Mạnh Bà Truyền

Quyển 6 - Chương 46




Núi tiên Côn Luân, chính là nơi muôn vàn linh thú và độc vật tập hợp. Lâu lắm rồi Tây Vương Mẫu không còn lui tới chốn này. Rất nhiều thổ lâu hình dáng như dê núi cực lớn, và hàng chục loài tiên thú mạnh yếu đều tử thủ ở đây. Đa phần bọn chúng đều tụ tập ở sườn núi hoặc thấp hơn. Càng lên cao, thời tiết càng giá rét. Xung quanh chỉ có băng tuyết ngàn năm, ngoại trừ gió tuyết không ngừng gào thét thì không còn bất cứ thứ gì khác. Nhưng mấy ai biết được, ẩn dưới màn tuyết trắng xóa là hàng loạt thần thú hung mãnh từ thời thượng cổ. Anh Chiêu cai quản thổ lâu, Giao Nhân sở trường mai phục đột kích, sơn thần Lục Ngô… Bọn họ lặng lẽ ẩn náu đâu đó, không dễ dàng để bất cứ ai đặt chân lên vùng đất này.

*Thổ lâu: một loài dê núi ăn thịt người trong truyền thuyết, được ghi chép trong tập hai Tây Sơn Kinh, thuộc bộ Sơn Hải Kinh – Thiên Hạ Kỳ Thư – bộ cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc.

Kiếp trước Mạnh Bà là Giáng sương thần nữ — Thanh Nữ, muốn lên núi Côn Luân không có gì khó. Nhưng bây giờ nàng chỉ là Mạnh Bà, một tiểu thần bé nhỏ dưới âm ti, pháp lực không cao, trên người còn nhuốm mùi địa ngục Hoàng Tuyền. Tuy là thần thú, nhưng bọn chúng chưa có linh tính. Mặc kệ người tới đây kiếp trước là ai, chúng chỉ tin những gì mình cảm giác được.

Mạnh Bà đến Côn Luân đã năm ngày, vẫn còn cách đỉnh núi rất xa trong khi nàng đã vô cùng mệt mỏi, vết thương chằng chịt khắp người. Ngước mắt nhìn, thế giới chỉ một màu băng tuyết. Nếu muốn đặt chân đến vùng đất bên kia, chỉ có con đường duy nhất là xông qua bầy thổ lâu đông đúc.

Thổ lâu trông như sơn dương đực khổng lồ, bờm dài, rũ trên trán che đi cặp mắt to như chuông đồng. Điểm lợi hại nhất của bọn chúng chính là bốn chiếc sừng cực lớn trên đầu, sắc nhọn và cứng như đá. Tệ hơn, động tác của chúng rất mau lẹ, tính tình lại hùng hổ như trâu.

Bị tấn công đột ngột, Mạnh Bà chật vật né tránh. Chưa kịp đứng vững, hơn mười con thổ lâu đã tụ tập thành đàn, bao vây xung quanh nàng. Chân hung hăng cào cào trên đất chuẩn bị lao tới. Có lẽ vì Mạnh Bà ở Hoàng Tuyền đã lâu, trên người toàn hương vị của vong hồn, kích thích khứu giác linh mẫn của chúng.

Bầy thổ lâu dùng tốc độ như tên bắn lao về phía Mạnh Bà. Thân hình to lớn cũng không làm chúng chậm lại, chân dẫm lên mặt băng rầm rập như tiếng sấm. Mạnh Bà lập tức dùng kiếm xúc tuyết, vẩy vào đàn thổ lâu. Chỉ che mắt chúng được một tích tắc nhưng cũng đủ làm động tác chúng chậm lại. Nàng mới nhân cơ hội phi thân ra sau một tảng đá lớn cách đó không xa.

Mạnh Bà không dám sử dụng nhiều tiên pháp. Nàng chỉ sợ Hồng Liên còn chưa tìm thấy, mình đã không còn đủ sức leo lên. Huống chi không biết phía trước còn bao nhiêu hiểm nguy, nhất định không thể bị giam chân ở chỗ này.

