Mạnh Bà Truyền

Quyển 4 - Chương 31




Mãi đến khi Tử Trúc cõng nữ tử kia lên được bờ vực, Hoa Khai mới leo lên. Đến mép vực, Tử Trúc đưa tay ra cho nàng, thế nhưng Hoa Khai chỉ nhìn hắn rồi quay đầu sang một bên, tự mình trèo lên.

Tử Trúc nhìn tay mình trống rỗng, trong lòng vô cùng khổ sở. Chuyện này đều lọt vào mắt nữ tử kia, nàng khẽ cười một tiếng.

Vị đạo sĩ chỉ nhìn thoáng qua nữ tử xa lạ, đã là quá lắm rồi. Trên người nàng chỉ mặc độc một chiếc áo khoác của Tử Trúc, chân không giày, tóc không buộc. Nhìn qua cũng biết nàng không hề mặc trung y. Mặc kệ vì lý do gì, vị đạo sĩ không thể nào chấp nhận một nữ tử ăn mặc như thế.

‘Tử Trúc, xảy ra chuyện gì?” Vị đạo sĩ hỏi.

Tử Trúc đang định trả lời thì nữ tử nọ đã giành nói trước: “Đừng nói chuyện ở đây, để ta cất bộ da của ta đã rồi ta sẽ kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho các ngươi nghe.” Nữ tử lắc lắc cái thứ cháy xém trên tay nàng. Nàng giũ giũ thứ đó trải ra đất, sau đó tìm một mảnh đá sắc nhẹ nhàng cào lên bề mặt bị cháy đen. Than đen nhanh chóng bị tróc ra, rơi xuống, lộ ra diện mạo ban đầu.

Là một tấm da người nhăn nheo.

Nữ tử vừa cẩn thận thổi mạnh bụi than vừa nói: “Các ngươi không cần sợ ta. Ta là người, không phải yêu quái. Một nữ tử yếu ớt tay không tấc sắt, chỉ có điều sẽ không chết mà thôi.” Nữ tử cười khổ.

Vị đạo sĩ kinh ngạc: “Thật sự có người luyện thành thuật trường sinh bất tử sao?”

Nữ tử cười cười: “Đạo sĩ, chẳng lẽ ta không phải người? Tuy rằng nói ra thì hơi kỳ quái nhưng thật ra trong mắt ta, ngươi còn rất trẻ, mới có mấy chục tuổi. Ta đây đã tám trăm tuổi rồi. Cái này là tấm da thứ tám của ta.” Nữ tử huơ huơ tấm da đã được phủi sạch sẽ. Động tác như thế, cho dù người nào nhìn thấy cũng đều sởn tóc gáy.

Sau đó nàng theo bọn họ trở về hang động. Lúc nữ tử đi vào trong động, thấy đống lửa đã tắt, chỉ còn tro tàn, nàng quay đầu nói: “Xem ra các ngươi đã vào đây rồi.”

Bọn người Hoa Khai đều không lên tiếng.

Nữ tử nhún vai, không để ý nhiều. Nàng đi đến cạnh bệ đá, nói với Tử Trúc: “Giúp ta một chút được không?” Đương nhiên Tử Trúc không thể từ chối, giúp nàng đẩy bệ đá ra. Sau đó nữ tử đem bộ da nàng đã lột ra cẩn thận cất vào, rồi khép bệ đá lại thật kín.

Cất kỹ đồ của mình xong, nữ tử cũng không thèm nghe xem bọn họ nói gì, mà nhẹ nhàng vuốt ve những vết khắc trên vách tường. Bây giờ là ban ngày, ánh sáng mặt trời lọt được vào động chiếu sáng vách tường trước mặt họ. Rất nhiều văn tự lộn xộn, không tài nào biết được nội dung là gì, chỉ có thể lờ mờ đoán được chúng nói về đạo thuật.

Nữ tử nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó xoay người cười nói với bọn Tử Trúc: “Xong rồi, bây giờ về chỗ ta ở thôi.”

“Đây không phải nơi cô nương ở sao?” Vị đạo sĩ hỏi.

“Đương nhiên không phải, sao ta có thể ở cái nơi xập xệ thế này. Nhà ta cách đây không xa, các ngươi đi theo ta.” Nữ tử nói xong, liền đi trước ra cửa động. Sau khi mấy người Hoa Khai ra khỏi động, nữ tử dùng cỏ dại và dây leo ngụy trang che lại cửa động. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được, chỉ giống như vách đá bình thường mà thôi.

Đi theo nữ tử lòng vòng quanh núi rừng được mấy vòng, vị đạo sĩ và Tử Trúc đều cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng bọn họ đi thẳng, nhưng tự nhiên vẫn cứ đi lòng vòng.

Nữ tử quay đầu lại, cười nói: “Nhận ra rồi à, kỳ môn độn giáp trong mê hồn trận, chắc các ngươi rất quen thuộc.”

