Hôn xong, tôi thở phì phò, hơi hơi ai oán nhìn số 5: "Tên tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"
"Anh là tiểu nhân? Đã vậy phải làm tiểu nhân đến cùng!" Số 5 cười cười, làm bộ muốn thoát quần áo của tôi.
Tôi tin là thật, giật mình lui về sau, trong lúc nhất thời đã quên mình đang ở giữa không trung, nghiêng ngả một chút.
"Đừng nhúc nhích, đùa em thôi." Kết quả anh ta còn giật mình hơn tôi, ôm chặt tôi vào lòng: "Ngã xuống mà không kịp đỡ là xong đời rồi, anh đâu phải siêu nhân, không phi thân cứu mĩ nhân được đâu."
"Ai bảo anh thích đùa? Làm vậy để anh sợ." Mạnh miệng là thế, thực chất tôi không có gan, chống tay lên nóc đu quay, giận dỗi dịch người ra một chút, đu quay hơi chuyển động, tôi liền sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Số 5 nở nụ cười, nói nhẹ bên tai tôi: "Anh đưa em xuống."
Lúc xuống mặt đất, tôi cảm giác hai chân mềm nhũn, đồng thời không khỏi kinh ngạc về sức mạnh của số 5. Anh ta ôm tôi, không cần lấy đà cũng có thể thoải mái nhảy cao hơn mười tầng lầu. Chẳng trách đám tội phạm không có đường thắng, con người mà thôi, đụng tới số 5 hắn quả thật xui tận mạng.
Số 5 ôm tôi, tiếp tục bước chậm trong công viên. Một mặt là vì chân tôi còn run, mặt khác, dường như anh ta vẫn hơi lưu luyến. Không biết vì sao lại có cảm giác này, chỉ là tôi cảm thấy anh ta muốn ở cùng tôi thêm một lúc.
Cơ ngực số 5 rất dày, tựa vào còn thoải mái hơn cả sofa thượng hạng, tiếp tục thế này, nhất định tôi sẽ mê luyến vòng tay của anh ta. Con người, chính là sinh vật yếu ớt.
"Trước kia anh từng có bao nhiêu bạn gái?" Tôi tò mò hỏi.
"Em đoán xem." Số 5 cười giảo hoạt, hàm răng vừa trắng vừa đều, đầu lưỡi vừa mềm vừa ấm, lúc hôn môi cảm giác thật đúng là... Ôi chao, lại nghĩ cái gì đó?
Số 5 xập xình nở nụ cười, nụ cười rất đáng yêu. Đột nhiên anh ta dừng bước, buông tôi xuống, sau đó nhảy vào lùm cây bên cạnh.
"Ra đây!" Số 5 gầm nhẹ, dường như phải mất chút sức lực mới lôi được người kia ra.
Người kia trông thế nào tôi không rõ lắm, bởi vì anh ta đen như dân châu Phi, thậm chí còn đen hơn, chỉ có đôi mắt là tỏa sáng, thường thường còn nháy mắt.
Người này uốn éo cơ thể như cá chạch hòng thoát khỏi tay số 5, nhưng được một lúc chợt ngừng lại, vội vàng hô: "Đừng túm, đừng túm bảo bối của tôi!"
Túm bảo bối của anh ta? Khụ khụ, tôi lại bắt đầu suy nghĩ đen tối.
Nhưng số 5 không hề động vào chỗ giữa của tên lùn chưa đủ 1m5, mà là túm lấy đỉnh đầu của hắn. Tôi trừng lớn mắt mới nhìn rõ, thì ra là một dúm lông màu trắng.
"Bảo tàng nước Pháp bị mất trộm, treo thưởng hai triệu đô, chẳng trách không bắt được chú mày, thì ra là người ngoài hành tinh." Lúc này số 5 lại khôi phục thái độ lạnh lùng băng giá.
