Có lẽ vừa sau cơn mưa to, Hoa Khai cảm thấy đêm nay thật lạnh. Ngay cả ánh trăng như nước suối trong vắt cũng trở nên lạnh lẽo. Ngôi nhà của nữ tử ở ngay dưới một gốc cây hòe cổ thụ thật lớn, hình như đã được mấy trăm tuổi. Trên cây nở đầy những chùm trắng hoa li ti, nhìn từ xa như một cái đèn lồng đung đưa trong gió, buồn bã thê lương. Thân cây hòe mọc thẳng lên trời, tầng tầng lớp lớp lá cây che khuất ánh trăng, đây đó loang lổ ánh bạc.
Hoa Khai đứng dưới tán lá, dựa lưng vào thân cây, trong tay vân vê một nhánh hoa hòe. Dường như nàng đang chờ một điều gì đó, hoặc là chưa từng bao giờ đợi chờ gì cả.
Qua một lúc lâu, phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, dẫm lên đám lá rụng tạo ra âm thanh giòn tan.
Hoa Khai quay đầu thì thấy Liễu Thanh đang đứng sau lưng nàng, cười khanh khách. Gió đêm vờn quanh làn váy Liễu Thanh bay bay: “Sao trễ rồi cô còn chưa đi nghỉ?”
“Cô cũng vậy mà.” Hoa Khai đáp.
Liễu Thanh cười nói: “Tám trăm năm rồi từ khi ta được trường sinh, các ngươi là những người đầu tiên đến đây, bảo ta làm sao ngủ được? Ta vẫn còn nhớ rõ, lần cuối cùng Trường Sinh đứng đây cũng đưa lưng về phía ta thế này, mà ta thì vẫn lẳng lặng đứng ở phía sau, chờ hắn quay đầu lại. Đương nhiên thời điểm đó chưa có cái cây này đâu. Bây giờ nhớ lại, quả thật chỉ như chuyện hôm qua mà thôi.”
Đột nhiên Hoa Khai không biết làm sao mới phải, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Người chết rồi không thể sống lại.”
“Nếu người chết rồi, còn có thể sống lại thì sao?” Liễu Thanh cười, vẻ mặt như đang nói người chết mà sống lại thật ra là chuyện rất đơn giản.
Hoa Khai ngẩn người, nghĩ tới Bạch Thảo, nàng hỏi: “Làm thế nào mới có thể sống lại? Xin cô chỉ cho ta.”
Liễu Thanh càng cười lớn hơn: “Nói vậy mà cô cũng tin à. Người chết rồi làm sao có thể sống lại? Làm sao có thể?” Những lời này nàng nói cho Hoa Khai nghe, cũng là nói với chính mình.
Ánh mắt Hoa Khai vụt ảm đạm, nhưng thần sắc không thay đổi nhiều. Có lẽ vì nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, nên hy vọng cũng không còn mấy.
“Sao vậy? Cô cũng muốn người nào đó sống lại sao?”
Hoa Khai trầm mặc hồi lâu, mới lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không có.”
“Không muốn nói thì thôi.”
Sau đó hai người không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn ánh trăng loang lổ xuyên qua tán lá.
“Huynh ấy tên Bạch Thảo.” Thật lâu sau Hoa Khai mới mở miệng, thanh âm mỏng mảnh như chực bị gió thổi tan.
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó. Huynh ấy đã chết, chết rất nhiều năm rồi.”
“Chết thế nào?”
“Bị Si mất một nửa thân thể. Nhưng thực tế chính là bị ta hại chết. Ta vốn có thể cứu huynh ấy, nhưng ta lại trơ mắt nhìn huynh ấy chết đi…”
“Vì sao cô còn chưa từ bỏ?”
Hoa Khai nhìn Liễu Thanh: “Bạch Thảo mới chết vài năm, nhưng Trường Sinh đã chết tám trăm năm, cô buông xuống được sao?”
Liễu Thanh cười khổ lắc đầu. “Ta không giống cô.”
“Đúng, chúng ta không giống nhau. Bởi vì Trường Sinh không phải do cô hại chết, trong lòng cô sẽ không cảm thấy áy náy. Nhưng Bạch Thảo là do ta mà chết, cả đời ta cũng sẽ không yên.”
“Cho nên cô hy vọng hắn có thể sống lại?”
