Dịch: Thanh Hoan
Đoạn này lại hay thế
***
Mưa to gột rửa núi Dương Minh, mặt đường lầy lội đầy những vũng bùn to, cuối cùng bọn Phương Thiên Bảo chỉ còn cách đi bộ lên núi. Đến khi bọn họ đi đến lầu trúc nhỏ, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ đứng giữa một mảnh phế tích, chung quanh là bóng tối vô tận, giống như nàng là màu sắc duy nhất giữa thiên địa này.
“Thê Thê…” Ánh mắt Phương Thiên Bảo chuyển từ vẻ mặt quái dị của nàng đến đầu ngón tay đang không ngừng nhỏ máu tươi kia.
Bốn phía là những người áo đen đang nằm rải rác trên mặt đất, thoi thóp chờ chết, dưới mảnh phế tích kia không biết có bao nhiêu người bị đè chết, còn có thể nhìn thấy một cánh tay tái nhợt lộ ra khỏi đống hỗn độn ấy.
“Thiên Bảo.” Lúc này Mạnh Thê Thê mới lên tiếng, giọng nàng cực kì tỉnh táo: “Giúp ta đưa ba người nhà họ Lâm xuống núi trị liệu đi, ta còn phải đi tìm người.”
Phương Thiên Bảo rất ít khi nhìn thấy Mạnh Thê Thê toàn thân tỏa ra lệ khí nhàn nhạt thế này, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ khẽ gật đầu.
“Bây giờ tốt nhất chúng ta nên xuất phát đi kinh thành thì hơn.” Nhiếp Tân nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng lạnh lùng: “So với chỗ này, bên phía Thịnh công tử kia có lẽ cần sự trợ giúp của cô hơn đấy!”
“Đúng vậy nha!” Phương Thiên Bảo bấy giờ mới nhớ tới chính sự: “Nghe tin cô bị bắt, hắn ngay cả thiên hạ cũng không thèm tranh nữa, chỉ thiếu nước tự sát đầu hàng ngay thôi!”
Mạnh Thê Thê híp mắt, cặp mắt vốn xinh đẹp động lòng người ngày xưa giờ đây không còn ánh sáng nữa. Không bao lâu, nàng hỏi: “Có ngựa tốt không?”
“Có!” Nhiếp Tân đáp lại dứt khoát, hắn chỉ tay vào con ngựa mà Phương Thiên Bảo cưỡi đến: “Phương gia thích nhất là vơ vét bảo mã trong thiên hạ, con ngựa này của hắn chắc chắn không phải hạng xoàng!”
Mạnh Thê Thê trở mình lên ngựa, dặn dò một câu duy nhất: “Ta còn có hai người bạn, một người rơi xuống vách núi, một người bị ném ở ven đường không biết tung tích, làm phiền các anh thay ta tìm bọn họ, nếu như ta còn mạng trở về, nhất định sẽ hậu tạ!”
Nhiếp Tân gật đầu, Mạnh Thê Thê lập tức giục ngựa rời đi, tiếng móng ngựa lộc cộc đạp vào vũng bùn trên mặt đường, tóe lên giọt nước đục ngầu.
Phương Thiên Bảo nhìn theo bóng lưng nàng đi xa: “Không phải nói Thê Thê mù sao? Sao nàng ta có thể cưỡi ngựa một mình được vậy?”
Nhiếp Tân không để ý đến hắn, tự mình lên ngựa chuẩn bị đi tìm người. Phương Thiên Bảo thấy thế vội vàng hô lên: “Không đúng! Nhiếp Tân, mi đưa ngựa của ta cho nàng rồi thì ngươi bảo ta cưỡi cái gì?”
“Không phải mi còn có chân sao? Nàng ta nhìn không thấy đường, đưa cho nàng ta một thớt ngựa biết tìm đường thì có gì sai?” Nhiếp Tân lạnh lùng liếc hắn.
“Vậy sao mi không tặng ngựa của mi cho nàng ta? Mi không phải cũng có chân sao?” Ta mặc kệ, nếu mi đã đưa ngựa của ta cho người khác, thì giờ ta phải cưỡi cùng ngựa với ngươi!” Dứt lời, hắn loay hoay muốn ngồi lên sau lưng ngựa của Nhiếp Tân.
