CHƯƠNG 24: ĂN NGƯƠI. THẾ GIỚI LÃNG MẠN ẤM ÁP...
Editor: Javiko
Cuối mùa thu, tới gần đầu mùa đông, lá cây ngô đồng chuyển màu vàng lóng lánh, gió lạnh rung rung thổi qua, không khí cũng dần lộ ra hương vị mùa đông, tuy rằng lạnh buốt, lại thập phần khô mát thoải mái. Trường học vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, các học sinh khoác lên mình đồng phục mùa đông quý phái, tinh thần chấn hưng, thanh xuân dào dạt tiếp tục hưởng thụ cuộc sống trường học an nhàn, hỉ nộ ái ố trong những giờ khắc này đều cảm thấy thật ngọt ngào.
Nhà trọ dành cho giáo sư. Bạch Niệm Phàm ở phòng bếp bận rộn xử lý một đống nguyên liệu nấu ăn, nấu tốt cơm lại đem canh cá ninh thật kĩ, làm xong hết thảy y tự pha cho mình một tách cà phê, đi đến ban công tựa vào trên lan can, vừa uống cà phê vừa thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp đầu mùa đông.
Y thập phần thích ý loại cuộc sống nhàn nhã không có áp lực này, lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học, y buông tha cho cơ hội làm việc hưởng lương cao trong các công ty nước ngoài, trực tiếp lựa chọn tiến vào Xuân Đằng làm lão sư, tuy rằng vừa mới bắt đầu luôn cảm thấy không quen, nhưng mấy năm qua đi, y vẫn thực không hối hận lựa chọn lúc trước. Cuộc sống ở trường học nhàn nhã tự tại, trừ bỏ dạy học cùng định hướng cho học sinh ra, chủ nhiệm lớp mới như y quả thật là không phải làm gì khác, những ngày nhàn hạ không có khóa học như hôm nay cũng chậm rãi tăng lên.
Bạch Niệm Phàm khép hờ mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp khi ánh mặt trời chiếu lên cơ thể, vị đắng của cà phê sau khi uốn chuyển trong khoang miệng chậm rãi biến ngọt ngào, tựa như... người y yêu, tính cách ác ma lại thẳng thắn đáng yêu, làm cho y muốn ngừng mà không được.
“Tiểu Tư...” Bạch Niệm Phàm không tự giác lầm bầm lầu bầu, nhắm mắt nhớ lại hồi ức tốt đẹp quãng thời gian này, trái tim tràn đầy cảm giác ngọt ngào hạnh phức, khóe miệng cao cao dương lên, ôn nhu thỏa mãn, tươi cười điềm đạm tuấn tú bị ánh nắng ấm áp nhuộm thành một bức tranh tuyệt mĩ…
Chén cà phê trong tay bỗng nhiên biến mất, Bạch Niệm Phàm cả kinh, vừa mở mắt ra lại tiếp đến một nụ hôn nồng cháy.
“Ca ca suy nghĩ gì mà nhập thần vậy? Ngay cả ta tiến vào đều không phát hiện.” Tần Tư uống một ngụm cà phê, không đợi Bạch Niệm Phàm trả lời lại hôn lên môi y.
“Ân... Nhớ ngươi...” Bạch Niệm Phàm mơ hồ trả lời, ôn thuận hé miệng, làm cho Tần Tư đem cà phê đều chuyển đến trong miệng y, hầu kết lên xuống vài cái liền nuốt xuống ── nếu như không nuốt, cà phê sẽ bị Tần Tư hôn đến trên người, mà y cũng không muốn làm bẩn quần áo.
Đầu lưỡi mềm mại xoay cuốn cùng một chỗ, mùi cà phê tràn ngập trong miệng mũi, hai tay Bạch Niệm Phàm không tự giác ôm lấy cổ Tần Tư, bắt đầu nhiệt tình chủ động đáp lại nụ hôn này. Sau một lúc lâu, hai người đều có chút thiếu dưỡng khí buông nhau ra, Tần Tư vươn đầu lưỡi liếm liếm chút cà phê còn lưu lại bên môi Bạch Niệm Phàm, gọng kính màu vàng dưới sự chiết xạ của ánh mặt trời lóe ra một tia sáng, hắn cắn nhẹ lên cặp môi bị hôn đến diễm hồng mỹ lệ của Bạch Niệm Phàm, trêu đùa: “Kỹ thuật hôn của ca ca tiến bộ so với trước rất nhiều rồi đấy. Phương diện này, ca ca cùng Tiểu Tư giống nhau, đều là đệ tử tốt!”
