- " Chúc mừng công tử, phu nhân của ngài đã mang thai được hai tháng". Vị đại phu tóc bạc ngồi bên giường hướng Dạ Vô Thần nói một câu.
Dạ Vô Thần nghe xong ngốc lăng:" Đại phu, ông nói gì?? Là... là thật sao?".
Lão đại phu nghe y hỏi, bàn tay khẽ vuốt vuốt chòm râu, không quên cười một tiếng:" Dĩ nhiên là thật, nhưng mà thể chất của phu nhân ngài rất yếu, khi mang thai tuyệt đối đừng để nàng có bất cứ ưu phiền nào. Nếu không..."
- " Nếu không thế nào? Xin đại phu cứ nói". Tiểu Thất nằm trên giường, đôi tay nhỏ nhắn đặt lên trên bụng khẽ vuốt, khóe môi không kìm được nở một nụ cười hạnh phúc.
- " Nếu không e là cái thai sẽ khó mà giữ được".
Sắc mặt Dạ Vô Thần thoáng chút lo lắng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, hắn nhất định bảo hộ nàng, để cho mẹ con nàng luôn bình an vui vẻ.
- "Đa tạ đại phu, ta đã biết".
Nhìn bóng lưng lão đại phu già khuất dần sau cánh cửa, Dạ Vô Thần ánh mắt đầy sủng nịnh hướng về Tiểu Thất, y vươn tay ôm lấy nữ nhân mình yêu thương, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
- " Thất nhi, cảm ơn nàng".
Mạnh Thất nghiêng đầu nhìn y, giọng điệu có chút khó hiểu:" Sao lại cảm ơn thiếp?".
Dạ Vô Thần xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng, cằm tựa vào đầu nàng, dịu dàng vuốt nhẹ lên vùng bụng của Tiểu Thất:" Cảm ơn nàng đã đến bên cạnh ta, vì ta mà mang thai hài tử".
- " Đồ ngốc". Tiểu Thất mĩm cười tựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân nàng yêu, nếu không vì chàng ta cũng sẽ không ở lại nhân gian mười năm, nếu không vì chàng ta cũng sẽ không mạo hiểm để mang thai hài tử.
Mỗi một Mạnh Bà khi tồn tại trên thế gian đều bất tử bất diệt. Thế nhưng điểm yếu duy nhất của nàng chính là lúc thụ thai, khi ấy sinh lực của nàng sẽ tích tụ lại cho hài nhi. Chỉ đến khi đứa bé chào đời, toàn bộ pháp lực mới được khôi phục. Nhưng mà, trải qua tám đời Mạnh Bà khi hạ sinh, chỉ duy nhất Mạnh Bà đời thứ tám vẫn còn sống, còn lại những người khác, đều chung một kết cục hồn phi phách tán.
Chuyện này, người ở Diêm Giới không ai không biết. Chỉ duy Dạ Vô Thần, chàng không phải người Diêm Giới.
[...]
- " Vô Thần ca ca". Phượng Vô Ảnh thân vận bộ phấn y, dáng vẻ tuyệt trần bước đến bên cạnh Dạ Vô Thần.
Dạ Vô Thần mải mê sắc thuốc an thai, không để ý đến nàng, khiến Phượng Vô Ảnh vô cùng ganh ghét, cớ sao người mang thai lại không phải là nàng mà là ả Mạnh Bà đê tiện Tiểu Thất, bất chợt một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Phượng Vô Ảnh, làm cho nàng ta âm thầm cười lạnh.
- " Vô Thần ca ca, ta sắp về phượng tộc rồi, huynh nói chuyện với ta một lúc có được không?". Phượng Vô Ảnh mâu quang chợt ngấn lệ, ngữ khí tựa hồ như sắp khóc.
Bàn tay Dạ Vô Thần ngừng lại một chút, giọng điệu bình thản nhẹ nhàng thốt lên:
- " Muội ra phía bờ sông chờ ta, sắc thuốc xong, ta sẽ đến tìm muội".
Mục đích gần như đã đạt được hơn nữa, Phượng Vô Ảnh gật đầu, xoay người rời đi, trên môi là nụ cười vô cùng đắc ý, lần này ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong, Mạnh Thất!
##phongtinh