Nhiếp Tân nắm chắc dây cương: “Mi suốt ngày chỉ biết ăn đến phì óc phệ bụng, con ngựa này của ta không chịu được tải hai người chúng ta, mi cứ ngoan ngoãn ngồi đây đợi đi."
Phương Thiên Bảo cúi đầu sờ lần eo nhỏ dưới áo choàng rộng thùng thình của mình. “Như thế này mà sao lại nói lại óc phì, bụng phệ? Mắt nào của hắn nhìn thấy mình béo? Hắn đã sờ bao giờ chưa? Nói mà không chịu trách nhiệm gì cả!”
Nhiếp Tân đang định thúc ngựa rời đi thì con ngựa hắn đang cưỡi đột nhiên hí dài một tiếng, đột ngột nâng cao móng trước.
“Phương Thiên Bảo! Mi bị điên hả? Không được túm đuôi ngựa!”
Giữa trời mưa to, tràn ngập tiếng hét của Nhiếp Tân.
Mạnh Thê Thê một người một ngựa lao nhanh trong đêm mưa. Nàng nhớ tới cái đêm mà mình khăng khăng chạy đi Thục Trung để báo thù cho Thịnh Gia Ngạn ấy.
Nước mưa theo cằm nàng nhỏ xuống, hai mắt Mạnh Thê Thê vẫn không nhìn rõ lắm, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng lòng nàng ở giờ khắc này lại cảm thấy mình dường như đã nhìn ra điều gì.
Chờ đến khi Mạnh Thê Thê đến kinh thành, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Kinh thành mưa dầm suốt mấy ngày liên tiếp, hôm nay đã có ánh mặt trời rực rỡ tỏa nắng khắp muôn nơi.
Trời xanh trong vắt, ý thu nồng nàn, chỉ có hai dải mây như tấm lụa yểu điệu vắt ngang phía chân trời.
Mạnh Thê Thê đứng ở cổng hoàng thành, quần áo nàng mặc trên người đã gần như khô cong, nhăn nhúm rũ xuống. Mấy sợi tóc dán lên hai gò má, phối hợp với khuôn mặt tái nhợt và tuyệt mỹ của nàng, thị vệ trông thấy lập tức giơ trường thương chỉ thẳng vào nàng.
“Kẻ nào! Vì cớ gì dám xông vào hoàng thành?”
Mạnh Thê Thê âm thầm cố gắng phân biệt một hồi, mới dần nhìn rõ hình dáng bộ giáp mà bọn họ đang mặc trên người, dường như không phải thủ hạ của Thịnh Gia Ngạn.
“Ta tới tìm vương gia nhà ta, Thịnh Gia Ngạn.” Lát sau, nàng lên tiếng. Có lẽ là vì ngày đêm bôn ba công thêm gặp mưa bị lạnh, giọng của Mạnh Thê Thê đã hơi khàn.
Hai thị vệ thủ thành liếc nhau, một trong hai gã bảo: “Ngươi đứng ở đây trông chừng nàng ta, ta đi vào bẩm báo một tiếng đã.”
Dứt lời, hắn chạy đi, trên đường còn quay đầu lại nhìn Mạnh Thê Thê hồ nghi đến hai lần.
Lúc này Triệu quý phi đang nhàn nhã phơi nắng trong cung, bên cạnh bà ta cung nhân đang cầm sổ mẫu hoa văn cho bà ta chọn, còn chế tạo gấp cho bà ta một chiếc phượng bào của Thái hậu.
“Lâu rồi không được nghe hoàng hậu lải nhải, đôi ba ngày còn chưa quen...” Triệu quý phi cười khẽ: “Cũng chỉ có bà ta mới còn có thể ở trong điện Dưỡng Tâm trông coi lão hoàng đế kia thôi.”
Cung nhân nghe thấy thế vội vàng nói: “Nương nương là phượng mệnh thật sự, loại chim ri như ả sao có thể so sánh ạ?”
Triệu quý phi nghe thấy thế thì vui vẻ, lập tức thưởng cho người nọ một miếng ngọc thạch có chất lượng vô cùng tốt: "Đợi đến lúc cửa điện Dưỡng Tâm mở ra, ta cũng phải nhục nhã bà ta một trận mới được, nén giận mười mấy năm cuối cùng cũng không uổng công."
“Nương nương.” Thị vệ thủ thành ở ngoài cửa cung cầu kiến.
