Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 53: Chạy trốn giữa núi rừng




Dịch: Thanh Hoan

Mạnh Thê Thê dứt khoát trừng nàng ta một cái. Đúng lúc này xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên một giọng nói xa lạ.

“Hai người chúng mày hồ đồ vậy? Bảo chúng mày bắt cóc một tiểu thư, kết quả lại cướp cả xe. Trên con xe này có gắn gia huy của Cao phủ, trên đường có bao nhiêu người thấy con xe này chạy lên núi rồi hả? Đầu chúng mày trét đầy óc heo à?”

Tên bắt cóc lúc này cầm đao dọa Cao Lan vội cười làm lành: “Trời tối sầm tối xịt thế thì ai nhìn ra chứ? Đúng rồi lão đại, lần này ngoài tiểu thư nhà họ Cao còn có một cô nương nữa, không biết là ai, tôi còn tưởng là nha hoàn nhưng mà ăn mặc không giống. Bởi vì ở chung một xe với Cao Lan nên tôi bắt hết về đây rồi.”

Tên được gọi là đại ca kia nghe xong lại càng điên tiết: “Nhà họ Triệu chỉ ra lệnh bắt mỗi Cao Lan, mày lại bắt cả người khác đến, mày muốn làm lớn chuyện à?”

Tên bắt cóc kêu đau một tiếng, hình như bị đánh: “Chắc không đâu, chỉ là một tiểu cô nương thôi mà, có thể lớn chuyện gì chứ? Cùng lắm đánh ngất cô ta quẳng vào thôi.”

Cao Lan và Mạnh Thê Thê đều nghe được bọn họ trò chuyện, trong bóng tối, ánh mắt Cao Lan nhìn về phía Mạnh Thê Thê hiện lên một vẻ tàn nhẫn.

“Còn không mau kéo người ra đây, đánh xe ra chỗ khác đi.” Tên đại ca thúc giục.

Tên bắt cóc vâng vâng dạ dạ, màn xe bị người kéo mạnh lên, ánh trăng chiếu vào trong thùng xe, Mạnh Thê Thê híp mắt lại.

Cao Lan chẳng biết từ lúc nào đã co rúm vào một góc, tên bắt cóc duỗi tay ra tóm được Mạnh Thê Thê kéo ra ngoài trước. Hắn ta túm lấy đai lưng của Mạnh Thê Thê, đi được vài bước mới quăng ra. Mạnh Thê Thê đã cái rầm xuống đất, kêu đau một tiếng. Trong lòng thầm mắng tên bắt cóc một tiếng. Đau sốc hông nàng rồi.

Nàng nhịn đau đứng lên, chỉ thấy mình bị ném vào một gian nhà gỗ, tối đen sì và cũ kĩ, bốn phía dột nát, giữa nhà chỉ có hai mảnh chiếu rơm. Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, lạnh lẽo và thê lương chiếu lên mạng nhện khắp nơi, làm gian nhà càng giống nhà ma, quỷ dị kinh khủng.

Mạnh Thê Thê giật mình, quay đầu muốn chạy, tên bắt cóc đột nhiên nhao về trước, thanh đao trong tay quét ra chặn đường nàng.

“Cấm nhúc nhích!”

Nàng khựng lại, cân nhắc thực lực hai bên, đành ngoan ngoãn rụt chân về, nắm chặt nắm đấm, khàn giọng nói: “Sao lại bắt bọn ta đến đây?”

Tên bắt cóc kia không thèm để ý đến nàng, xoay người đi bắt Cao Lan. Cao Lan hoảng sợ gào thét, chân tay khua khoắng lung tung, tên bắt cóc kia bị nàng ta đá trúng mấy lần, giận tím mặt. Hắn hung hăng vung đao bổ vào xe ngựa mấy đao, chẳng mấy chốc, mảnh gỗ vụn bay tứ tung, thùng xe cũng tan tành rơi xuống đất.

Cao Lan không còn chỗ trốn, như chim sợ cành cong lăn từ trên xe xuống. Tên bắt cóc thuận thế túm lấy cổ áo nàng ta hung hăng ném vào nhà gỗ.

“Các người bắt ta làm gì? Phụ thân ta là tri phủ U Châu. Ta sẽ bảo cha ta đánh chết các ngươi!” Cao Lan gào lên nhào ra cửa. Tên bắt cóc kia nhanh chóng đóng cửa lại, trán Cao Lan đập thẳng vào ván cửa cái “bốp” vang dội.

Hai tên ở bên ngoài cười lạnh: “Đã không còn mạng quay về rồi còn muốn lấy mạng người khác cơ đấy!”

Sau đó, chỉ nghe tiếng lách cách, cánh cửa bị khóa lại.

Mạnh Thê Thê thầm phân tích tình huống trước mắt. Gian nhà này cũ nát thật nhưng vẫn còn kiên cố, bằng sức hai cô gái như bọn nàng là không thể phá cửa xông ra được.

Nàng đứng dậy, lặng lẽ đi về phía cửa sổ nhòm ra bên ngoài. Tên bắt cóc kia buộc xe ngựa vào gốc cây, sau đó nhặt mấy nhánh cây nhóm lửa.