"Sao trốn ở đây mà vẫn bị anh nhận ra?" Tên trộm quá đen, không thể nhìn rõ nét mặt là thế nào. Lúc số 5 lấy di động ra, tên trộm vội vàng nói: "Tôi không trốn là được, cẩn thận một chút, rụng một cọng lông là tôi liều mạng với anh!"
Tôi hơi buồn cười, bị bắt rồi mà chỉ lo cho mỗi dúm lông.
"Lại đây đi, hắn không nguy hiểm." Số 5 gọi điện xong, quay sang nói với tôi: "Hắn chính là 'Lưu' trong truyền thuyết châu Âu, khắp người là mỡ, rất khó bắt. Thích ăn trộm, ngay cả máy quay hồng ngoại cũng không phát hiện được thân nhiệt của hắn. Nhược điểm duy nhất chính là dúm lông trắng xinh đẹp mê người này."
'Lưu' vừa nghe liền vui vẻ, trỏ trỏ ngón tay lên đỉnh đầu: "Đẹp không?"
"Đẹp, đẹp!" Tôi buồn cười gật đầu.
'Lưu' bắt đầu cầu xin số 5: "Vậy anh cũng biết, chỉ cần bắt được tôi, tôi sẽ tặng hết tài sản cho anh chứ? Nếu thả tôi, anh sẽ có bức họa của Picasso trị giá hai mươi triệu đô, còn nếu giao tôi cho cục di dân trái đất thì chỉ được hai triệu đô tiền thưởng thôi."
"Đừng coi tao là tên ngốc." Số 5 lạnh lùng cười: "Cho tao xong, chú mày lại trộm tranh về chứ gì? Ngoan ngoãn ở lỗ đen một thời gian đi, sau đó về quê tìm vợ, bằng không mọc được dúm lông này cũng bằng thừa!"
Nói nửa ngày, hóa ra công dụng là để hấp dẫn người khác phái.
"Không cần, lấy vợ không vui bằng ăn trộm. Với lại làm sao anh biết tôi muốn trộm tranh về?" 'Lưu' nói xong, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh: "Hóa ra..."
"Câm miệng, tao rứt hết lông bây giờ!" Số 5 hung ác cắt lời.
Tôi lờ mờ nhận ra có uẩn khúc, vì thế đe dọa bằng giọng nói còn hung ác hơn: "Nói tiếp đi, nếu không tôi châm lửa đốt lông, đốt cháy cả cái người đầy mỡ của anh bây giờ!"
'Lưu' lập tức kêu to: "Hai người thống nhất một chút đi, sao kết quả kiểu gì tôi cũng bị mất lông vậy?! Thật ra anh ta có khả năng đọc suy nghĩ của sinh vật khác, vậy nên tôi có trốn ở góc phòng không nhúc nhích thì vẫn bị phát hiện."
Tôi nhất thời hiểu rõ, chẳng trách mấy tên tội phạm bị truy nã không thể giấu mình trong dòng người, chẳng trách khách hàng trong quầy rượu vừa thấy số 5 đã né tránh. Bởi vì số 5 có thể đọc thấu suy nghĩ của bọn họ.
Chưa đầy năm phút đồng hồ, 'Lưu' đã bị giải đi. Số 5 tới gần, ngồi xuống cạnh tôi. Rất nhanh đã mở miệng, bởi vì anh ta đọc được tâm tư của tôi.
Trong lòng tôi nghĩ: (Anh có thể đạt tới trình độ nào?)
Số 5 hơi cúi đầu: "Tương đương số 4. Hắn ta là vì năng lực cao siêu, còn anh là vì chủng tộc trời sinh đã có. Thậm chí hệ tiêu hóa của đối phương chỉ mấp máy một cái cũng có thể cảm giác được."
Tôi xem anh ta: (Vậy anh đã biết tôi thích số 4?)
"Không riêng gì số 4, số 1, số 3 em đều thích." Số 5 thật sự nhìn thấu suy nghĩ của tôi, giống như đang đối thoại với tôi.
