Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 95: Nàng Đông gõ cửa




Dịch: Vivian Nhinhi

Trong khi Mạnh Thê Thê đang ngủ say sưa, Thịnh Gia Ngạn đã vung tay giải quyết xong chuyện nước Sở tấn công rồi. Chẳng biết Thịnh Gia Ngạn giải quyết thế nào, chỉ biết khi tướng lĩnh dẫn binh tiến công của nước Sở nhận được phong thư hắn gửi rồi mở ra xem xong thì lập tức quyết định không hành quân tiếp nữa, chỉ ra lệnh hạ trại đóng quân ngay tại chỗ.

Ba người nhà họ Lâm được Phương Thiên Bảo trợ giúp, vết thương cũng dần khỏi, đã lên đường đi nước Việt rồi.

Vào một buổi chiều nào đó, Mạnh Thê Thê mơ tới ba người bọn họ, Lâm Cao Sơn ưỡn cái bụng phệ, Lâm phu nhân kéo cánh tay ông ta còn Lâm Cảnh Hành thì rúc vào bên cạnh bà, ba người cười rất tươi và ấm áp. Bọn họ đưa tay vẫy gọi Mạnh Thê Thê, trông khẩu hình thì có vẻ như đang bảo hẹn gặp lại.

Phía sau bọn họ là con sông dài gợn sóng lăn tăn, bên bờ sông có một chiếc thuyền đó đang chờ sẵn, hình như sắp chở bọn họ về nước Việt.

Trong mộng, Mạnh Thê Thê chạy về phía bọn họ, nhưng chạy thế nào cũng không lại gần được.

Chỉ có thể nhìn Lâm Cao Sơn vẫy tay, ba người họ chảy nước mắt nhìn nàng từ biệt.

Sau khi tỉnh lại, chẳng hiểu sao Mạnh Thê Thê lại cảm thấy phiền muộn hết sức, nhưng nghĩ bọn họ đã bình an đến được nước Việt, sau này không biết chừng còn được gặp lại nhau thì cảm giác buồn bã ấy cũng bị đè xuống mấy phần.

Ngay cả Tố Hòa cũng tìm thấy rồi. Mạnh Thê Thê viết thư cho Phương Thiên Bảo, hi vọng hắn phái người đưa Tố Hòa đến kinh thành, bởi vì ở đây nàng có thể chăm sóc Tố Hòa sinh nở được chu đáo hơn.

Tính ra Tố Hòa cũng mang thai được tám tháng rồi, không biết đi xe đường dài có ảnh hưởng đến cô ấy hay không. Nhưng dẫu sao ở kinh thành cũng nhiều người, danh y đa số cũng ở trong cung hết, nếu có bọn họ ở bên cạnh thì Tố Hòa sinh em bé cũng sẽ không vất vả nữa.

Mạnh Thê Thê viết thư cho Phương Thiên Bảo nhưng người hồi âm lại là Nhiếp Tân.

Trong thư, Nhiếp Tân chỉ viết qua loa mấy dòng, hắn bảo đợi lúc nào tiện sẽ sắp xếp đưa Tố Hòa vào kinh. Trong ngôn từ dường như đã có ý khước từ, làm Mạnh Thê Thê chẳng hiểu mô tê gì cả.

Nhưng nếu đã có Phương Thiên Bảo và Nhiếp Tân ở bên thì nàng tin Tố Hòa sẽ không phải chịu khổ đâu.

Điều khiến nàng lo lắng bồn chồn không yên nhất vẫn là về Hướng Đỉnh Thần. Thịnh Gia Ngạn đã phái mấy loạt người về Dương Châu tìm hắn đều không có kết quả. Người dù chết thì cũng phải có hài cốt. Nhưng Hướng Đỉnh Thần lại như đã bốc hơi khỏi nhân gian này, không thấy bóng dáng tăm hơi.

Trong lòng Mạnh Thê Thê có nỗi khổ sở, hôm nào cũng mơ thấy Hướng Đỉnh Thần ghé vào vách đá cầu cứu nàng. Mà nàng vừa duỗi tay ra thì hắn đã rơi xuống.

Mỗi khi mơ thấy cảnh này, tim nàng lại đập thình thịch rồi choàng tỉnh.

Lúc nàng tỉnh lại luôn thấy Thịnh Gia Ngạn ở bên cạnh.