Ánh lửa bập bùng chiếu sáng cảnh bên ngoài gian nhà gỗ là một rừng cây, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, đủ loại đá tảng hình thù kì quái nằm rải rác khắp nơi. Trong rừng mọc đầy cỏ dại phải cao hơn nửa người, còn có gió lạnh hun hút thổi, giống như những bàn tay quỷ đang giơ nanh múa vuốt.

Vừa rồi không kịp nhìn cẩn thận, giờ mới nhìn rõ bên ngoài có những bảy tám tên, bọn chúng nhởn nhơ ngồi quanh đống lửa, vừa nướng thịt, không biết là thịt thỏ hay bồ câu, vừa uống rượu!”

“Cho ta đồ ăn với!” Mạnh Thê Thê gọi bọn chúng một tiếng. Mấy tên bắt cóc không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục nốc rượu ừng ực.

Mạnh Thê Thê không cam lòng, lại kêu tiếp: “Người nhà họ Triệu cho các người bao nhiêu tiền, Cao Lan sẽ trả gấp đôi!”

Cao Lan nghe vậy thì giật mình: “Ta nói bao giờ?”

“Gấp ba!” Mạnh Thê Thê lại cất giọng kêu lên lần nữa.

“Mạnh Thê Thê, cô đừng có khinh người quá đáng!” Cao Lan bước nhanh tới, muốn cãi nhau với nàng.

Một trong số những tên bắt cóc nghe thấy thế thì cũng có hứng thú, bọn họ liếc nhau, sau đó có một tên đứng dậy đi về phía các nàng.

Mạnh Thê Thê mừng rỡ, cảm thấy có hi vọng rồi.

Tên bắt cóc kia tựa bên cửa sổ bảo: “Bọn ta chỉ cần mạng của tiểu thư nhà họ Cao. Còn vị cô nương này, cô chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi. Người nhà họ Triệu muốn tế sống tiểu thư nhà họ Cao cho Triệu công tử, bọn họ có tha mạng cho cô hay không thì chỉ có thể xem số trời. Nếu như cô bất hạnh bị chôn cùng, vậy thì xuống gặp Diêm Vương mà cãi nhé. Mà chuyện này không phải là có tiền hay không có tiền, mà nhà họ Triệu kia có quý nhân ở kinh thành…”

“Lão tam!” Bên kia có người nghe thấy tên gọi là lão tam này nói quá nhiều, lập tức gọi một tiếng, ngắt lời hắn.

Lão tam nhìn đằng sau một lát mới cầm đao gõ lên chiếc cửa sổ xập xệ: “Cho nên cô đừng phí công nữa, cũng đừng giãy dụa, đợi lát nữa nếu có sức thì giữ lại mà chạy trốn!” Dứt lời, hắn quay lại chỗ cũ ngồi.

Cao Lan đứng sau lưng Mạnh Thê Thê mặt đã trắng bệch, nàng ta thì thào: “Tế sống… bọn họ lại to gan như vậy…”

Không bao lâu, đã có năm tên trong số bọn bắt cóc đứng dậy, để lại hai tên ngồi trông coi, còn năm tên thì đi lên núi, không biết để làm gì. Mạnh Thê Thê trông thấy bọn chúng cầm cuốc xẻng, đoán thầm chẳng lẽ lại đi đào hố chôn sống Cao Lan thật…

Bọn họ đi được không lâu, hai tên bắt cóc còn lại có vẻ uống hơi nhiều, ồn ào cãi nhau mấy câu rồi tựa vào cây không nhúc nhích nữa.

Hai người này uống say ngủ thiếp đi rồi à? Tim Mạnh Thê Thê như hụt một nhịp, nàng thăm dò gõ gõ cửa sổ, giữa núi rừng mọi vật yên tĩnh, hai tên bắt cóc cũng không nghe thấy.

Mạnh Thê Thê vui mừng quá đỗi, chạy tới nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ. Chỉ nghe tiếng xích sắt cọ vào nhau leng keng, cửa gỗ không đẩy ra được. Mạnh Thê Thê đầu đầy mồ hôi, lấy thân mình chống đỡ cửa gỗ, hung hăng đẩy ra ngoài.

Cao Lan ở sau lưng nàng lạnh lùng nói: “Đừng có phí công, cô tưởng cô là lực sĩ đẩy tung được cửa ra à?”

Nàng ta vừa dứt lời, khóa sắt bên ngoài rơi cạch xuống đất, hai cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra một cái khe.

Cao Lan giật nảy mình: “Chẳng lẽ đám người kia lúc nãy không khóa cửa?”

Mạnh Thê Thê mặc kệ nàng ta, chỉ cảnh giác nhìn chung quanh. Chỉ còn gian nhà gỗ trơ trọi đứng đó, con ngựa hình như cũng ngủ rồi, giữa cảnh trời đêm truyền đến tiếng ngáy khò khò của hai tên bắt cóc.

Từ trong khe núi truyền ra tiếng chim chóc gì đó kêu thảm thiết, gió đêm phất qua mặt, tim Mạnh Thê Thê đập thình thịch.