Tôi khịt khịt mũi, hốc mắt có chút đỏ: (Thế sao anh còn chọn tôi? Tôi nhìn thấy trai đẹp sẽ choáng váng, thích tiền, còn rất nhiều rất nhiều tật xấu khác nữa.)
"Con người đều vậy, chẳng qua ở mức độ khác nhau thôi. Ở cạnh em anh thấy rất vui, hơn nữa em còn là một cô gái tốt, rất có ý thức trách nhiệm." Số 5 khẽ thở dài, xoay người cầm tay tôi, chăm chú nhìn tôi: "Hiện tại em biết cả rồi, còn muốn hẹn hò với anh nữa không?"
Tôi nhẹ giọng đáp: "Đưa tôi về nhà đi, để tôi suy nghĩ một chút."
"Anh không muốn chờ, hiện tại phải cho anh một câu trả lời thuyết phục." Lần đầu tiên số 5 tỏ ra thiếu tự tin, có chút nóng vội. Anh ta nhìn nhìn tôi, chậm rãi đứng lên: "Anh qua đây một lát, mười phút sau sẽ trở lại."
Xem số 5 chậm rãi đi xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm. Tôi cúi đầu, lấy hai tay bụm mặt. Chuyện gì vậy? Có những đôi yêu nhau là vì "Anh ấy/ cô ấy rất hiểu tôi", nhưng hoàn toàn đọc được ý nghĩ của tôi lại là chuyện khác, đó không phải ấm áp, mà là đáng sợ.
Ngẫm lại bao nhiêu suy nghĩ đen tối trước kia đều bị số 5 nhìn thấu... Trời ạ, cho tôi một cái lỗ để chui xuống đi!
Không được suy nghĩ lung tung, còn chưa đầy năm phút nữa, trước khi số 5 về phải đưa ra quyết định.
Rốt cục đó có phải là một người đàn ông tốt không? Tôi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế dài suy ngẫm. Qua mấy lần xem mặt, tôi học được một điều, bề ngoài có khi là giả, tiền bạc không quá quan trọng, chỉ có nội tâm mới là chân thực nhất.
Buổi tối trong công viên rất yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng loa cao vút phía xa xa. Tôi nghe được tiếng bước chân rất nhẹ, số 5 đã trở lại.
Tôi đứng lên, hơi ngửa đầu nhìn anh ta, mà nét sầu lo trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta dần rút đi, thay bằng tươi cười rạng rỡ, cúi xuống ôm tôi, hôn tôi say đắm.
Đúng vậy, tôi muốn thử xem, bởi vì đây là một người đàn ông tốt. Anh ta nhắc nhở tôi số 4 là thợ săn con người, không ngại băng qua sông "cứu" tôi, biết rõ tiền thưởng quá ít còn ra tay bắt tội phạm...
Nếu lùi bước chỉ vì sợ hãi bị yếu thế, có lẽ tương lai tôi sẽ hối hận. Dù có khả năng người này sẽ làm tôi thương tích đầy mình, tôi vẫn muốn thử xem. Cuộc đời chỉ có một lần, tôi không muốn phải sống trong hối tiếc.
Còn một lí do nữa, mặc dù người này có hơi lưu manh, có chút vô lại, nhưng mà tôi thích.
Chuyện tình cảm của tôi và số 5 phát triển vô cùng nhanh, một tháng đã thân mật như một năm.
Bình thường anh tiếp tôi tan tầm, ăn cơm, xem phim, đến khu vui chơi, làm những chuyện mà các cặp tình nhân bình thường hay làm. Hai ngày cuối tuần chúng tôi dính nhau như hình với bóng, đi công viên chèo thuyền, ăn cơm dã ngoại. Đương nhiên, anh sẽ thuận tiện bắt một hai tên tội phạm, tiền thưởng hoặc cao hoặc thấp. Trước mười giờ đêm, anh sẽ đúng giờ đưa tôi về nhà.
