Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

Chương 9: Do dự không có nghĩa là ta cự tuyệt. .




CHƯƠNG 9: DO DỰ KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ TA CỰ TUYỆT...

Editor: Javiko

Tần Tư quay đầu liền đi, nụ cười trên mặt theo đó mà tan biến, cuối cùng thì chút kiên cường của hắn trong tám năm trời cũng đã đổ vỡ. Hai tay hắn giữ chặt tay nắm cửa, hai hàng nóng bỏng không biết là thứ chất lỏng gì chậm rãi theo mặt chảy xuống. Nước mắt ư? Nguyên lai hắn cũng biết khóc a.

“Tần Tư.” Phía sau truyền đến tiếng gọi ôn nhu bình thản, giống như không có chuyện gì từng phát sinh.

Lưng Tần Tư cứng ngắc, hơi hơi nghiêng mặt hàm hồ lên tiếng, dư quang nơi khóe mắt miết đến động tác của Bạch Niệm Phàm liền mạnh mẽ quay người không dám tin nhìn y.

Bạch Niệm Phàm đứng ở giữa phòng cách hắn không xa. Đôi tay chỉ dùng để dạy học giờ phút này thong thả mà kiên định rút xuống đai lưng áo tắm. Chiếc áo trắng chậm rãi rơi xuống đất. Bên trong Bạch Niệm Phàm cái gì cũng không mặc, thân thể trần trụi lộ trong không khí, khoanh tay đứng trước mặt Tần Tư, khuôn mặt không hề có vẻ do dự hay bang hoàng, có chăng chỉ là ý cười giải thoát ôn nhu vạn phần. “Tần Tư, ta do dự, không có nghĩa là ta cự tuyệt.”

Tần Tư kéo xuống kính mắt, lung tung lau hết nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận trước mắt. Sau một lúc lâu hắn như nổi điên chạy vội đến, ôm sát Bạch Niệm Phàm, lực đạo lớn như vậy trực tiếp làm cho hai người ngã nhào trên giường lớn.

Bạch Niệm Phàm cảm giác được bản thân ngã vào chiếc giường mềm mại, vừa định nói chuyện liền bị vây kín miệng. Tần Tư điên cuồng hôn Bạch Niệm Phàm, như là muốn nhập vào trong xương tủy liều mạng hôn môi y, đầu lưỡi không ngừng quấy trong khoang miệng nóng bỏng ẩm ướt, khi thì hút khi thì liếm quanh, hơi thở hai người quấn quanh, một dòng chất lỏng ấm áp chát chát thuận theo đôi môi ân ái của hai người lẫn vào trong miệng, hòa cùng nước miệng tạo nên một loại hương vị chua sót lại ngọt ngào.

“Tiểu Tư... Ngô... Ngươi chậm một chút... Ta không thể hô hấp...” Hai tay Bạch Niệm Phàm lung tung đẩy thôi ngực Tần Tư, khi tay đảo qua ga giường lại đụng tới một đống lạnh lẽo gì đó, y tùy tay bắt một ít muốn nhìn rõ là thư gì.

Tần Tư hôn nghiêng trời lệch đất, mãi đến khi hai người thiếu chút nữa đều tắt thở mới buông ra, hắn nâng mặt Bạch Niệm Phàm, từ mắt nhẹ hôn đến cằm, trên mặt còn đọng rõ hai hàng nước mắt, lại cười hì hì cau mũi: “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi...”

Bạch Niệm Phàm bị khả năng biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn của Tần Tư làm cho bật cười: “Ha ha ha! Tiểu Tư, ngươi thế này mới giống một đưa nhỏ vừa mới trưởng thành!” Y giơ tay muốn niết mũi Tần Tư lại vô ý thức bắt nhằm một thứ khiến y sợ hãi lui đến cuối giường.

“Này... Này!” Bạch Niệm Phàm nhanh chóng ném đi thứ trong tay, mặt nóng bỏng như lửa đốt, cả người trần trụi lại hoàn toàn thanh tỉnh, thuận phương hướng nhìn lại y liền thật sự muốn trực tiếp nhắm mắt hôn mê ── một bên chăn đầu giường đặt đầy đủ các loại “đạo cụ tình thú”, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

“Tiểu Tư! Ngươi, ngươi không nên có nhiều thứ kỳ kỳ quái quái như vậy! Nhanh, nhanh chút thu hồi đi!” Bạch Niệm Phàm không dám nhìn lại, cuộn chăn che ở trước người, ánh mắt hoảng hốt, trong đầu chỉ còn lại một ý tưởng ── Tần Tư tuyệt đối sẽ đem toàn bộ những thứ này dùng trên người y!