Dạo này Thịnh Gia Ngạn cũng bận rộn lắm, mấy ngày Tương vương giam cầm hắn kia, tấu chương đã chất chồng cao như núi. Bởi vì tin lão hoàng đế băng hà đã bị giấu giếm, Thịnh Gia Ngạn lại không xuất hiện nhiều ngày liền, điều này khiến triều đình bất an rung chuyển, lòng người bàng hoàng…

Vì thế mấy ngày này hắn bận thương nghị chuyện trong triều với chúng thần, ngày nào cũng bận đến khuya, lúc quay về phủ lại tất tả đi thăm Mạnh Thê Thê, đắp chăn giúp nàng, sau đó lại quay về thư phòng phê duyệt tấu chương đến gần sáng.

Tương vương và Triệu quý phi bị tống vào tù, tin lão hoàng đế băng hà cũng được công bố, Thịnh Gia Ngạn thuận theo mệnh trời đăng cơ đại bảo.

Khi những cơn gió Đông đầu mùa thổi tới, Thịnh Gia Ngạn đã ngồi vững trên bảo tọa của hoàng đế, có thể nói là hợp với nguyện vọng của cả thiên hạ.

Hoàng hậu và thái tử cầm theo khế đất mà lão hoàng đế để lại cho mà đi rồi. Thịnh Gia Ngạn mắt nhắm mắt mở làm như không biết mà cho qua, nhưng lúc bọn họ chuẩn bị lên đường lại lặng lẽ thả vào hành lý của hai mẹ con họ hai tờ khế đất nữa. Hai mảnh đất này đều nằm ở chỗ địa thế tốt, non nước hữu tình, thu hoạch phong phú, quản lý tốt, đủ cho hai người họ tiêu xài cả đời.

Về mặt triều chính, Thịnh Gia Ngạn xuôi gió xuôi nước, chế trụ được Tương vương rồi lại thu xếp xong thái tử, thế là Bình vương trở thành mối họa lớn trong lòng hắn. Mấy lần hắn triệu Bình vương khải hoàn về triều nhưng đều bị người này cự tuyệt làm ngơ. Thanh thế của Bình vương quá mạnh, manh nha có dấu hiệu tự phong mình làm vua rồi.

Về phần Ngụy Trinh, con lão phạm vào tội lớn, Ngụy Trinh suýt nữa đã lấy cái chết để tạ tội. Thịnh Gia Ngạn nể tình lão vất vả bao nhiêu năm tháng, công trạng lớn, phong lão một cái danh thái phó để an hưởng tuổi già. Lúc Ngụy Sơ Hoa được tìm thấy, cô ta đã bị ngất đi vì đói tự lúc nào, khi được cứu tỉnh thì bắt đầu kiệm lời hẳn, không còn vẻ hoạt bát như trước nữa.

Tất cả mọi chuyện dường như đã kết thúc hết rồi, lịch sử vẫn tiếp tục diễn ra như quỹ tích trước đó.

Bởi vì Thịnh Gia Ngạn giờ đã thành hoàng đế nên vương phủ không thể ở lại được nữa. Người của vương phủ trước kia đều đã chuyển vào cung, có người làm chủ quản, có người làm cô cô ngự tiền, cũng có thống lĩnh phủ nội vụ, mà nhiều nhất là biến thành một trong số các ám vệ… Tất cả bọn họ đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Duy chỉ có mỗi Mạnh Thê Thê có thân phận không trên không dưới, bị Thịnh Gia Ngạn giấu thẳng vào điện Dưỡng Tâm – nơi chỉ có hoàng đế mới có thể ra vào.

Thịnh Gia Ngạn không bắt nàng quét dọn, cũng chẳng cần nàng ca hát khiêu vũ, ngày ngày cung phụng nàng ăn ngon mặc đẹp, điều này khiến triều thần bất mãn hết sức.

“Hoàng thượng, việc này không hợp quy củ.” Một vị đại thần nào đó khuyên nhủ?

“Có gì không hợp?” Thịnh Gia Ngạn lạnh nhạt đáp lại: “Có người bảo hộ thiếp thân, trẫm cảm thấy đây chính là quy củ rồi.”

Đại thần chịu thua…

Thịnh Gia Ngạn đăng cơ chưa được bao lâu, các đại thần trong triều đình bắt đầu góp lời khuyên hắn tuyển tú. Lý do là Thịnh Gia Ngạn đã hai mươi mấy, dưới gối lại chẳng có lấy một mụn con, thậm chí hậu cung cũng chẳng có lấy một ai. Thân là tân đế của triều Đại Tấn, chuyện này sao có thể chứ?

Cơ mà bọn họ nói cũng có lý, mấy ca ca đệ đệ của Thịnh Gia Ngạn vị nào cũng có mấy thê thiếp với con trai con gái. Ngay cả Bình vương nhỏ tuổi nhất kia, con trai hắn năm nay cũng tròn một tuổi rồi.

