáp lại:

“Vâng.”
Lời vừa dứt, Vân Tê bắt đầu đặt tay xuống bôi thuốc lên từng vết thương trên cơ thể nàng.

Đau và rát, cứ mỗi nơi ngón tay đi qua, da thịt nàng giống như lại chạm phải lửa nóng.

Nàng cắn chặt răng ôm ghì lấy chiếc gối đang nhăn nhúm hết cả lại trong vòng tay, cố gắng không được để những giọt nước mắt yếu mềm lại được thừa cơ rơi xuống.

Vân Tê bôi thuốc cho nàng đương nhiên là biết được nàng đang cố gồng sức lực để đối chọi lại với nỗi đau thể xác.

Nhìn người con gái quật cường trước mặt, Vân Tê thầm lên tiếng khen ngợi nàng, ngón tay liền trở nên dứt khoát hơn để rút ngắn thời gian lại.

Đâu đó xong xuôi, Vân Tê cất lọ thuốc vào trong túi áo rồi mặc lại y phục cẩn thận cho nàng.

“Nha đầu cũng may mắn lắm.

Tuy rằng vết thương khá sâu, thế nhưng sẽ không để lại sẹo.

Nếu ngươi chịu khó kiêng khem một chút, tránh ăn đồ mặn thì chắc chỉ cần ba ngày là sẽ khỏi thôi.”
Nàng đưa đôi mắt còn đang ngân ngấn nước lên nhìn Vân Tê để tỏ ý cảm ơn.

Vì gồng cơ thể quá sức mà nàng đã mệt mỏi đến độ chưa thể nói chuyện luôn được, một hồi lâu sau nàng mới có thể cất tiếng:
“Tiền bối, người vẫn chưa trả lời câu hỏi của vãn bối.”
“Ồ, là câu gì vậy?”
Vân Tê tiếu ý hỏi lại.

“Người rốt cuộc là ai, tại sao lại xuất hiện trong Phong Linh Đường?”
Vân Tê đưa tay dịu dàng vuốt ve những sợi tóc mai đang vương vấn trên gương mặt nàng, mỉm cười nói:
“Việc ta là ai quan trọng với ngươi lắm sao?”
Nàng gật đầu nghiêm túc đáp lại:
“Rất quan trọng, thưa tiền bối.”
Vân Tê lặng lẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài tiết trời mùa Xuân lành lạnh.

Tuy rằng trời đang độ sắc chiều, vậy mà trong viện Nghinh Uyên vẫn còn đọng lại những hơi sương sớm từ nhành dương liễu phủ xuống tựa như những làn khói thanh khiết không nhuốm chút bụi trần.

Tình yêu thời thiếu nữ vẫn còn đấy, thế nhưng lòng người đã đổi thay.

Vân Tê nghiêng đầu, kề sát vào tai nàng nói nhỏ:
"Vậy nếu ta nói rằng ta với lão sư ngươi là phu thê, ngươi có tin không?”