Triệu quý phi liếc mắt sang, tiểu thái giám bên người hiểu ý, hất phất trần lên đứng trước cửa cung hỏi với vẻ rất hách dịch, không coi ai ra gì: “Có chuyện gì mà phải làm nhiễu sự thanh tịnh của nương nương?”
Thị vệ nói khẽ mấy câu, tiểu thái giám biến sắc, vội vàng chạy lại bên cạnh Triệu quý phi thì thầm vài câu vào tai bà ta.
Triệu quý phi nghe xong, ban đầu còn hơi kinh ngạc, sau đó môi đỏ cong lên: “Nếu nó đã đến, vậy cho nó vào đi. Bản cung cũng muốn xem đứa con của vị cố nhân này của ta đã lớn đến thế nào rồi. Thì ra bao lâu nay nó vẫn luôn sống dưới mí mắt của bản cung, vậy mà bản cung còn phải mất công tìm kiếm nó khắp nơi. Nể mặt mũi của cố nhân, bản cung sẽ cho nó được toàn thây!”
Thị vệ kia tuân lệnh, xoay người chạy về cổng thành, lại phát hiện thị vệ bốn xung quanh đã nằm hôn mê trên mặt đất, cổng thành mở toang, Mạnh Thê Thê thì không thấy tung tích.
Trong điện Tuyên Chính, Tương vương mặc long bào của hắn ngồi trên ghế, đang khoe khoang với thái tử đứng ở dưới.
“Thái tử, ngươi nhìn đi…” Hắn giang rộng hai tay, một con rồng bay trên mây được thêu trên long bào của hắn: “Ngươi đếm xem rồng trên áo ngươi có bao nhiêu móng vuốt, còn ta có bao nhiêu?”
Thái tử biết hắn đang chế nhạo mình, chỉ có thể cười ngây ngô vài tiếng, giả bộ không hiểu.
“Ai nha…” Tương vương cảm khái một tiếng: “Ngươi nói ta đăng cơ rồi, cái danh hiệu thái tử này của ngươi có giữ được hay không?”
Ý mỉa mai trong lời này quá rõ ràng, thái tử đã chịu không nổi biến sắc mặt rồi. Từ lúc hắn ra đời đến nay chưa từng phải chịu cảnh như vậy, ai không dám để ý đến hắn chứ? Bây giờ, tam đệ này của hắn đắc thế, lại còn hùng hổ dọa người! Còn không bằng lúc trước khi Thịnh Gia Ngạn chấp chính đâu! Khi đó mặc dù hắn vẫn tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhưng Thịnh Gia Ngạn đâu có châm chọc, chế giễu hắn. Bây giờ, lấy Tương vương ra so với Thịnh Gia Ngạn, đúng là ai cao ai thấp nhìn ra ngay!
Đáng hận nhiếp chính vương lại vì một nữ nhân mà chắp hai tay dâng giang sơn đã đến tay rồi cho kẻ khác, thật là đáng hận mà!
Đúng lúc này, cửa điện đột nhiên bị mở tung ra, chỉ nghe “Rầm!” một tiếng, dường như dùng sức quá mạnh, hai cánh cửa đụng vào tường, một trong hai cánh còn bị rơi xuống đất.
Mạnh Thê Thê mặt mũi lạnh lùng đứng ngoài cửa, nàng nhìn về phía Tương vương đang ngồi trên đỉnh cao nhất của đại điện, một cặp mắt nhìn như trống rỗng, lại làm cho Tương vương cảm nhận được sự áp bách: “Nhiếp chính vương ở đâu?”
Tương vương dụi dụi mắt, xác nhận ở cửa có người đang đứng thật. Hắn híp mắt nhìn, phong thái của Mạnh Thê Thê khiến hắn hơi thất thần vài giây, lập tức đoán ra đây là nữ thị vệ mà Thịnh Gia Ngạn coi như bảo bối.
“Cô tên là Mạnh Thê Thê đúng không?” Tương vương xoa xoa tay, cười gian tà: “Mắt cô vẫn còn nhìn thấy được à?”
“Thịnh Gia Ngạn ở đâu?” Mạnh Thê Thê không nói nhảm với hắn, nàng bước vào trong điện, thị vệ chung quanh thấy thế thì nhao nhao bày trận sẵn sàng nghênh chiến.