Vì thế anh thuê một chiếc xe, quá ba ngày tôi mới biết anh không có bằng lái. Làm cảnh sát mà lại phạm luật, thật đúng là chỉ biết cười khổ. Nhưng một ngày sau anh đã có bằng, thậm chí là bằng của sáu nước.
Có người bạn trai đặc biệt như vậy, làm cuộc sống của tôi trở nên rất thú vị.
"Roger, mắt anh sao vậy?" Trước cuộc họp của tổ tiêu thụ, tôi đột nhiên phát hiện một mắt Roger bị thâm tím, trông rất hài hước.
"Không có gì, không cẩn thận bị ngã thôi." Roger theo bản năng che mắt lại.
Lúc này tôi mới nhận ra, có lẽ sắp tới Roger sẽ không quấy rầy tôi nữa. Nhất thời âm thầm bật cười, nhất định là số 5. Lúc chứng thực với anh, anh hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy ghen tuông: "Thằng đểu ấy, ai bảo trong đầu nó toàn nghĩ đến chuyện abc với em." Vốn tôi muốn tỏ ra tức giận, cuối cùng lại không nhịn được bật cười.
Số 5 đi mua kem cốc giúp tôi, tôi ngồi chờ trên băng ghế cạnh hồ ở công viên, đột nhiên nhìn đến thấy một phong cảnh mĩ miều. Một đại soái ca xứ Trung, ước chừng 7 điểm, tuy không bằng số 5, nhưng là con người, hơn nữa là người da vàng, được thế này thật không dễ dàng gì. Nhất định anh ta là huấn luyện viên thể hình, nhìn cơ bắp kia mà xem, chật căng cả chiếc áo ba lỗ màu trắng. Soái ca lại gần, thấy tôi đang nhìn không chớp mắt, bước chân thế nhưng thả chậm...
Soái ca đáng thương, chỉ đi chậm thôi, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, đã bị số 5 phi thân chạy tới, úp cốc kem lên đầu, dùng một cước hung hăng đá bay. Soái ca kêu thảm bay lên không trung, tạo thành một đường cong duyên dáng, sau đó rơi thẳng xuống hồ.
Xem ra số 5 đã rất kiềm chế, nếu không soái ca còn có thể bay cao hơn nhiều.
Số 5 nghiêm mặt, kéo tay tôi bước đi.
"Ôi chao, hình như người ta không biết bơi!" Tôi quay đầu nhìn soái ca xấu số, đang giãy dụa 'Hưởng thụ' làn nước mát lạnh mùa hè. Kem cốc đã trôi, nhưng bèo tấm bám đầy mặt trông lại càng chật vật.
"Hắn biết bơi." Số 5 nắm chặt tay tôi, không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, giọng nói không hài lòng: "Vừa nãy em còn nhìn nữa thì cứ chờ bị hắn lừa đến khách sạn làm bạn tình thứ bảy mươi tám đi. Tên biến thái, chơi gái cũng phải đếm!"
Đã đi xa, số 5 không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ôm tôi vào lòng. Lấy tư thế vô cùng uy hiếp, nâng cằm tôi lên, cúi đầu nhìn tôi.
Thấy số 5 tức giận, trong lòng tôi có hơi sợ hãi, yếu thế nói nhỏ: "Sao, làm sao? Em chỉ nhìn trai đẹp thôi, anh không ghen đấy chứ?" Có bạn trai đọc được suy nghĩ thật bất lợi, đừng nói đi ăn vụng, ngay cả nhìn người khác cũng sẽ bị phát hiện.
"Có anh mà em vẫn không thỏa mãn? Muốn xem, xem anh là đủ rồi!" Số 5 tức giận buông tôi ra, trước mặt bao người trong công viên, thế nhưng bắt đầu cởi áo sơmi, trình diễn tiết mục thoát y.