“Ít nhất ta cũng phải làm cho hồn phách của huynh ấy vào được luân hồi, đầu thai làm người, không phải khổ sở quanh quẩn mãi mãi ở nơi đó nữa.”
“Xem ra hắn còn lại được một hồn nửa phách, còn Trường Sinh, đã tan thành mây khói từ lâu rồi.”
“Vậy cô hỏi vì sao ta còn chờ, còn cô thì chờ điều gì?”
Đối diện với câu hỏi của Hoa Khai, Liễu Thanh không trả lời. Hai người chìm trong bóng đêm yên tĩnh, cùng duy trì im lặng. Một lúc sau, Hoa Khai mới lên tiếng trước: “Cô có nhớ hắn không?”
Liễu Thanh đau khổ cười: “Nhớ thì sao, mà không nhớ thì sao? Nếu chỉ cần nhớ hắn mà có thể thay đổi tất cả, ta có thể không ngừng nhớ hắn, nhưng có khả năng hồi sinh cho hắn không? Không có. Một thời gian sau khi Trường Sinh chết, ta không chôn hắn, mà giữ xác hắn trong cái sơn động kia. Lúc đó ta vẫn nghĩ, nếu hắn có thể làm cho ta trường sinh bất tử, như vậy việc hắn sống lại cũng không phải không có khả năng. Vì thế ta luôn chờ, chờ hắn trở về, nhưng một năm qua đi, hai năm qua đi, thi thể của hắn vẫn ở đó, chưa từng tỉnh lại. Cuối cùng ta đành phải thừa nhận hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, mới tự tay an táng cho hắn.”
“Chôn ở đâu?”
Liễu Thanh cười cười, chỉ nơi Hoa Khai đang đứng nói: “Ngay dưới chân cô.”
Hoa Khai ngẩn người, lập tức lùi về sau mấy bước, áy náy nói: “Ta không cố ý.”
“Ta đương nhiên biết cô không cố ý. Cô nhìn cái cây này xem.” Liễu Thanh nói xong đã tự mình ngẩng đầu nhìn cây hòe cao lớn. “Là ta trồng sau khi Trường Sinh chết. Người ta nói cây hòe có thể chiêu hồn, nhưng chiêu không được hồn hắn. Bây giờ đã cao vút như vậy rồi.” Một trận gió đêm thổi qua, cành lá rậm rạp lay động chập chờn, dường như đang thật sự vẫy gọi hồn phách phiêu đãng trên thế gian.
“Cô yêu hắn.” Hoa Khai khẳng định.
“Không, ta hận hắn.” Liễu Thanh cười cười trả lời. Ngọn cây hòe lắc lư theo gió, quyện cùng hương hoa trắng đong đưa không ngừng.
“Nhiều năm như vậy, cô làm sao vượt qua?”
Liễu Thanh suy nghĩ một lúc mới nói: “Không làm sao cả, thời gian cứ vậy thấm thoát trôi qua. Ban đầu quả thật ta rất khổ sở. Cô không thể tưởng tượng được đâu, cái cảm giác bất lực khi một người đang đứng trước mặt cô bị thiên lôi đánh xuống, mà cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Nhất là khi cô còn hy vọng, cảm thấy hắn có thể trở về, cuối cùng cũng hiểu ra hắn mãi mãi sẽ không về được nữa. Mà muốn chết lại không chết được. Sau khi Trường Sinh chết được bốn trăm năm, ta đã không thể chờ được nữa. Đêm đó, trong cơn mưa bão quay cuồng, ta đào mộ phần của Trường Sinh lên, tìm thấy hài cốt của hắn. Rồi ta nằm xuống cạnh hắn, để mưa to cuốn trôi bùn đất, chôn vùi chúng ta. Ta nằm trong đất ba ngày ba đêm. Tim như bị dao cắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đau đớn còn hơn ở chốn âm ty địa ngục, nhưng trước sau vẫn không chết được. Từ đầu ta luôn nắm chặt tay hắn, nhưng cuối cùng đành phải buông ra, chui từ dưới đất lên. Ta vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi đó, bên ngoài trời đã tạnh mưa, nắng xuân rực rỡ. Từ đó về sau, ta không tìm đến cái chết, cũng không còn muốn hắn nữa. Nhưng ta vẫn đang chờ. Vừa rồi cô hỏi ta đang chờ điều gì, ta đang đợi một người có thể chấm dứt chuyện này.” Nàng quay đầu nhìn Hoa Khai, cười nói: “Có lẽ nhanh thôi, ta sẽ không cần đợi nữa.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Liễu Thanh chỉ cười mà không đáp. Gió đêm thổi tung mấy sợi tóc nàng bay bay.