Quả thật cảm thấy rất quen. Rất nhiều đệ tử đạo gia luyện tập kỳ môn độn giáp, bày binh bố trận nhưng không mấy ai nắm được hết biến hóa kỳ diệu trong đó. Chỉ vài cành cây ngọn cỏ, mấy hòn đá đã khiến người ta choáng váng đầu óc, không tìm được phương hướng. Mà cái mê hồn trận bọn họ đang đi, lại càng lợi hại hơn nhiều. Người bày trận này chắc chắn phải là một cao nhân.

“Cô nương là người đạo gia?” Vị đạo sĩ hỏi.

“Không phải, ta với đạo gia không hề có chút quan hệ nào. Ban đầu ta cũng thường xuyên bị lạc trong đó, nhưng đi mãi mấy trăm năm rồi thì cũng phải nhớ thôi. Thật ra cái sơn động kia cũng được bố trận, chỉ vì sau cơn mưa to, không ít cây cối đã bị gãy đổ, bằng không làm sao các ngươi có thể dễ dàng tìm thấy như vậy?”

“Vậy người bố trận là ai?” Vị đạo sĩ nói tiếp: “Kính xin cô nương chỉ giáo.”

Nữ tử dừng bước, xoay người: “Chắc các ngươi đã từng nghe qua, hắn là tổ sư gia của các ngươi, tên là Trường Sinh.”

Trường Sinh, chính là thiên tài đạo giáo mấy đời mới có một người.

“Cũng giống như tên mình, hắn cố chấp truy tìm trường sinh bất tử, muốn vượt qua lục đạo luân hồi, không bị sinh tử ràng buộc.” Nữ tử định nói tiếp, nhưng nhìn phía trước thì lại nói: “Đến nhà ta rồi.”

Đó là một gian nhà đơn giản, xung quanh toàn là cây cổ thụ, tàng to che trời như đang bảo vệ, che dấu ngôi nhà dưới cành lá sum xuê. Nếu không phải nữ tử đó dẫn bọn họ ra khỏi mê hồn trận, chỉ sợ mãi mãi sẽ không ai biết trong chốn thâm sơn này vẫn còn có người ở.

Dẫn bọn họ vào trong nhà, nữ tử liền nói: “Mọi người ngồi tạm ở đây, ta thay quần áo đã.” Nói xong liền đi vào trong buồng. Qua một lúc lâu, nữ tử mới từ trong buồng chậm rãi đi ra.

Nàng đã thay một bộ váy dài đỏ thắm, mang giày vải xanh, mái tóc dài búi thành búi đơn giản. Trang điểm xong, nàng càng xinh đẹp trẻ trung, không khác gì một cô nương thanh tú bình thường. Nói hiện tại nàng đã tám trăm tuổi, ai dám tin? Nếu không phải tận mắt thấy nàng lột ra lớp da cũ, Tử Trúc cũng không tin.

Nữ tử cười lớn, đưa trường bào trả cho Tử Trúc, nói với hắn: “Ta lười giặt, ngươi chịu khó mặc đi.” Sau đó thoải mái ngồi xuống một bên, không hề ngại ngùng.

Tử Trúc hơi xấu hổ, trường bào đó nàng đã mặc qua, hơn nữa lúc nàng mặc bên dưới cũng không hề có trung y hay quần áo khác. Điểm này làm cho Tử Trúc cảm thấy mặc cũng không phải, mà không mặc cũng không phải, cuối cùng thì để nó qua một bên.

“Được rồi, các ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Hoa Khai và Tử Trúc, cùng vị đạo sĩ đồng thời nhìn nhau. Trong tình huống này, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu, hỏi cái gì. Cuối cùng vẫn là Hoa Khai lên tiếng trước: “Cô là ai? Vì sao lại luyện được thuật trường sinh?”

“Ta không biết, người biết là Trường Sinh. Ta tên là Liễu Thanh, trong thời kỳ chiến loạn ta theo cha mẹ chạy nạn tới ngọn núi này rồi ở lại đây. Nhiều năm sau đó, cha mẹ ta đều lần lượt qua đờ. Ta lại tự nhiên mắc căn bệnh lạ, không thuốc nào chữa được, cũng không dám xuống núi, nên cứ tiếp tục sống ở đây, chờ đến ngày xuống hoàng tuyền gặp lại cha mẹ ta. Khi đó, ta một mình ở trong gian nhà tranh. Một ngày nọ có một nam nhân đến đây, chính là Trường Sinh. Mới nhìn, trông hắn thật rách rưới, bẩn thỉu, hình như nhịn đói đã lâu, người cũng điên điên khùng khùng, còn ngất xỉu trước cửa nhà ta. Ta đành kéo hắn vào nhà, cho hắn ăn. Sau đó hắn ở lại nhà của ta, hắn cũng không bị điên. Chúng ta không thành thân nhưng lại sống như vợ chồng với nhau. Nói thật, những tháng ngày này ta sống thật vui vẻ.

