Ngồi trong phòng riêng của quán ăn hải sản, tôi cảm giác như mình đang nằm mơ. Lẩu tôm hùm, tôm hùm hấp bia, tôm hùm nướng bơ tỏi, cháo tôm hùm; cá hồi muối; bào ngư sốt dầu hào...
Tuy tôi đã cố gắng chống lại cám dỗ, nhưng nước miếng trào ra, ý chí căn bản không khắc chế được hệ tiêu hóa đang mấp máy.
"Cách lấy vi cá mập quá tàn nhẫn, vậy nên không gọi. Ăn nhanh lên." Anh chàng cao bồi chu đáo gắp miếng cá hồi cho tôi.
Tôi chưa từng thấy miếng cá hồi nào to như vậy, dầy như vậy, tươi ngon đẫm nước sốt, vừa nhìn thấy liền biết vô cùng mĩ vị.
Mặc kệ, dù phải rửa bát ba tháng tôi cũng muốn ăn no, ăn no mới có thể chạy nhanh, chạy nhanh mới có cơ hội "Bùng tiền". Mỹ nhân kế tôi còn chống đỡ được, những thức ăn ngon thì không, tôi cầm lấy chiếc đũa, không khách khí bắt đầu gắp.
Sau khi mỗi món đều thử một lần, tôi mới phát hiện anh chàng cao bồi còn chưa động đũa.
"Sao anh không ăn?" Tôi vừa nhai vừa hỏi.
Anh ta cười cười, rút một tờ khăn giấy lau miệng cho tôi. Nếu lúc này tôi đang đứng, nhất định sẽ mềm nhũn hai chân ngã lăn xuống đất.
Bỏ khăn giấy sang một bên, anh ta nhặt cọng măng tây lên cắn, không hề chấm gia vị: "Tôi không ăn mặn, thêm một bát cơm là đủ rồi."
Nhìn phía đối diện toàn trái cây rau dưa, tôi thấy may mắn vì ít nhất anh ta còn ăn gì đó, nếu không tôi sẽ nghi ngờ người này là ma cà rồng.
Cửa mở, người phục vụ bưng một mâm hoa quả bước vào: "Của quý khách đây ạ."
Anh chàng cao bồi đứng lên: "Tôi đi một lát rồi trở lại." Nói xong liền ra khỏi quán.
Tôi đề cao tính cảnh giác, xem ra muốn bỏ tôi lại thật, có khi còn lấy thêm chai rượu hay bao thuốc lá. Vì thế tôi ngoắc ngoắc tay với người phục vụ, yếu ớt hỏi nhỏ: "Cho tôi xem hóa đơn được không? Nói trước, nếu muốn tôi thanh toán, tôi chỉ trả thức ăn trên bàn thôi đấy."
Người phục vụ sửng sốt, bảo tôi chờ rồi đi ra ngoài, một lát sau quay lại, tươi cười trả lời: "Đã thanh toán hết rồi ạ."
Tôi yên tâm tiếp tục ăn, nhưng sầu lo trong lòng không ngừng khuếch đại. Vừa rồi nhìn lén hóa đơn, con số tính ra đã ngang với một tháng tiền lương của tôi, không biết ăn xong nên làm gì đây, chẳng lẽ lau miệng, nói tiếng cảm ơn rồi bước thẳng?
Ăn no, đồ ăn vẫn còn hơn một nửa, tôi xoa xoa bụng, tựa vào ghế thở dài thỏa mãn. Anh chàng cao bồi trở lại, cắn trái cây vừa rồi chưa ăn xong, nói với người phục vụ: "Gói lại cho tôi."
Người phục vụ mang đồ ăn xuống, anh ta cười tủm tỉm nhìn tôi: "Hỏi đi."
Xem ra anh ta đã biết rồi, vì thế tôi đi thẳng vào vấn đề: "Tên gì, bao nhiêu tuổi, từ đâu tới đây, hiện đang làm nghề gì?" Một hơi hỏi xong, giống như đang tra khảo tội phạm.
Anh chàng cao bồi nhất thời nở nụ cười, tôi thích nhìn anh ta cười, bởi vì giống số 4, anh ta bình thường rất ít cười. Chẳng qua số 4 là cao quý điềm tĩnh, mà anh ta là nhạy bén lạnh lùng.
