Dịch: Thanh Hoan
Ánh chiều tà cuối hè theo song cửa sổ quét vào gian phòng vốn nằm hướng Tây, làm bầu không khí càng thêm oi bức. Bên cửa sổ, rèm sa thêu hoa sen nửa chặn nửa che, càng khiến căn phòng thêm tối tăm mờ mịt, giống như được phủ một tầng sương mù. Thỉnh thoảng mới có trận gió hè len lỏi qua khe cửa khép hờ, thổi cho mấy chùm tua treo trước giường rung động đinh đương.
Một chiếc giường la hán bằng gỗ hoa lê, bốn góc chân bằng đồng, màn che màu khói. Bóng người nằm trên giường khẽ nhúc nhích, Mạnh Thê Thê còn đang ngái ngủ ôm chăn ngồi dậy.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, Mạc Xuân Phong vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Hướng Đỉnh Thần.
Mạc Xuân Phong dồn khí đan điền, hét toáng lên: “Cái gì á? Huynh nói thật hả, công tử đi ngắm sen với Ngụy cô nương thật hả?”
Mạnh Thê Thê đang ôm chăn mên ngồi bên trong lập tức vểnh tai lên.
Hướng Đỉnh Thần đương bị nắng thiêu đốt đến mụ cả đầu, hắn nghe thấy Mạc Xuân Phong hỏi câu kia, mặt mũi ngơ ngác nhìn đối phương, hỏi lại với vẻ thành thật hết sức: “Gì cơ?”
Bực mình, Mạc Xuân Phong hung hăng dẫm lên mu bàn chân của hắn một cái, lại gằn từng chữ: “Có phải công tử cùng Ngụy cô nương đi ngắm sen thật rồi không?”
Hướng Đỉnh Thần cuối cùng cũng bị vẻ mặt dữ tợn của Mạc Xuân Phong làm bừng tỉnh, vội vàng phối hợp: “Đúng vậy, hoa sen trên ao nhỏ của Ngụy phủ kia độ này đúng là đang nở đẹp thật, quyến rũ động lòng người lắm.”
Hắn dứt lời, mặt mũi đau khổ kề vào tai Mạc Xuân Phong nhỏ giọng hỏi: “Xong chưa bây? Ta sắp chịu không nổi rồi, cảm giác mình như thằng gay vậy.”
Mạc Xuân Phong bất mãn nhìn hắn một cái, cũng đoán Mạnh Thê Thê nghe được rồi, hai người vui vẻ chuồn mất.
Mạnh Thê Thê có thể nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nhưng hai cha con nhà họ Lâm đứng ở góc rẽ hành lang thì nghe thấy mồn một.
“Làm sao bây giờ hả cha?” Lâm Cảnh Hành xoắn xuýt như thế nó chính là Mạnh Thê Thê: “Sợ là tỷ tỷ nhà họ Ngụy sẽ phát triển thêm gì đó với Thịnh ca ca mất!”
Lâm Cao Sơn cau mày, khuôn mặt tròn tỏ vẻ nghiêm túc hết sức: “Không ngờ con bé nhà họ Ngụy này lại thích Thịnh công tử thật.”
“Có cái gì mà giả với thật, liếc mắt một cái là nhìn ra còn gì?” Lâm Cảnh Hành liếc qua cửa phòng Mạnh Thê Thê thăm dò: “Chúng ta được Mạnh tỷ tỷ bảo vệ suốt bao lâu thế, không thể để cho tỷ tỷ của nhà họ Ngụy thành công chiếm lấy Thịnh ca ca được! Cha, cha nói có phải không?”
Lâm Cao Sơn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta phải nghĩ cách phá hỏng chuyện này!”
“Phá hỏng kiểu gì bây giờ? Chúng ta đánh ngất xỉu tỷ tỷ nhà họ Ngụy à? Hay là dứt khoát bắt cóc tỷ ấy?”
“Không vội!” Cặp mắt ti hí của Lâm Cao Sơn híp lại, ra vẻ cao thâm: “Chúng ta ra chỗ ao nước kia xem tình hình bên ấy ra sao đã.”
Hai cha con nói đi là đi, một béo một gầy một trước một sau chạy như bay.
