CHƯƠNG 7: NIỆM PHÀM, ĐÊM NAY TA MUỐN THƯỞNG!
Editor: Javiko
Vừa bước ra cửa, một lực lớn từ phía sau liền đánh úp lại, Bạch Niệm Phàm còn chưa thấy rõ người phía sau là ai đã bị kéo đến sau cây cột, hô hấp ấm áp phun lên lỗ tai của y, nháy mắt liền khiến mặt y nhiễm lên từng rặng mây hồng.
“Lão sư, chỉ uống một chén canh là không được...nhịn đói ngươi sẽ bị bênh bao tử!” Tần Tư một tay ôm thắt lưng Bạch Niệm Phàm, một tay nhẹ nhàng xoa bụng y.
Bạch Niệm Phàm kinh hoảng nhìn chung quanh, thoáng giãy dụa đè thấp thanh âm: “Tiểu Tư, đừng náo loạn! Nơi này là bên ngoài, chiều nay ngươi không phải đi học à? Sao bây giờ còn đứng ở đây?”
Tần Tư ghé sát vào khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng của Bạch Niệm Phàm, chóp mũi vô cùng thân thiết cọ cọ khuôn mặt y, ha ha nở nụ cười: “Nóng quá, cùng ngày đó giống nhau đâu. Lão sư mấy ngày nay có phải hôm nào cũng nhớ đến ta không?”
“Ngươi... Cách xa ta một chút! Nơi này là bên ngoài! Bị người khác thấy sẽ... Ngô ──” Lời nói bối rối của Bạch Niệm Phàm bị Tần Tư nuốt vào trong bụng, Tần Tư áp lấy Bạch Niệm Phàm, đầu lưỡi linh hoạt khiêu mở môi Bạch Niệm Phàm, không kiêng nể gì chui đi vào. Mặt trời mùa thu chiếu những tia sáng ấm áp lên hai người, thoải mái dễ chịu, gió thu từ từ thổi tới mang hơi thở của tự nhiên. Tần Tư cảm nhận hơi ấm bên người, hương khí quấn quanh nơi chóp mũi, còn có hương vị của Bạch Niệm Phàm. Khoảnh khắc gọi là mùa thu đẹp nhất hẳn là chính là giây phút này đi.
“Ân... Ngô... Buông... ra...” Bạch Niệm Phàm đấm nhẹ vào ngực Tần Tư, chỉ có thể dùng giọng mũi mơ hồ giãy dụa, đầu lưỡi nho nhỏ bị Tần Tư quấn quit chiếm lấy, Tần Tư hấp duẫn đầu lưỡi y như đang ăn thạch hoa quả, điều này làm cho Bạch Niệm Phàm quẫn bách thiếu chút nữa hô lớn lên.
Tần Tư hôn thỏa mãn mới chịu buông ra Bạch Niệm Phàm, nhìn đến đôi môi đỏ mọng của Bạch Niệm Phàm bị chính mình khi dễ mang màu liễm diễm nhưng lại ẩn nhẫn vẻ bất đắc dĩ, khó thở, mặt mày vẫn trước sau như một ôn nhu, trong lòng hắn liền khó chịu muốn nổ tung.
“Tần Tư! Ngươi còn tiếp tục không phân biệt được trường hợp như vậy ta sẽ thực sự tức giận!” Bạch Niệm Phàm xoa xoa khóe miệng còn sót lại nước miếng, buồn bực không biết làm sao mới tốt.
Sau cửa truyền đến thanh âm người trong căn tin đi tới, Tần Tư bắt lấy bàn tay kích động của Bạch Niệm Phàm, khuôn mặt lại để sát vào Bạch Niệm Phàm mạnh mẽ hôn vài ngụm.
“Ngươi điên rồi! Sẽ bị người ta thấy!” Bạch Niệm Phàm sợ hãi nhìn cửa, nếu như bị mọi người thấy y đang cùng học sinh của mình làm chuyện này...
Tần Tư ác liệt nở nụ cười, đôi mắt dưới ánh mặt trời ánh lên tính kế quang mang. “Niệm Phàm, đêm nay ta muốn thưởng. Ngươi đáp ứng rồi không được đổi ý. Ngươi hẳn là không muốn lại bị giáo huấn như tuần trước nữa đi?”