Được khoảng hai năm, bệnh tình của ta tái phát, thuốc thang, châm cứu đều vô hiệu. Hắn tinh thông đạo pháp, tính được khi nào ta sẽ chết lại không có biện pháp cứu vãn. Sau đó, ngày ngày ta đành nằm bất động trên giường, không thể nhúc nhích. Hắn vẫn luôn chăm sóc ta, nhưng hắn lại bắt đầu trở nên điên loạn. Mỗi ngày hắn đều ở bên tai ta nhắc đi nhắc lại phải tìm cho được trường sinh bất tử. Ta biết hắn không muốn ta chết, nhưng sinh tử có số, làm sao có thể thoát được đây? Hắn bày trận xung quanh gian nhà vì không muốn bị người ngoài quấy rầy. Sau đó còn biến cả ngọn núi thành một cái trận bát quái, không yêu quái nào dám bén mảng vào. Cuối cùng hắn tìm một cái sơn động, ngày ngày đêm đêm trốn ở đấy, nghiên cứu thuật trường sinh bất tử gì đó. Hắn đã điên rồi. Thời điểm ta sắp chết, hắn lại vô cùng hưng phấn chạy đến cạnh ta nói hắn đã luyện thành thuật trường sinh, đã hiểu thấu đáo sự ảo diệu bên trong. Lúc đó ta cảm thấy hắn điên rồi, chỉ biết khóc lóc van xin hắn dừng lại, nhưng hắn không nghe. Cuối cùng ta vẫn không thể tin được, lời hắn nói chính là sự thật.”

Nữ tử nhàn nhạt kể xong câu chuyện, cảm xúc cũng không hề khẩn trương hay thổn thức. Có lẽ vì đã qua nhiều năm như vậy, những tình cảm đau khổ lúc đó đã tan theo thời gian, bây giờ chỉ còn là hồi ức mà thôi.

“Vậy tổ sư gia đâu? Còn ai khác nữa không?” Tử Trúc hỏi.

“Hắn?” Nữ tử cười cười. “Hắn đã chết từ mấy trăm năm trước rồi, chôn phía sau gian nhà. Bây giờ có lẽ xương cốt cũng không còn.”

“Không phải nói tổ sư gia đã luyện thành thuật trường sinh sao? Vì sao lại chết?”

“Hắn đã luyện thành, bằng không làm sao ta có thể sống đến bây giờ? Nhưng hắn thì chết rồi. Hắn làm cho ta được trường sinh bất tử, chính mình vi phạm thiên mệnh, bị thiên lôi đánh mà chết.” Nữ tử nói đến đây thì ngưng lại, nàng nhìn Tử Trúc một cái rồi mới nói tiếp: “Ta còn nhớ lúc hắn thi triển thuật pháp với ta, suốt ba ngày ba đêm, ta không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết hắn đã làm gì, chỉ biết đến khi ta tỉnh lại, thân thể đã không còn khó chịu. Sau đó hắn cười lớn nói với ta hắn đã thành công rồi, vô cùng vui mừng chạy như điên trong núi, la to: “Thành công rồi! Thành công rồi!” Có điều thời gian hắn vui vẻ cũng không được lâu. Lúc đó rõ ràng là bầu trời đang trong xanh vạn dặm, đột nhiên mây đen cuồn cuộn kéo tới, sấm đánh ầm ầm. Sau đó mấy đạo thiên lôi từ trong mây đen mịt mù vọt ra, nện lên người hắn. Đến khi Trường Sinh cháy thành than đổ xuống mặt đất, hiện tượng dị thường cũng đột nhiên kéo đi, biến mất không thấy tăm hơi, giống như chưa từng xảy ra bao giờ.

Sau khi ta mai táng Trường Sinh cũng từng tự sát mấy lần, nhưng không lần nào chết được… Cuối cùng ta dần dần hiểu được, lời Trường Sinh nói là sự thật. Ta đã trở thành người trường sinh bất tử. Nhưng ta vẫn đau, vẫn già, đến khi thân thể không chịu nổi, sẽ hồi sinh lần nữa. Cứ khoảng trăm năm một lần, thời điểm thân thể ta chết đi để sống lại, trên trời sẽ có hiện tượng dị thường, phải chịu thiên lôi đánh. Lần nào cũng vô cùng chính xác, cho dù chạy đến đâu đều không thể thoát.” Nữ tử cười khổ: “Những chuyện còn lại, ta nghĩ các ngươi đã thấy rồi, cũng không cần hỏi nữa.”

“Thật không thể tưởng tượng được tổ sư gia cuối cùng lại đúng là có kết cuộc như thế… Aii…” Sau khi nghe xong, vị đạo sĩ thở dài, trong giọng nói không nén được thương tiếc.

“Được rồi, chuyện cũ ta kể hết rồi. Các ngươi còn có gì muốn hỏi nữa không?”

“Vì sao cô không rời đi? Sao lại luôn ở ngọn núi này?”

Nữ tử hơi cười cười, nhẹ giọng nói: “Bởi vì hắn ở đây, cũng bởi vì ta đang chờ.”

“Chờ cái gì?” Hoa Khai hỏi.

Nữ tử chỉ cười mà không nói, ánh mắt tràn ngập thê lương.