Sau khi bọn họ rời đi, Mạnh Thê Thê đã ăn mặc chỉnh tề cũng lặng lẽ thò đầu ra nhìn chung quanh, sau đó cẩn thận khép cửa phòng lại, cũng chạy vội đến chỗ ao nhỏ.
Ao sen nhỏ nằm ở hậu hoa viên của Ngụy phủ, Ngụy Trinh không hổ là một ông lão thích phong nhã, trong phủ của lão, vườn tược, ao chuông được xây dựng thiết kế cực kì lịch sự tao nhã. Đi dọc theo hành lang, chưa bước qua cổng vườn đã thấy được một ao nước biếc ôm lấy viền ngoài của vườn, có hòn non bộ đá lởm chởm, lấy ao nhỏ làm trung tâm, phong cảnh tao nhã lại xinh đẹp. Trên đường, sen hồng rực rỡ, gió hè đưa hương, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy cá chép chơi đùa dưới những chiếc lá xanh.
Ngụy Sơ Hoa cẩn thận nhìn Thịnh Gia Ngạn có vẻ đang suy nghĩ về chuyện khác ở trước mặt, lại nhìn Hướng Đỉnh Thần và Mạc Xuân Phong đang lấp ló cách đó không xa nhìn về phía bọn họ châu đầu ghé tai. Ngụy Sơ Hoa hỏi với ý thăm dò: “Vương gia, nếu ngài có việc bận thì Sơ Hoa lui xuống trước vậy.”
Sáng nay, cô ta chỉ ôm sẵn tâm lý sẽ bị từ chối đi mời Thịnh Gia Ngạn ngắm sen, không ngờ đối phương đồng ý luôn. Nhưng hắn đồng ý thì đồng ý thật, đến bên ao sen lại chẳng thèm mở miệng nói chuyện. Mà Ngụy Sơ Hoa có kiếm chủ đề gì đó để bắt chuyện thì Thịnh Gia Ngạn cũng chỉ đáp vẻn vẹn mấy chữ ờ ờ, ừ ừ…
Vì thế lòng nàng bắt đầu hối hận, không nên mời một người như một ngọn núi băng giống vương gia đến ngắm sen làm gì, chỉ sợ hắn căn bản không có hứng thú với loại chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định mình nên thức thời rời đi.
Nhưng nàng vừa lên tiếng cáo từ thì Thịnh Gia Ngạn lại lên tiếng, vẫn cái vẻ mặt lạnh nhạt đó: “Đừng, ở lại đi.”
Hai cha con nhà họ Lâm đứng cách đó không xa nghe thấy, âm thầm liếc nhau.
Quả nhiên có mờ ám mà!
Mạnh Thê Thê vội vàng chạy qua vườn muốn đi đến hậu hoa viên, nhưng trên đường lại bị Ngụy Tử Hi đột nhiên xuất hiện chặn đứng.
“Thê Thê.” Hắn cười ấm áp: “Cô đi đâu thế?”
Mạnh Thê Thê nói dối: “Không có gì, không có gì, vừa tỉnh ngủ đi dạo tí thôi.”
“Vậy thì tốt quá.” Ánh mắt Ngụy Tử Hi lóe lên vẻ vui mừng; “Ta dẫn cô đi ăn Tứ Hỉ Hoàn, sau này lại đi kinh thành ăn xem vị khác nhau thế nào nhé?”
“Không… không tốt nha”. Nàng còn phải đi hậu hoa viên xem chuyện ra sao mà! Nàng còn muốn đi bắt quả tang mà!
Mạnh Thê Thê nghĩ đến đây thì khựng lại.
Sao nàng lại phải dùng cái từ “bắt quả tang” này nhỉ? Rõ ràng quan hệ của nàng với vương gia còn chưa là cái gì mà?
Mạnh Thê Thê đang do dự thì Ngụy Tử Hi đã vừa kéo vừa đẩy nàng đi ra ngoài: “Có cái gì mà không tốt, trước trời tối chúng ta có thể trở về rồi.”
Bọn họ ra đến cửa thì gặp Lâm phu nhân, Lâm phu nhân đang chuẩn bị đi tìm chồng và con trai của mình, thấy Mạnh Thê Thê với Ngụy Tử Hi thì chào hỏi trước: “Hai người định đi đâu đây?”