Cả đàn thổ lâu không kịp dừng lại, ùn vào một chỗ. Hàng trăm cái sừng cứng như đá va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang rất lớn. Không ít thổ lâu bị thương khiến những con còn trụ vững càng thêm giận dữ. Chúng nó gầm lên mấy tiếng thật lớn, nhanh chóng xoay người tấn công về phía tảng đá nơi Mạnh Bà đang đứng. Tốc độ càng nhanh hơn, sức càng mạnh hơn so với vừa rồi. Tiếng vó giẫm lên băng gần như rúng động cả ngọn núi. Khối đá bị hàng chục cặp sừng sắc nhọn húc vào liền vỡ vụn. Nàng không kịp né tránh, bị một mảnh đá sắc văng ra cắt trúng cánh tay, máu chảy ròng ròng, vấy bẩn y phục.

Mạnh Bà ôm cánh tay ngã xuống, chân mày nhíu chặt. Thổ lâu cũng không định để kẻ xâm nhập kịp thở. Đá vụn còn chưa rơi hết xuống đất, chúng đã vòng lại lao về hướng Mạnh Bà. Tới trước mặt nàng, chúng dựng đứng hai chân trước lên như ngựa hoang, định dùng sức dẫm bẹp.

Mạnh Bà thấy thế, cố nén đau, dùng hai tay chập lại kết thành thủ ấn, tạo ra kết giới che chắn phía trước, vừa đúng lúc chân trước của bọn thổ lâu đạp vào, phát ra âm thanh trầm đục. Hai bên giằng co một lúc, thổ lâu không hề lưu tình, liên tục dùng chân trước đạp vào kết giới. Số lượng thổ lâu xông vào càng đông, sắc mặt Mạnh Bà càng lúc càng nhợt nhạt. Không bao lâu sau, khóe miệng đột nhiên rỉ máu. Kết giới rạn rứt như mặt băng vỡ, sắp bị đám vó sắt dẫm lên người.

Đúng lúc này, một tiếng huýt du dương truyền đến từ phía chân trời. Mấy chục con thổ lâu lập tức lùi về phía sau, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, một bước cũng không dịch chuyển. Cảm xúc phẫn nộ hoàn toàn biến mất. Bây giờ chúng giống hệt một bầy sơn dương hiền lành.

Mạnh Bà còn chưa kịp suy xét xem chuyện gì đang xảy ra, trên trời đột nhiên xuất hiện đôi cánh thật lớn, bay xẹt qua đầu nàng. Cái bóng xám rất to lóe nhanh như tia chớp, không tiếng động, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Một con quái vật an tĩnh đứng trước mặt nàng.

Chính là Anh Chiêu.

Thân trên nam nhân để trần, lưng đeo một cái cung to nặng. Nếu chỉ nhìn phía trên, hắn là một thanh niên tuấn tú. Nhưng thân thể hắn từ phần eo trở xuống lại giống như mình ngựa, bốn chân chắc khỏe đứng vững trên đất. Vằn ngựa trên thân lại có chút giống hổ, còn có cả một đôi cánh rất to. Vì có đôi cánh này, hắn mới có thể tự do bay lượn.

Mạnh Bà biết hắn. Tên hắn là Anh Chiêu, phụ trách quản lý tiên thú và thực vật cấp thấp trên núi Côn Luân, bao gồm cả đám thổ lâu.

Anh Chiêu đề phòng nhìn Mạnh Bà, tay đã giương cung nhắm thẳng vào nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

Mạnh Bà ôm cánh tay vẫn còn chảy máu, đứng lên, bình tĩnh đáp lời hắn: “Ta tên là Mạnh Bà, là người hầm canh bên cầu Nại Hà, dưới đường Hoàng Tuyền.”

Anh Chiêu nhíu mày: “Người hầm canh?” Cung tiễn trong tay hắn vẫn chưa hạ xuống. “Cô đến Côn Luân làm gì?”

“Tìm một thứ.”

“Thứ gì?”