Một ngày nào đó Thịnh Gia Ngạn hạ triều, lúc Mạnh Thê Thê giúp hắn cởi cúc áo, nàng nghe thấy Thịnh Gia Ngạn lẳng lặng bảo: “Bọn họ lại bảo ta tuyển tú.”

Đầu ngón tay Mạnh Thê Thê khựng lại: “Thật sao?”

“Ừ!” Thịnh Gia Ngạn gật đầu: “Bọn họ nói ta cần một hoàng hậu với vài phi tử.”

“Hả?” Mạnh Thê Thê tránh ánh mắt cực nóng bỏng mà Thịnh Gia Ngạn quăng tới.

“Thậm chí còn cần mấy đứa bé nữa.” Hắn lại bổ sung.

“Hay anh đi tìm cái vị ở cung Phù Lệ kia xem?” Mạnh Thê Thê ngẩng đầu lên nói.

Thịnh Gia Ngạn chau mày, nghĩ một lát rồi hỏi: “Ở đó có người ở à?”

“Có nha, Triệu Yên Nhiên, anh quên rồi à? Là cái vị mà anh liều chết cứu từ Thục Sơn về đó.” Mạnh Thê Thê dứt lời, nghiến răng siết chặt đai lưng của hắn một cái.

“Sao cô ta lại ở đó?” Có quá nhiều chuyện làm Thịnh Gia Ngạn suýt nữa thì quên còn có một người như vậy.

“Là ta sắp xếp. Lúc trước người của vương phủ đều vào cung, thân phận của nàng ta chẳng đâu vào đâu, ta cũng không thể để nàng ta đi làm thị nữ, bèn xếp nàng ta vào một cung điện trong lục cung, lại phân cho nàng ta mấy tỳ nữ. Vốn tưởng anh sẽ cho nàng ta một danh phận, ai biết anh cứ thế quên luôn rồi đâu?”

Mạnh Thê Thê vừa nhắc đến Triệu Yên Nhiên này là giọng bắt đầu có mùi giấm, chua đến ngay cả nàng cũng không biết.

Thịnh Gia Ngạn thoáng liếc qua vẻ mặt của nàng, lập tức bảo: “Muội nói đúng, nên cho một danh phận, nếu không cứ ở mãi trong cung cũng không tốt.”

Mạnh Thê Thê trợn tròn mắt. Nàng vẫn tưởng rằng với tính cách của Thịnh Gia Ngạn hắn sẽ cự tuyệt. Thật không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy.

Đúng là tức chết nàng mà!

Mạnh Thê Thê hất tay lên, dứt khoát không thèm cởi áo giúp hắn nữa, tức giận đùng đùng xoay người đi ra ngoài.

“Đi đâu đấy?” Sau lưng nàng, Thịnh Gia Ngạn hỏi với theo.

“Đi làm việc, thưa bệ hạ.” Mạnh Thê Thê nghiến răng bỏ lại một câu rồi không thèm quay đầu lại mà đi thẳng. Để lại Thịnh Gia Ngạn đứng sau lưng nàng cười trộm, cung nữ ngẩng mặt nhìn lên còn bị hắn liếc mấy cái cảnh cáo.

Hoàng cung bây giờ khác xa với vương phủ hồi xưa. Vương phủ mặc dù có quy mô lớn lại không sánh được với khí thế và diện tích của hoàng cung.

Mạnh Thê Thê đi qua đi lại trên đường trong hoàng cung, sau lưng nàng, Mạc Xuân Phong đang chạy lại.

“Thê Thê! Mau giúp ta cản một cái nào!”

Hắn có vẻ rất lo lắng, hình như đang bị người nào đuổi theo.

“Cản cái gì?”

“Cản…” Mạc Xuân Phong còn chưa nói xong đã thấy cuối con đường giữa hoàng cung có một bóng xanh biếc chớp lên.

Hắn vội vã ôi giời ơi một tiếng, xoay người tiếp tục chạy thục mạng, còn không quên dặn Mạnh Thê Thê: “Ngăn cản cô ta, đừng để cô ta đuổi tới đây.”

Mạnh Thê Thê ngẩn ngơ quay đầu, đúng lúc tiểu cô nương áo xanh kia vọt tới bên cạnh nàng, Mạnh Thê Thê vươn tay túm lại, kết quả bị quán tính của tiểu cô nương kia kéo một cái lảo đảo.