Dứt lời tay trái còn nghịch ngợm kháp vài cái bên hông Bạch Niệm Phàm, thuận tay vuốt đến giữa quần, cách vải dệt nhẹ nhàng vuốt ve thứ mềm mại bên trong.
Bạch Niệm Phàm vội vàng đè lại bàn tay lộn xộn của Tần Tư, mặt đỏ chín, ngữ khí cũng là ôn nhu sủng nịch: “Đừng nháo! Ta làm canh cá ngươi thích ăn nhất, trời lạnh nên bồi bổ thêm thân thể, thân thể của ngươi còn đang tiếp tục trưởng thành, vài ngày nữa về nhà mẹ thấy ngươi phát triển nhanh như vậy sẽ rất cao hứng!”
Tần Tư trở tay bắt lấy tay Bạch Niệm Phàm, đưa đến trước đũng quần của mình nhu nhu, thoải mái hừ lên: “So với canh cá, thứ ta càng muốn ăn, là ca ca đâu. Làm sao đây, thứ kia nhìn thấy ca ca liền cúi chào, so với đệ đệ như ta còn lễ phép hơn.”
Bạch Niệm Phàm dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt làm nũng của Tần Tư, cách vải dệt tay y vẫn có thể cảm nhận được thứ đang cứng lên phía dưới kia liên tục nhảy lên, trong lòng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ đứa nhỏ trong thời kỳ trưởng thành đều tinh lực tràn đầy như thế sao, nhưng mà năm đó chính mình cũng không như thế a.
Y đương nhiên biết Tần Tư rất bá đạo, đặc biệt đối ca ca là y luôn tùy hứng sách cầu, vì tránh cho không kịp ăn cơm trưa, Bạch Niệm Phàm cắn răng một cái, kéo Tần Tư vào phòng ngủ, ấn Tần Tư ngồi xuống trên mép giường, kéo khóa quần hắn xuống.
“Ca ca ngươi ── ân ──” Tần Tư có chút giật mình, kỳ thật hắn vừa rồi hơn phân nửa là đang nói giỡn, không nghĩ tới Bạch Niệm Phàm cư nhiên đem thứ kia của mình đào ra, phóng ở trong tay xoa nắn, điều này làm cho hắn kinh hỉ lại cựa kì thoải mái. Tính cách ca ca luôn ngượng ngùng, chỉ có ở cao trào tình yêu mới tự nhiên một chút, hôm nay không những chủ động đáp lại hôn môi mà còn giúp hắn giải quyết vấn đề sinh lý, điều này làm cho Tần Tư hơi có cảm giác thụ sủng nhược kinh ── tuy rằng hắn vẫn luôn được y yêu sủng.
“Miễn cho ngươi ban ngày còn đánh chủ ý lên người ta! Mấy ngày nay ngươi phải thu liễm một chút a, cuối tuần này phải về nhà, sắp đến sinh nhật mẹ rồi, không được nói lung tung đâu đấy!” Bạch Niệm Phàm một bên không ngừng dặn dò, một bên vuốt ve lên xuống côn th*t trong tay, do dự một chút vẫn là há mồm nuốt vào đầu đỉnh ướt át.
“Ngô ──” đây là lần đầu tiên y khẩu giao cho Tần Tư, dĩ vãng đều là Tần Tư hầu hạ y, hôm nay y cuối cùng cũng chủ động một lần, trúc trắc liếm nhục bổng của Tần Tư, hai tay học bộ dáng Tần Tư khi làm cho y vuốt ve hai khỏa thịt phía dưới, ngẫu nhiên đem bao bì kéo xuống lại dùng đầu lưỡi liếm duyệt lỗ nhỏ ở trung gian.
“A ── ca ca! Ngươi học thật là nhanh! Thật thoải mái ── thử hấp mấy ngụm đi!” Tần Tư ấn đầu Bạch Niệm Phàm, phần eo hơi hơi hướng về phía trước đâm chọc, nhục bổng ngay tại trong miệng Bạch Niệm Phàm rút ra chọc vào vài cái, đỉnh Bạch Niệm Phàm đều phải ho khan.
“Ngô ── hảo ──” Bạch Niệm Phàm chỉ có thể há mồm thật to, ngậm nhục bổng từ trên xuống dưới liếm mút, cách mấy chục giây lại co rụt yết hầu, kẹp chặt khoang miệng hấp duẫn đầu đỉnh đỏ đậm, động tác chuyển từ mới lạ lúc bắt đầu đến sau đó chậm rãi thuần thục.