Liễu Thanh vén lại mấy sợi tóc bị rối qua tai, nói: “Muộn rồi, gió cũng lớn, trở về thôi.” Dứt lời liền xoay người đi trước.
“Đừng làm hại hắn!” Hoa Khai hô lớn phía sau Liễu Thanh. Thật ra Hoa Khai cũng không rõ vì sao mình lại nói như vậy. Nàng chỉ vừa cảm thấy khúc mắc trong lòng thì lời đã thốt ra.
“Hắn? Ai?” Liễu Thanh quay đầu.
“Cô biết người mà ta nói là ai.”
“Chàng đạo sĩ trẻ kia sao?”
“Hắn tên là Tử Trúc.”
“Tên gì cũng được, quan trọng là vì sao cô lại cảm thấy ta sẽ hại hắn?”
Hoa Khai trầm mặc không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Thanh, ý không cần nói cũng biết.
“Mạng người là do trời định. Tất cả kiếp nạn đều đã được số mệnh định sẵn, muốn trốn cũng trốn không được. Cô dựa vào đâu nói ta sẽ hại hắn? Cho dù ta có hại hắn thật, vì sao không thể cho rằng đó chính là do số mệnh sắp đặt? Hơn nữa…” Liễu Thanh dừng lại một chút, nàng nhìn Hoa Khai rồi tiếp tục nói: “Người hại chết hắn không phải ta, mà là cô.”
Hoa Khai sững sờ ngây người một chỗ. Nàng nhớ những lời hôm nay Tử Trúc nói với mình, cũng nhớ Bạch Vô Thường đã từng nói tương tự như thế…
“Cô dựa vào đâu mà kết luận như vậy?”
“Tuy rằng ta không phải người đạo gia, nhưng tám trăm năm cũng đủ để một người học được nhiều thứ, huống chi Trường Sinh còn để lại nhiều sách vở thế. Cho dù ta không có tài năng trời sinh thì tám trăm năm cũng quá đủ để học. Không phải ta nói khoác, bây giờ trên đời này, trừ phi Trường Sinh sống lại, nếu không, không ai có thể tinh thông đạo thuật hơn ta. Tử Trúc tuy có tài năng thiên phú, nhưng những điều hắn được học còn quá ít. Hắn muốn xem số mệnh một người còn phải dùng mai rùa để bốc quẻ. Ta thì không cần, ta chỉ cần nhìn một cái đã có thể thấy được số mệnh của người đó. Cho nên, ta biết trước vận mệnh của hắn.”
Gió đêm mát lạnh, đôi mắt Hoa Khai dần mất đi ánh sáng. Nàng thất thần một lúc lâu mới có thể mở miệng: “Vì sao luôn là như thế? Ta không muốn hại chết Bạch Thảo, không muốn hại chết Tử Trúc, vì sao cuối cùng vẫn là như thế?”
Liễu Thanh chỉ trả lời Hoa Khai bằng ba chữ: “Là trời định.”
“Ta không tin trời!” Hoa Khai nhìn Liễu Thanh, lặp lại lần nữa: “Ta không tin ông trời, cũng không tin số mệnh!”
Liễu Thanh nở nụ cười: “Nói hay lắm, thật ra ta cũng không tin. Cô xem, không phải ta là một ví dụ tốt sao? Sống ngoài luân hồi, trường sinh bất tử. Nhưng… các ngươi vẫn còn ở trong vòng luân hồi, thì đấu lại ông trời không? Đấu lại được Như Lai Phật tổ trí tuệ vô thượng không?”
Hoa Khai lắc đầu: “Ta không biết… không biết.”
“Thật ra, ta cảm thấy cô có thể đấu được.” Liễu Thanh đến gần Hoa Khai, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Bởi vì ta không nhìn thấy mệnh của cô.”
“Cô có ý gì?”
“Chính là ý đó. Ta không nhìn thấy mệnh của cô, chỉ thấy được một màn sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì khác.”
“Vì sao lại như vậy?”
“Không biết.”
