CHƯƠNG 31: THỎA MÃN. HUYNH ĐỆ, SƯ SINH, TÌNH NHÂN
Editor: Javiko
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng mở ra. Thanh âm Tần Vũ truyền vào: “Tiểu Tư, Niệm Phàm, các ngươi ở nhà không?”
Tần Tư hít sâu mấy hơi, cách cửa toilet nói: “Tần ma ma, ta đang giúp ca ca chà lưng! Ngày hôm qua ngủ sớm, hôm nay lại đi ra ngoài chơi bóng, thừa dịp thời tiết ấm áp, hảo hảo tắm rửa một chút!” Hắn vừa nói vừa làm Bạch Niệm Phàm, hỏa lực toàn bộ vận động, nhục bổng rút ra chọc vào mang theo tiếng nước vang vọng ở trong không khí, thật là có chút giống thanh âm bọt nước lúc tắm rửa.
“Hai hài tử các ngươi thật là. Ta tan tầm trở về sớm, giờ đi trước mua đồ ăn, ngoan ngoãn chờ ta trở lại nga!” Tần Vũ thấy cảm tình của hai người tốt như vậy, liền yên tâm đóng cửa rời đi, chỉ chốc lát sau cửa điện tử lại truyền đến thanh âm đóng cửa.
Bạch Niệm Phàm vẫn áp lực không thể kêu to giờ phút này hoàn toàn bùng nổ, lão mẹ của mình liền ở ngoài cửa, mà chính mình lại bị đệ đệ làm thành lãng hóa, dưới cực độ sợ hãi cùng kích thích, bụng y một trận điên cuồng run rẩy co chặt lại, khoái cảm lập tức theo trong tràng vách phun dũng mà ra, nhục hành vẫn cứng rắn lay động vài cái, một luồng nhiệt lưu thẳng hướng đầu đỉnh ── nhục hành sớm đã không bắn được dịch thể cao cao bắn ra một dòng chất lỏng vàng nhạt, phun lên toàn bộ bồn rửa tay.
“A ── a ── không cần ── thật khó coi ── ta tè ra ── a ── chán ghét ──” Bạch Niệm Phàm khóc kêu đến độ không thành bộ dáng, y từ trong gương nhìn thấy chính mình bị làm đến cư nhiên không khống chế được phun ra nước tiểu, phân thân liên tục phun, bọt nước một cỗ tiếp một cỗ bắn ra thật lâu.
“Ca ca! Thật sự là cực kỳ xinh đẹp!” Tần Tư vui sướng nhìn bộ dáng bị chính mình làm đến không thể khống chế được thất thần *** đãng của Bạch Niệm Phàm, vươn bàn tay ra ôm Bạch Niệm Phàm, đem y nâng lên cao, nhục bổng liên tục không ngừng rút ra chọc vào.
Bạch Niệm Phàm nhìn đến chính mình trong gương hai chân mở lớn, bị Tần Tư ôm vào trong ngực, tiểu huyệt của mình bị căn nhục bổng kia làm đến sưng đỏ *** mỹ, *** thủy không ngừng mà phun ra, kích thích thị giác như thế cùng với cao trào không khống chế được vừa rồi ở trong *** huyệt tích góp từng tí một *** lập tức áp súc đến cùng nhau. Y đã không có khí lực kêu to, thân thể hoàn toàn nằm ở trước ngực Tần Tư, giống như món đồ chơi bị làm hỏng rồi, tùy ý Tần Tư đùa nghịch.
Tần Tư cuối cùng lại tiến lên hơn mười lần, cuối cùng động thân mãnh liệt một cái, hạ phúc gắt gao dán ở cửa lỗ nhỏ, dịch thể nóng bỏng phun ra trên tràng vách đang không ngừng rút gân, lại bị gắt gao ngăn chặn, trực tiếp nhảy vào chỗ sâu trong *** huyệt.
Khoái cảm vô cùng vô tận giống như pháo hoa, ở trong tràng vách của Bạch Niệm Phàm nổ mạnh, thân thể vặn vẹo thành một vòng càng không ngừng run rẩy, y há to miệng, khàn khàn kêu to vài tiếng trong cổ họng, một lượng lớn nước miếng theo khóe miệng trào ra.
Tần Tư bắn rất nhiều, lần này hắn cũng không thể kiềm chế được, không đợi dịch thể của hắn bắn xong toàn bộ, đầu đỉnh chôn ở chỗ sâu trong tràng vách kia bỗng nhiên cảm giác được một trận nhiệt lưu, không chờ Tần Tư phản ứng lại, mặt sau Bạch Niệm Phàm giống như mất đi khống chế, mãnh liệt phun ra từng đợt lớn bọt nước, cửa huyệt co rụt lại, dịch ruột non không khống chế được hỗn hợp tinh cùng chất lỏng trong suốt khỗng rõ là gì đánh vào địa phương hai người ái ân, liên tục văng lên vài lần.