Tần Tư giữ chặt Bạch Niệm Phàm, để sát vào chậm rãi nói: “Ngươi chỉ cần nói được hoặc là không được. Nhưng nếu như ta nghe được lời ta không thích...”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, miệng Tần Tư cũng chỉ còn một chút nữa là chạm vào môi y. Bạch Niệm Phàm nghe được tiếng mở cửa liền hoảng hốt vội thốt lên: “Được!”
“Di? Bạch lão sư, sao ngươi còn chưa đi?” Cô rửa chén ôm một đống bát đũa cố hết sức đi ra.
“Chào cô, em là học sinh của Bạch lão sư, vừa vặn gặp được Bạch lão sư ở đây nên hỏi chút chuyện. Thứ này rất nặng đi, cô chuyển qua đây em bưng giúp cho!” Tần Tư mỉm cười sáng lạn, giúp đỡ chuyển cái chậu lớn đến bên bồn nước.
“Ai u! Học sinh của Bạch lão sư quả nhiên khiến người ta thích! Thật là đứa trẻ ngoan! Nếu con trai ta cũng được như vậy thì ta đây chịu khổ cũng đáng a!”
Bạch Niệm Phàm vô lực tựa trên cây cột, nhìn Tần Tư lễ phép giúp đỡ người ta, trên mặt bình tĩnh vô ba, trong lòng cũng là phiên giang đảo hải. Tự làm bậy không thể sống, ai bảo y thiên chân dùng loại “phần thưởng” đó đi dụ hoặc Tần Tư học tập đâu. Giờ thì biết làm sao nữa, y đã chính thức nhảy vào một cái chảo nhuộm đầy màu sắc. Bạch Niệm Phàm, qua đêm nay có lẽ cuộc đời ngươi sẽ không chỉ còn là màu trắng nữa rồi. Niệm Phàm, tối nay ta muốn thưởng. Đây là Tần Tư, lần đầu tiên gọi thẳng tên y.
Màn đêm buông xuống, ráng chiều chậm rãi nhạt dần phía chân trời để nổi lên một màu đen huyền bí. Gió đêm lạnh lạnh thổi qua mang theo từng trận hương hoa trong trường. Bạch Niệm Phàm buông tách cà phê trong tay, nhu nhu ánh mắt đã dần lên men. Y đã ngồi ở ban công phơi nắng ngắm mây trời cả nửa ngày, mãi đến khi màn đêm buông xuống, y mới ý thức được thời gian đã từng giọt trôi qua. Những sợi tóc nghịch ngợm trên trán che khuất ánh mắt y, mặt mày ôn thuận ẩn ẩn mang một cỗ bất đắc dĩ cùng rối rắm, đôi môi nhẹ mân lặng yên thở dài. Y đứng dậy hâm nóng cháo trắng cùng dưa muối mang về từ căn tin, ăn được một nửa lại cảm thấy không có khẩu vị liền dừng.
“Đing đinh đinh…” Đồng hồ vang tên tiếng hiệu bảy giờ đúng, Bạch Niệm Phàm ở trong phòng bếp rửa chén bỗng tay run lên, chiếc bát trong tay trượt xuống vỡ vài miếng.
Dọn dẹp xong phòng bếp, y nhìn cánh cửa đang đóng chặt, ngón tay nhẹ véo lên cơ thể mình liền cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm. Hơi nước ấm áp phả vào trên người y, Bạch Niệm Phàm đem vòi hoa sen chỉnh đến chế độ chảy lớn nhất, tùy ý dòng nước xả lên thân thể y. Một ít bọt nước chảy vào trong miệng mang đến hương vị tinh khiết tỏa khắp đầu lưỡi, nhẹ nhàng lại thoáng có chút chua sót.
Tắm rửa xong, Bạch Niệm Phàm đi ra phòng tắm, đứng ở trước bồn rửa tay nhìn chăm chú vào hình ảnh trong gương của chính mình. Nam nhân trong gương có mặt mày ôn nhuyễn, ánh mắt trong suốt, ngay cả khi không cười trên mặt vẫn mang một cảm giác thân thiết như có như không. Bạch Niệm Phàm luôn nghĩ nhân sinh của mình sẽ mãi là như thế này, tựa như tên của y, bình thường, bình thản. Nhưng là bây giờ nhìn vào đôi môi mím chặt, gò má nhợt nhạt, y rõ ràng cảm nhận được những gì trước đây y chưa từng nghĩ đến, đó là hoang mang, lo lắng, cùng bối rối.