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà gỗ sau lưng các nàng đột nhiên có chút ánh sáng. Đó là ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn được đốt lên, kèm với tiếng gọi lo lắng vọng ra.
Liễu Thanh ngẩng đầu, xuyên qua tán lá dày đặc loang lổ nhìn vầng trăng bạc: “Trăng lên cao rồi, cô về nghỉ đi thôi.” Sau đó lại quay đầu nhìn vào trong nhà. “Chắc nửa đêm hắn tỉnh dậy, không thấy cô đâu nên lo lắng lắm.”
Hoa Khai nhìn Liễu Thanh một lúc lâu, mới xoay người rời đi.
“Đúng rồi.” Liễu Thanh đột nhiên lên tiếng từ sau lưng Hoa Khai.
Hoa Khai dừng bước, nghi hoặc nhìn Liễu Thanh.
“Bị yêu quái ăn mất nửa người, hồn phách cũng bị mất một nửa. Chỉ có nửa hồn, địa phủ không nhận là đương nhiên.”
“Cuối cùng là cô muốn nói gì?”
Liễu Thanh mỉm cười: “Đi bắt một nửa hồn phách kia của hắn về là được rồi. Trong sách ta từng đọc có viết ‘Yêu ăn hồn, giết nó đi, đoạt hồn về’. Được rồi, những gì cô muốn hỏi ta đã nói hết, trở về thôi.
Hoa Khai nhìn Liễu Thanh trân trân, hốc mắt ửng đỏ. Có lẽ là vì đột nhiên phương pháp cứu Bạch Thảo mà nàng nghĩ cũng không nghĩ tới lại bày ra trước mắt. Cũng có lẽ vì cuối cùng nàng đã có thể buông bỏ áy náy trong lòng. Nàng im lặng hồi lâu, không nói nên lời.
Thật lâu sau đó, Hoa Khai mới nói: “Cám ơn.” Rồi liền xoay người rời khỏi.
Hoa Khai đi rồi, Liễu Thanh vẫn lặng yên đứng dưới tán cây hòe. Một lúc sau mới nhắm hai mắt lại, thì thầm hai tiếng: “Trường Sinh.” Gió đêm thổi tung mái tóc đen của nàng.
Hoa Khai vừa đi đến cạnh cửa, cửa đột nhiên mở ra. Tử Trúc đang cầm ngọn đèn bối rối đứng đó, thấy Hoa Khai vẫn bình yên, mới nhẹ nhàng thở ra. Tử Trúc hỏi: “Muội đi đâu? Huynh còn tưởng không tìm được muội nữa.” Nói xong liền tránh qua một bên để Hoa Khai đi vào.
Hoa Khai cúi đầu, dấu đi đôi mắt đỏ ửng. Nàng bước qua ngạnh cửa vào trong nhà. “Không có gì, không ngủ được nên ra ngoài một chút.”
“Lần sau muội không ngủ được thì gọi ta một tiếng, ta đi với muội. Một mình muội không tốt đâu.”
“Không cần, ta thích được một mình.” Hoa Khai lạnh lùng nói rồi xoay người vào đi vào phòng trong, tiện tay đóng cửa.
Tử Trúc cầm ngọn đèn, vẫn im lặng đứng ngoài cửa phòng Hoa Khai, trong mắt là vô vàn mất mát.
Một lúc sau hắn mới xoay người trở về phòng mình, thổi tắt ngọn đèn. Cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Tử Trúc nằm trên giường, hai mắt mở to, nhìn mãi cũng chỉ có thể thấy bóng tối vây quanh. Một hồi sau hắn mới chậm rãi nhắm hai mắt lại. Không biết đã qua bao lâu, vầng trăng đã lên cao thật cao trên bầu trời. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua khung cửa sổ gỗ, chiếu rọi từng phiến gạch trên nền nhà. Bên ngoài cửa sổ không xa là bóng cây hòe cao lớn tươi tốt, tán lá lay động theo gió.
Tử Trúc vẫn chưa ngủ, đột nhiên cảm giác được dường như trong phòng có người. Hắn giật mình lập tức mở mắt ra, thì thấy có người đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía hắn. Bóng người kéo dài thật dài trong ánh trăng nghiêng nghiêng.
“Ai đó?” Tử Trúc lên tiếng.
Người nọ nghe tiếng quay đầu lại, là một gương mặt đầy nước mắt.
“Liễu Thanh?”