“Bác Lâm.” Ngụy Tử Hi cung kính lễ phép cười đáp: “Cháu dẫn Thê Thê ra ngoài giải sầu cái ạ!”
“Ô?” Lâm phu nhân sững sờ, sau đó bà ta lập tức gật đầu cười: “Vậy hai cô cậu đi đi, đi sớm về sớm nhé!”
Ba người chào từ biệt nhau, Lâm phu nhân đi rồi vẫn còn đang suy tư.
Sao hôm nay cứ thấy kiểu gì ấy nhỉ? Bên cạnh Mạnh cô nương sao tự nhiên lại đổi người, cảm giác là lạ…
Đến lúc Lâm phu nhân gặp Lâm Cao Sơn và Lâm Cảnh Hành đang lén lút đứng sau hòn non bộ, bà ta véo lấy tai hai cha con: “Tìm cha con các người nửa ngày trời rồi, bảo hai người đi phơi quần áo hộ tôi, kết quả lại chạy đến đây trốn việc hả?”
“Suỵt!” Lâm Cảnh Hành vội vã thở dài một tiếng: “Mẹ, giờ con với cha có chuyện đại sự phải làm!”
“Đại sự gì mà ở đây lén la lén lút như con chuột hả?” Khóe mắt Lâm phu nhân quét đến Thịnh Gia Ngạn đứng dưới hiên cách đó không xa, hỏi lại đầy nghi ngờ: “Kỳ lạ, sao Mạnh cô nương lại hẹn Ngụy công tử ra ngoài chơi nhỉ?”
“Cái gì ạ? Thật ạ?” Lâm Cảnh Hành nhảy dựng lên.
Giọng nó khiến đám người Thịnh Gia Ngạn chú ý.
“Lừa con làm gì, vừa rồi lúc mẹ đến đây có thấy hai người bọn họ ra ngoài kìa. Ngụy công tử còn bảo là dẫn Mạnh cô nương ra ngoài giải sầu.”
…………
Trong Man Hoang gần đây xảy ra một chuyện lớn, con gà yêu của đại nhân Đế Tôn tôn quý bị thương.
Nguyên nhân là gà của Đế Tôn đột nhiên được hồ ly Tây Sơn phát thiệp mời, bảo là đi xem hoa đào. Sau khi được Đế Tôn cho phép, một con gà dẫn theo một con chó và một con cóc hớn hở xuất phát, trên đường đi còn khe khẽ hát, hái hoa bắt bướm, nhảy nhót điên rồ.
Trên đường lại bị chồn tinh mai phục sẵn đánh lén, nếu không phải hắc long bám theo một đoạn, chỉ sợ cuộc đời làm gà của phượng hoàng phải chấm dứt lại đó. Lúc hắc long chém giết con chồn tinh kia, phượng hoàng bị dọa sợ đến nỗi phao câu gà ngồi bệt xuống đất, máu đen của chồn tinh phun ra tung tóe, bắn đầy lên người nàng.
Mùi hôi thối kia, khó tả thành lời.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, xác chồn mềm oặt ngã xuống đất, phượng hoàng mới run rẩy đứng lên, nhìn kỹ thấy chồn đã chết thật rồi mớii quay lại đạp cho cóc yêu đang giả vờ ngất một cái: “Đừng giả chết nữa, với cả, Đại Hoàng kia. Đừng oăng oẳng nữa, còn chưa chết đâu!”
Phượng hoàng tức cục ta cục tác chạy quanh: “Thời điểm nguy cấp thế mà hai đứa tụi bây một đứa giả chết một đứa gào toáng lên. Đợi đến khi các ngươi đến hộ giá, thì chắc xác ta cũng lạnh toát rồi!”
Hắc long lạnh lùng kiểm tra phượng hoàng một lượt từ đầu đến chân, xác định nàng không bị thiếu tay thiếu chân. Sau đó không nói không rằng túm lấy hai cái chân gà của nàng, xách ngược mang về.
Phượng hoàng liều mạng vỗ cánh phành phạch: “Con rồng ngu ngốc kia, anh đang làm gì thế hả! Đại Hoàng, Tiểu Lục, mau tới hộ giá nha!”