Tần Tư vốn liền đang ở đỉnh cao trào lại bị thân thể Bạch Niệm Phàm lần này mãnh liệt phản ứng, làm cho cửa niệu đạo (lỗ tiểu- lỗ giữa đầu đỉnh) ngứa khó nhịn, một đoàn nhiệt khí từ bụng chạy chồm mà ra, nhục bổng đang bắn tinh giống như không kiềm chế được, miệng niệu đạo phun ra dịch nước tiểu nóng bỏng, hắn liền cắm ở trong *** huyệt của Bạch Niệm Phàm vừa bắn tinh vừa đi tiểu, vốn chỗ ái ân đang cuồng phun *** thủy, giờ phút này lại giống như cơn đại hồng thủy quét qua, cuồng phun loạn xạ, dịch thể, nước tiểu cùng dịch ruột non phun ra khắp nơi, trên cơ thể hai người đều lây dính thứ dịch ái dục này.
“A! Quá tuyệt vời ── thật thích ── ca ca ── nước tiểu của ta bắn đến bên trong ngươi!” Tần Tư hưng phấn rút ra nhục bổng đã nhuyễn xuống, nhìn vào trong cửa động của Bạch Niệm Phàm đang không ngừng chảy ra dịch thể cùng nước tiểu của hắn.
“Ca ca, ngươi xem, đều chảy ra!” Tần Tư xoay mặt Bạch Niệm Phàm qua, hôn môi y thở dốc.
“Ân...” Bạch Niệm Phàm khép hờ ánh mắt tùy ý Tần Tư hành động, thân thể y còn đang không ngừng co rút run rẩy, ngón tay cùng ngón chân đều gắt gao dây dưa thành một đoàn, cả người đều lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Tần Tư mở ra vòi tắm, dùng nước ấm rửa sách thân thể Bạch Niệm Phàm, đem chất lỏng còn lưu lại trong tràng vách đều lấy ra. Chờ đến lúc hắn ôm Bạch Niệm Phàm đến trên giường nghỉ ngơi, giương mắt vừa thấy, đã là bốn giờ chiều, còn nửa giờ nữa là lão mẹ sẽ trở lại, hắn nên đến phòng thủy tinh thu dọn một chút.
Bạch Niệm Phàm lui ở trong ổ chăn, trên thân thể trơn bóng trải rộng dấu vết kiệt tác của hắn, nửa người dưới bị hắn làm đến nỗi không dám nhìn thẳng, Tần Tư thế này mới cảm thấy chính mình làm có chút quá, hôm nay cư nhiên ngay cả hắn đều không thể khống chế... Tìm ra thuốc mỡ, hắn cẩn thận vẽ loạn ở cửa lỗ nhỏ sưng đỏ của Bạch Niệm Phàm, cúi người hôn lên trán y, bàn tay to trấn an chụp tấm lưng còn đang không ngừng run rẩy kia, đau lòng nhìn ca ca âu yếm của hắn: “Ca ca, thật xin lỗi, sau này ta sẽ không thất thố như vậy nữa. Ta thật sự rất yêu ngươi, Bạch Niệm Phàm.”
Bạch Niệm Phàm nguyên bản vẫn đang nhắm mắt ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, khóe mắt lưu lại lệ quang sau ***, nâng lên ngón tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt Tần Tư, ôn nhu khàn khàn nói: “Tần Tư, ta yêu ngươi.”
Tần Tư không nghĩ tới Bạch Niệm Phàm còn thanh tỉnh, sau khi kịch liệt hoan ái, hắn lại được đến Bạch Niệm Phàm tỏ tình như thế, liền kích động nói năng lộn xộn, gắt gao ôm Bạch Niệm Phàm, không ngừng lặp lại nói: “Lão sư, ta yêu ngươi! Ca ca, ta yêu ngươi! Bạch Niệm Phàm, ta yêu ngươi!”
Ánh chiều tà xuyên thấu qua rèm cửa, chiếu đến hai người đang gắt gao ôm nhau trên giường lớn, ngọt ngào ôn nhu. Bọn họ là sư sinh, là huynh đệ, là tình nhân. Khát vọng giữ lấy cùng tình yêu cực nóng, gắt gao dây dưa hai người, cuộc đời này sẽ không cách nào có thể tách ra.
Giáo viên dạy Toán của ta, ngươi cuối cùng, cũng bị ta “Suy luận” thành công.