“Hồng Liên.”

“Hồng Liên?”

“Đúng, hoa đỏ như lửa.”

Anh Chiêu cười nhạt. “Ta ở Côn Luân ngàn vạn năm nay, mỗi tấc đất nơi này ta đều quen thuộc, mỗi loài cây ta đều biết qua, chỉ là chưa bao giờ thấy, cũng chưa từng nghe đến Hồng Liên mà cô nói.”

“Nó ở trên đỉnh Côn Luân, ta nhất định phải tìm được nó!”

“Trên đỉnh Côn Luân? Vậy càng không thể có, trên đỉnh Côn Luân chỉ có tuyết liên. Huống chi càng lên cao, gió tuyết càng lớn. Mắt có thể nhìn thấy chỉ có tuyết trắng bạt ngàn. Nếu thật sự có Hồng Liên đỏ như lửa, làm sao ta lại không biết?”

“Cô tìm nó làm gì?” Anh Chiêu lại hỏi.

Mạnh Bà quay đầu, buồn bã nhìn hắn. “Ngươi biết Bạch Hoa không?”

“Không biết.”

“À không, Bạch Hoa là tên của chàng. Chàng vốn là Bạch Trạch.”

Anh Chiêu ngẩn người, cung tiễn trên tay hơi hạ xuống. “Biết, nhưng hắn đã không còn ở Côn Luân lâu lắm rồi.”

“Ngươi biết hắn ở đâu không?”

Anh Chiêu lắc đầu: “Rất lâu trước kia thiên đình cử rất nhiều người đến đây bắt hắn đi. Sau đó nghe nói hắn đả thương rất nhiều thiên binh thiên tướng. Bây giờ ta cũng không biết hắn ở đâu.”

“Ngươi không biết, ta cũng không biết, nhưng có vài người biết. Chỉ cần ta tìm được Hồng Liên, bọn họ sẽ nói cho ta biết. Đây chính là lý do ta nhất định phải tìm cho được Hồng Liên.”

Anh Chiêu chăm chú nhìn Mạnh Bà, dường như muốn suy đoán xem lời nàng nói là thật hay giả. Cuối cùng, Anh Chiêu tin là vì ánh mắt bi thương kia, trong đó có cả tín niệm kiên cường. Có lẽ đây chính là hy vọng duy nhất của nàng.

Anh Chiêu xếp lại cung tiễn, xua đi đám thổ lâu ở phía sau, rồi nói với Mạnh Bà: “Ta tin lời cô, nhưng Côn Luân tiên sơn, không phải nơi một tiểu thần hầm canh nhỏ nhoi ở địa phủ có thể đến. Rất tiếc ta không thể để cô đi tiếp.”

“Vì sao?” Ánh mắt Mạnh Bà tối lại, cùng lúc đó, vẻ cố chấp lại đồng thời tăng lên. Trong tích tắc, ý nghĩ phải liều mạng xông lên chợt lóe trong đầu.

“Trách nhiệm của ta là bảo vệ Côn Luân.” Anh Chiêu ngập ngừng một thoáng, nói thêm: “Trừ phi cô có lý do tốt hơn, ví dụ như ai bảo cô đến đây.”

Mạnh Bà vừa nghe liền hiểu hắn muốn mở đường cho mình đi qua. Trong lòng không khỏi cảm kích. Nàng nói: “Kiếp trước ta là Giáng sương thần nữ, nay đến Côn Luân tìm Hồng Liên, chính là đáp ứng yêu cầu của Vương Mẫu nương nương.”

Anh Chiêu nghe Mạnh Bà nói như vậy, cảm thấy hơi kinh ngạc. Hắn vốn tưởng nàng chỉ là một tiểu thần nhỏ bé, không ngờ nàng lại là Giáng sương thần nữ trên thiên đình. Tính theo cấp bậc tiên giai, nàng còn cao hơn hắn một chút. Huống hồ chính Vương Mẫu nương nương bảo nàng tới. Núi Côn Luân vốn là của Vương Mẫu nương nương, có sự đồng ý của ngài, vậy thì dễ dàng rồi.