“Mi là ai? Trong cung chạy loạn bị hoàng đế tóm được là ăn gậy đó, tính tình hắn đã không tốt thì chớ!” Mắt Mạnh Thê Thê không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy đối phương là một tiểu cô nương mặc váy áo màu xanh biếc, hai lọn tóc mai rũ xuống, trên hai búi tóc lại buộc mấy quả chuông vàng.

Trông bộ dạng này rất là linh động đáng yêu, nhanh nhẹn hoạt bát.

“Cô đừng có túm lấy ta nữa, ta muốn đuổi theo Xuân Phong ca ca!” Con bé bĩu môi, hất mạnh tay Mạnh Thê Thê ra, sau đó quay sang nhìn Mạnh Thê Thê từ đầu tới chân: “Cha ta nói trong hậu cung không có phi tử, hoàng thượng chỉ có một thị nữ tuyệt sắc được sủng ái, đó chính là cô phải không?”

Mạnh Thê Thê bị lời này của con bé nói cho nổi hết cả da gà, nàng vội nhìn quanh rồi che miệng tiểu cô nương lại: “Chuyện của hoàng đế mi cũng dám bàn tán à, không cần cái mạng nhỏ này nữa à?”

Thiếu nữ áo xanh cười hì hì: “Cha ta là đại tướng quân, hoàng thượng không nỡ trách phạt ta đâu. Với lại ta sắp trở thành vợ của thuộc hạ mà ngài sủng ái nhất, cho nên ngài sẽ càng không trách phạt ta!”

Mạnh Thê Thê ho sặc sụa: “Thuộc hạ sủng ái nhất á?” Nhớ tới bộ dạng chạy trốn vội vã của Mạc Xuân Phong vừa rồi, nàng hỏi lại đầy kinh ngạc: “Đừng bảo đấy là Mạc Xuân Phong nhé?”

Tên Mạc Xuân Phong này, đúng là biết thiếp vàng lên mặt mình quá đê!

“Đúng vậy nha, chính là Xuân Phong ca ca.” Thiếu nữ nghiêng mặt, quả chuông trên đầu kêu đinh đang vui tai: “Lần này chính là bệ hạ cho phép ta vào cung tìm hắn chơi đó, nhưng hắn cứ tránh mặt ta mãi, hại ta phải đuổi theo hắn chạy loạn quanh hoàng cung rồi!”

Mạnh Thê Thê nghĩ nghĩ, từ khi không biết tung tích của Hướng Đỉnh Thần, Mạc Xuân Phong rất ít khi cười đùa, cũng không làm ầm ĩ. Thấy dáng vẻ vừa rồi của hắn, hình như đã khá hơn không ít. Chắc là vì có tiểu cô nương áo xanh trước mặt này dây dưa làm hắn có thể tạm thời không nghĩ đến chuyện Hướng Đỉnh Thần biến mất nữa.

Vì thế Mạnh Thê Thê chỉ tay về một hướng: “Bên kia, hắn vừa nãy chạy về phía kia kìa!”

Thiếu nữ vui mừng hớn hở cảm ơn một câu rồi lập tức xách váy chạy như gió về phía đó.

Mạnh Thê Thê nhìn theo bóng lưng hoạt bát của con bé biến mất ở chỗ rẽ, trong lòng thầm cảm thán… Giữa ngày đông rét lạnh tiêu điều này, có một màu sắc sống động vui vẻ thế này thật là tốt biết bao.

Đến chiều, lúc Mạnh Thê Thê đang dùng bữa với Thịnh Gia Ngạn thì Mạc Xuân Phong thở phì phò xông vào. Không những quần áo hắn không chỉnh tề, mà trên ngọc quan còn buộc một cái chuông vàng của thiếu nữ kia nữa.

“Mạnh Thê Thê! Uổng cho bao nhiêu năm làm huynh muội của chúng ta! Cô lại dám bán đứng ta!” Hắn chống nạnh nói với vẻ căm giận: “Có phải là cô bán đứng ta không? Chứ sao ta trốn trên cây rồi cô ta vẫn còn tìm được?”

Thịnh Gia Ngạn nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

Mạnh Thê Thê thủng thẳng uống một ngụm canh rồi mới nói: “Hôm nay ta gặp được một tiểu cô nương hoạt bát hiếu động, con bé đuổi theo Mạc Xuân Phong chạy vòng hoàng cung. Ta sợ ảnh hưởng không tốt, dứt khoát làm tiên nữ chỉ đường, chỉ cho con bé một con đường sáng.”

“Cô còn tiên nữ, ta nhổ vào!” Mạc Xuân Phong làm bộ muốn nhổ nước bọt, lại nhận được ánh mắt uy hiếp của Thịnh Gia Ngạn nên chỉ lặng lẽ hừ một tiếng.