Hiện giờ chỉ có một con đường bày ra trước mặt các nàng, nếu như không nhân cơ hội này chạy trốn, thì đợi đến khi hai tên bắt cóc tỉnh dậy, có lẽ chỉ còn một con đường chết.

Mạnh Thê Thê nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, phía trước là một rừng cây, bên trái là một vách núi, phía sau tối đen như mực lại bị cây cối che phủ nhìn không ra cái gì, chỉ còn lại một con đường mòn bên tay phải.

Nàng bước một bước ra ngoài, Cao Lan ở sau lưng vội vàng nói: “Cô muốn làm gì?”

Mạnh Thê Thê quay đầu lại nói: “Nếu cô muốn tiếp tục ngồi chờ chết ở đây thì tùy.”

Dứt lời, nàng chạy ra ngoài. Cao Lan do dự một lát, khẽ cắn môi cũng đuổi theo sau. Hai người rón rén đi qua bụi cỏ, sương đêm trên lá cỏ thấm ướt làn váy hai người. Hai người cũng không dám đi chậm lại, ở đây chỉ còn nghe thấy tiếng hai người thở dốc nặng nề.

Cuối cùng, chạy quá mệt, hai người dừng lại thở hồng hộc.

“Bây giờ chúng ta phải chạy hướng nào?” Cao Lan nhìn Mạnh Thê Thê, hiện giờ nàng ta chỉ còn có thể dựa vào Mạnh Thê Thê, chỉ mong Mạnh Thê Thê có thể dẫn mình chạy ra ngoài.

Còn không đợi Mạnh Thê Thê kịp đáp lại thì đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng la lối om sòm, trên đường mòn đã có ánh lửa bập bùng.

“Hai đứa chúng mày là một lũ vô dụng. Có hai con nha đầu thối cũng không trông được!” Một tiếng gầm thét rõ ràng truyền vào tai Mạnh Thê Thê.

“Chúng nó chạy về phía kia rồi! Mau đuổi theo.”

“Nhanh lên, có hai con đàn bà chạy không được xa đâu!”

Mặt Cao Lan lại tái thêm, Mạnh Thê Thê cũng không thể nghĩ ngợi nhiều, trầm giọng quát khẽ Cao Lan: “Còn thất thần gì nữa, chạy mau!”

Mạnh Thê Thê dứt lời, xách váy chạy thục mạng về trước. Cao Lan thấy thế cũng vội vàng theo sau.

Sau lưng các nàng truyền đến tiếng bọn bắt cóc: “Con mẹ nó, chúng nó ở đằng kia kìa!”

Cao Lan không còn sức nữa, chưa chạy được mấy bước đã vấp vào váy ngã ra. Nàng ta thấy Mạnh Thê Thê sắp chạy ra rồi, mà đám bắt cóc đã sắp đuổi tới nơi thì trong lòng nảy ra một kế ác độc: “Cao Lan! Cô chờ ta đã!”

Mạnh Thê Thê nghe xong thì giật mình, nàng không ngờ Cao Lan lại ác độc như vậy. Mình có ý tốt cứu mạng ả, vậy mà ả lại lấy mình ra làm kẻ chết thay à?

Đám bắt cóc đã bắt được Cao Lan, sau đó tiếp tục đuổi theo Mạnh Thê Thê.

Mạnh Thê Thê bị trật chân, kêu đau một tiếng rồi ngã phịch xuống.

Chính lúc ấy, nàng bị tên bắt cóc đuổi tới rồi. Mạnh Thê Thê thấy người chợt nhẹ bẫng, đã bị người túm lấy cổ áo kéo về sau mấy bước. Nàng liều mạng đá chân, vùng vẫy giãy dụa. Nhưng cánh tay tên bắt cóc kia giống như cái kìm sắt, không hề xi nhê.

Lúc Mạnh Thê Thê giãy dụa, khăn che mặt của nàng đã bị vướng vào bụi cỏ, rớt xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân lộ ra, tên bắt cóc túm được nàng nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sao trên đời lại có một người đẹp như thế này?

Làn da Mạnh Thê Thê mịn màng như ngọc, trên khuôn mặt tuyệt diễm là cặp mắt sáng như sao. Dưới ánh lửa chiếu rọi, vệt bớt son nơi khóe mắt càng thêm mê người. Mạnh Thê Thê cắn chặt môi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lạnh lùng như băng giá.

Lúc tên bắt cóc còn đang thất thần, Mạnh Thê Thê quyết định không thể ngồi chờ chết được. Nàng lập tức rút trâm cài tóc trong tay áo ra, vùng lên hung hăng đâm vào thái dương của tên bắt cóc. Lập tức, máu tươi bắn tung tóe, tên bắt cóc kia ngã nhào xuống đất, ôm đầu kêu rên thảm thiết.

“Lão ngũ! Mày làm sao vậy?” Phía sau đã có mấy tên nghe thấy tiếng hét chạy đến, chỉ thấy Lão Ngũ trong miệng bọn họ lúc này mặt bê bết máu, miệng không ngừng sùi bọt mép, toàn thân co giật. Trên thái dương của hắn còn cắm một cây trâm vàng.