“Nếu Vương Mẫu nương nương đã đồng ý, Anh Chiêu không ngăn cản làm chi. Hơn nữa, ta còn có thể tiễn cô một đoạn.”

“Thật sao?” Mạnh Bà vô cùng vui mừng. Chỉ cần tiến gần đỉnh Côn Luân thêm một bước, cũng giống như gần người kia thêm một bước.

“Tất nhiên ta không nói dối.”

“Không thể báo đáp.”

Anh Chiêu mỉm cười: “Ngồi lên đây đi, ta chỉ tiện đường mà thôi.”

Mạnh Bà không nói thêm, nghiêng người leo lên lưng hắn. Vó ngựa dậm vài cái trên đất liền tăng tốc chạy đi, nhanh như tên bắn. Được một lúc, đôi cánh lớn trên lưng xòe ra, đón gió bay xuyên qua tầng mây.

Càng lên cao, gió tuyết càng dữ dội. Chưa thấy đỉnh núi đâu, mà tuyết thổi lạnh thấu xương, gió rét rít vù vù qua tai. Phóng mắt nhìn ra xa, ngoài băng tuyết cũng chỉ có băng tuyết. Tựa như cả trời đất đều bị đóng băng trắng xóa, hoàn toàn không có điểm cuối.

Dù được Anh Chiêu che chắn phần lớn, Mạnh Bà vẫn cảm thấy gió tuyết quất vào da thịt vô cùng đau đớn. Giống như đối mặt không phải gió tuyết, mà là đao sắc bén nhọn.

Bay được một lúc lâu, Anh Chiêu mới dừng lại. Mạnh Bà tự giác nhảy xuống từ trên lưng hắn.

“Nơi này chưa phải đỉnh Côn Luân, nhưng ta không thể đi tiếp, nhiều nhất chỉ có thể đưa cô đến đây thôi.” Tiếng gió quá lớn khiến Anh Chiêu gần như gầm lên nhưng âm thanh vẫn bị nuốt chửng. Tuy vậy Mạnh Bà vẫn nghe rất rõ.

“Thế này ta đã vô cùng cảm kích. Đoạn đường còn lại, tự ta sẽ đi tiếp.”

“Thời tiết trên đó thật sự rất khắc nghiệt, ta nghĩ cô không đi được đâu. Nếu bây giờ cô đổi ý, ta có thể đưa cô về.”

Mạnh Bà nhìn hắn, ánh mắt kiên định. “Ta tuyệt đối không hối hận.”

Anh Chiêu cũng nhìn nàng, trả lời: “Vậy tiên tử nhớ bảo trọng!”

“Bảo trọng.”

Anh Chiêu xoay người định rời đi, đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng gọi lại người đang đón gió tuyết đi về phía trước.

“Thần thú trên Côn Luân tuy đông, nhưng có thể xuất hiện từ đoạn này không có bao nhiêu. Sơn thần Lục Ngô có thể nhìn thấu tâm tư mọi người, chắc sẽ không gây khó khăn cho cô. Nhưng cô nhất định phải cẩn thận Giao Nhân. Hắn anh dũng thiện chiến, không cần biết người đến là ai, chỉ cần có người bước vào lãnh địa của hắn, hắn sẽ lập tức giết chết. Cô phải chú ý một chút.”

Những chuyện này Mạnh Bà đều biết, nhưng trong lòng vẫn vô cùng cảm kích. Nàng từ biệt Anh Chiêu lần nữa: “Bảo trọng.”

Anh Chiêu xoay người, vỗ cánh bay xuống núi, nhanh hơn nhiều so với lúc đến đây.

Mạnh Bà cũng quay lại, tiếp tục tiến bước về phía trước. Trong gió tuyết không ngừng gào thét, bước đi vô cùng gian nan, nhưng mỗi một bước đều kiên định như núi. Không lâu sau, bóng dáng Mạnh Bà hoàn toàn biến mất trong màn băng tuyết mù mịt.