“Ân hừ!” Tần Tư cười khẽ, không còn chật vật mất mát như vừa rồi nữa, giờ này khắc này hắn đã hoàn toàn không phải lo lắng về điều gì nữa hết, nói cách khác, hiện tại hắn đã có thể chậm rãi hưởng thụ “bữa tiệc lớn ngon lành ” này.

“Bạch lão sư, không thể làm như vậy a. Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi cởi hết câu dẫn ta... Bạch lão sư... Ngươi như bây giờ... Là đang xấu hổ sao?” Tần Tư liếm môi, dần dần tới gần Bạch Niệm Phàm. Hai người một tiến một lùi, rất nhanh Bạch Niệm Phàm liền bị bức đến góc giường, Tần Tư vươn tay cầm mắt cá chân Bạch Niệm Phàm, nhẹ nhàng cắn một ngụm, Bạch Niệm Phàm bưng kín miệng, thiếu chút nữa kêu lên.

“Bạch lão sư, không cần nhẫn nại. Ta muốn nghe thanh âm của ngươi.” Tần Tư như đang vuốt ve mèo nhỏ, theo bàn chân Bạch Niệm Phàm một đường mơn trớn lên đến đùi, cảm thụ xúc cảm mềm mại run rẩy dưới lòng bàn tay, hắn hưng phấn đến muốn trực tiếp ăn Bạch Niệm Phàm.

“Tiểu Tư... Ngươi không cần gấp a! Cho, cho ta một chút thời gian! Ta hơi sợ! Ngươi, ngươi làm sao học được mấy thứ này...” Bạch Niệm Phàm kéo lấy góc chăn duy nhất có thể che lại bộ vị trọng điểm của y, nhưng mà càng kéo lại càng lộ ra nhiều hơn. Y đường đường là một nam nhân hai lăm tuổi, bị một thiếu niên mới lớn khi dễ như thế cũng liền thôi lại còn vô dụng lui vào trong góc! Điều này làm cho luôn ôn nhu Bạch Niệm Phàm cũng không thể chịu đựng được chính mình ── quá yếu đuối! Nhưng là, có biện pháp nào khác sao? Ai bảo Tần Tư chính là người đặc biệt nhất đối với y đâu?

Bạch Niệm Phàm đang miên man xuất thần bỗng trước ngực thổi đến một trận gió lạnh, vừa hoàn hồn liền thấy Tần Tư thu chăn cười đến vẻ mặt gian trá, đầu óc y nổ tung, hoàn toàn trống rỗng ── cả người y trần trụi nửa nằm trên giường, hai chân còn bị giữ trong tay đối phương, bộ dạng này của y, thật là...

“Thực thẹn thùng?” Tần Tư lập tức liền vạch trần tâm tư Bạch Niệm Phàm, dùng sức thật mạnh gắt gao ngăn chặn Bạch Niệm Phàm: “Ta đương nhiên sẽ cho ngươi thời gian... Đây là lần đầu tiên của ngươi cũng là lần đầu tiên của ta, thời khắc đáng giá kỉ niệm như thế cũng không thể làm hỏng được... Thân ái, ta có thứ tốt muốn cho ngươi xem.”

Bạch Niệm Phàm bị hắn ôm gắt gao, cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ vừa động lại càng khó thu thập. Y nâng mắt thấy Tần Tư tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn đầu giường, căn phòng nháy mắt liền tối mờ, Tần Tư từ trên giường lấy xuống một cái điều khiển từ xa, hướng đến màn hình đã chuẩn bị tốt trên bàn học nhấn một cái, màn hình cực lớn trực tiếp sáng lên. Bạch Niệm Phàm mở to hai mắt, gắt gao che miệng lại phòng ngừa chính mình kêu ra tiếng, y xấu hổ đến không biết đặt mắt ở nơi nào cho phải, Tần Tư lai cố tình bắt y “Thưởng thức” hình ảnh tình ái kịch liệt *** mỹ trên màn hình.