Cóc tinh với chó yêu liếc nhau, sau đó một đứa lăn vật ra đất, tiếp tục giả chết, một đứa tiếp tục giả bộ bị thương oăng oẳng kêu rên.
Phượng hoàng tức gào thét hổn hển: “Hai đứa vô tích sự này! Chờ đến khi ta Đông Sơn tái khởi, xem ta có làm thịt tụi bây không?”
Không biết hắc long dẫn phượng hoàng đi đâu, phượng hoàng bị xách ngược, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sương mờ mù mịt, nàng đã bị hắc long để bên bờ ao nước nóng, toàn thân run lên một cái: “Anh… anh muốn làm gì, anh đừng có luộc ta đấy nhé!”
Hắc long đáp lạnh lùng: “Máu chồn tinh hôi thối vô cùng, ta sợ cô làm bẩn tẩm điện của ta, xuống đây tắm cái rồi về đi."
Phượng hoàng sợ nơm nớp nhìn ao nước nóng tỏa khói mù mịt, lòng run lên, nếu đi vào chắc lông cũng trút hết mất, vớ vẩn còn chín luôn ấy.
“Ta không muốn xuống đâu! Ta không muốn! Anh mà dám ném ta xuống, ta sẽ làm ồn cho anh không được yên ổn một ngày nào hết!”
Hắc long nghe vậy, lông mày nhướng lên một cái, không chần chờ lấy một giây, lập tức xách nàng lên ném vào ao, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi không hề có độ trễ. Phượng hoàng rơi cắm đầu xuống nước, chưa kịp mắng đã phải hít một ngụm khí lạnh.
Ôi trời ơi, sao lại đau thế này?
Phượng hoàng vỗ cánh phành phạch trong ao: “Con rồng ngu ngốc kia, anh muốn mưu sát ta hả?”
Hắc long ngồi bên bờ ao lạnh nhạt thưởng thức trà, chậm rãi đáp: “Quên nói cho cô, ao này nếu muốn rửa hết máu đen trên người cô, không bóc đi một tầng da là không được!”
Phượng hoàng lóp ngóp trôi vào bờ: “Cho ta lên đi! Ta không tắm.”
Hắc long rũ mắt nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng nâng chân đá nàng lộn về hồ: “Không tắm sạch không được lên giường!”
“Hắc long! Đợi ta khôi phục linh lực, ta thề sẽ chặt cái đầu rồng của anh xuống đá cầu!" Phượng hoàng vừa nóng, vừa thở hổn hển bò từ bờ ao bên kia hòng trèo lên.
Hắc long nhíu mày: “Xem ra cô không chịu ngoan ngoãn tắm phải không?”
“Ta không tắm đấy! Ta tức chết anh!”
“Thế thì được!” Hắc long xắn tay áo lên: “Vậy để ta tới giúp cô!”
Dứt lời, hắn xuống ao, rất gọn gàng linh hoạt. Thân hình hắc long cao lớn, ao nước chỉ ngập đến thắt lưng. Hắn vừa sải bước đến trước mặt phượng hoàng, một tay nhấc nàng lên. Sau đó hắn uốn gối dựa vào bờ ao, bắt phượng hoàng ngồi lên chân mình: “Đừng nhúc nhích.”
Hắc long nhíu mày: “Chồn thù rất dai, hôm nay ta giết nó, họ hàng của nó sẽ lần theo mùi tới tìm cô. Hay là cô cảm thấy không cần ta hỗ trợ, bản thân mình có thể tự ứng phó khi chúng đột ngột đánh lén?”
“Thật á?” Phượng hoàng nghe vậy thì không giãy dụa nữa. Hiện tại, nàng đã là một con gà vô tích sự, đám chồn kia chắc chắn không dám đi trêu chọc hắc long, nhưng nếu chúng gọi đội đến tìm nàng báo thù thì phải làm sao?
“Vậy thì anh phải nhẹ một chút nhớ… Ta còn cần mặt mũi…” Phượng hoàng dặn dò.
“Được!” Hắc long lại nói. "Với cả, cái từ mặt mũi này không phải dùng như thế."
Vậy ta nên nói thế nào?
“Lần này phải dùng từ “hủy dung” mới hợp. Có điều, với cái bộ dạng này của cô, chỉ sợ còn không đạt đến trình độ hủy dung đâu."