Tương vương cố ý gây khó dễ, hắn sờ cằm nghĩ một lát mới đáp: “Hay không thì thế này đi, bây giờ cô đứng ở trước mặt ta cởi sạch đi, cho mấy huynh đệ dưới tay ta vui sướng một hồi, ta sẽ nói cho cô biết hắn ở đâu, thế nào?”
Mạnh Thê Thê còn chưa nói, thái tử đã nhịn không được xông ra chỉ thẳng mặt Tương vương tức giận mắng to: “Ta thấy ngươi bệnh không nhẹ mới nhường nhịn ngươi, ngươi tưởng mình lợi hại nhất thiên hạ thật đấy à? Long ỷ còn chưa ngồi vững, người kế thừa hoàng vị mà phụ hoàng khâm định cũng không phải ngươi, ngươi đại nghịch bất đạo như thế, chờ tứ đệ ra ngoài, hắn không xử tử ngươi thì ta cũng giết chết ngươi! Mau thả cô nương này đi gặp tứ đệ đi, nếu không ta giết ngươi ngay bây giờ đấy!”
Thái tử dứt lời, lập tức rút trong tay áo ra một cái dao gọt hoa quả kề vào cổ Tương vương.
Tương vương cười giễu cợt mấy tiếng: “Ai không biết trong năm huynh đệ chúng ta, chỉ có ngươi võ công kém cỏi nhất. Bây giờ ngươi giỏi rồi, còn biết chõ mũi vào chuyện của người khác nữa. Đừng quên mạng của ngươi bây giờ còn trong tay ta đấy!”
Dứt lời, hắn chộp lấy dao trong tay thái tử vứt xuống đất. Thị vệ lập tức đi lên túm lấy thái tử đang giãy dụa không ngừng, còn lôi hắn sang một bên.
Tương vương phủi phủi ống tay áo: “Hiện giờ chúng ta nói chuyện chính nhé Mạnh cô nương, đề nghị vừa rồi của ta cô nương thấy thế nào?”
Còn chưa chờ Mạnh Thê Thê nói chuyện, sau lưng đã vang lên tiếng gọi quen thuộc.
“A Mạnh!”
Thân thể Mạnh Thê Thê cứng lại, nàng đột nhiên quay đầu. Thịnh Gia Ngạn trường thân ngọc lập đứng ở cổng, mặt mũi hắn vẫn lạnh lùng như thế, ngoài áo khoác đen mà hắn đang mặc đã có vài chỗ nhăn nhúm ra, còn lại chẳng có gì thay đổi cả.
Mắt Mạnh Thê Thê mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hắn, lảo đảo chạy tới nhào vào trong lòng Thịnh Gia Ngạn.
“A Ngạn! Muội còn tưởng huynh bị bọn họ nhốt lại.”
Hai ngón tay của Thịnh Gia Ngạn vuốt lên đôi mắt của nàng, hắn thấy Mạnh Thê Thê không nhìn rõ hắn, lại cố gắng phân biệt hình dáng của hắn, trong lòng như có dao cắt.
Hắn không nhịn được, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của Mạnh Thê Thê.
“Ta không nên để lại muội một mình.”
Mạnh Thê Thê ôm chặt lấy eo hắn, còn đang định nói gì.
Tương vương ở sau lưng hai người hung hăng gõ vào tay vịn trên long ỷ: “Các ngươi còn ở đây tán tỉnh không coi ai ra gì, nghĩ ta chết rồi đấy phỏng? Thịnh Gia Ngạn, sao ngươi lại ra đây? Ngươi không phải bị ta nhốt lại rồi à? Chẳng lẽ chính ngươi mở khóa chạy ra đây?”
Thịnh Gia Ngạn bấy giờ mới giương mắt nhìn hắn: “Có khóa à?”
……….
Tương vương không thể nhịn được nữa rồi, hắn căm ghét nhất là bộ dạng này của Thịnh Gia Ngạn, giống như tất cả mọi thứ đều bị khống chế trong lòng bàn tay hắn, rõ ràng bây giờ mình mới là kẻ chúa tể toàn bộ cục diện, một câu nói của mình là đủ đưa bọn họ vào chỗ chết.
Cho nên hắn tuyệt đối không cho phép, vào thời điểm thế này, Thịnh Gia Ngạn hắn còn có thể thong dong tự tại nói chuyện yêu đương!!!