"Tên rất dài, vậy nên cứ gọi là số 5. Bốn trăm ba mươi mốt tuổi, là người ngoài hành tinh." Anh ta mỉm cười trả lời, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, giống như viên đá quý: "Lúc mới tới trái đất làm thợ săn ma cà rồng, hiện tại làm thợ săn tiền thưởng. Bởi vì cần thân phận hợp pháp, vậy nên trước mắt là cảnh sát quốc tế trên danh nghĩa ở một quốc gia."
Cảnh sát quốc tế, thợ săn tiền thưởng? Nhìn số 5 cao lớn anh tuấn, làn da màu mật ong thanh xuân khỏe mạnh nhưng không có một nốt mụn thanh xuân nào, đã thế còn là vị anh hùng đại diện cho chính nghĩa, quả thực là người tình trong mộng của toàn thể phái nữ.
"Vì sao muốn tôi làm bạn gái?" Tôi đỡ trán có chút khó hiểu, tuy biết chính nghĩa của anh ta xuất phát từ mục đích tiền tài, nhưng dù gì cũng là diệt trừ gian ác, trên đầu tự nhiên hiện ra vầng sáng thần thánh. Thật sự quá khó để từ chối anh ta.
Số 5 thoáng suy xét một chút, sau đó nhanh chóng trả lời: "Giống số 4, muốn giết thời gian trong sinh mệnh vô tận, tìm một cô gái rồi kết hôn hẳn là lựa chọn đúng đắn. Làm thợ săn tiền thưởng lâu rồi cũng thấy chán, hơn nữa tôi chưa từng có con, vậy nên lần này muốn một đứa thử xem. Tôi không giống số 4, không phải ma cà rồng, cô ở với tôi thì tuổi thọ vẫn như trước, nhưng có thể trẻ trung thanh xuân đến lúc chết."
Oa~ Kém chút nữa là tôi hét rầm lên. Cả đời không già nha, tôi thích, tôi rất rất thích!
"Làm thế nào để giữ mãi tuổi thanh xuân?" Phải hỏi rõ ràng, tôi kiềm chế kích động, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn. Số 4 sẽ biến con người thành ma cà rồng, vậy số 5 sẽ dùng cách gì?
Số 5 nâng cằm tôi, khuôn mặt đẹp trai chậm rãi lại gần, vừa nguy hiểm lại vừa nam tính: "Chỉ cần qua đêm với tôi một lần, cơ thể đều sẽ ngừng lão hóa một tháng. "Thứ đó" của tôi chính là thần dược trẻ mãi không già, nếu là vợ, đương nhiên sẽ mãi mãi thanh xuân rồi."
Tôi run rẩy cả người, không lầm đấy chứ? Số 1 là độc dược với phụ nữ trái đất, còn số 5 chính là thuốc bổ? Liệu có nên...
Dường như số 5 nhìn thấu ý nghĩ của tôi, xập xình nở nụ cười: "Nuốt xuống sẽ chỉ buồn nôn thôi, không sống lâu được đâu. Có một cô thử rồi, cũng bội phục cô ta nuốt được hẳn mười năm."
Tôi suýt nữa thì ọe ra bữa tối, anh chàng số 5 này, rõ ràng là cảnh sát này quốc tế giúp đỡ chính nghĩa, như thế nào lại đen tối hơn cả số 4 vậy?
Quay đầu tránh tay anh ta, tôi lạnh lùng từ chối: "Tôi không muốn lấy kẻ đào hoa, người quý giá như anh nên thuộc về phụ nữ toàn thế giới thì hơn."
Số 5 cười ha hả, đột nhiên vươn tay nhấc tôi ngồi lên đùi mình, giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng phất qua vành tai tôi: "Chủng tộc chúng tôi mỗi lần đều làm hết sức, sau khi kết thúc sẽ vô cùng mệt, ít nhất phải nằm trên giường một ngày, vậy nên nhiều nhất một tuần một lần. Nhưng tôi thích dùng tay chà xát để tiết kiệm thể lực hơn, không nhớ lần gần nhất làm là khi nào nữa."
Da mặt dày thật, những chuyện này mà cũng dám nói ra.
Người phục vụ lại tới, hai tay cầm hai túi to, bên trong có bốn năm hộp giấy nhỏ. Tôi ngượng ngùng muốn đứng dậy, nhưng số 5 ôm chặt tôi không buông tay. Người phục vụ làm bộ như không thấy, đặt đồ ăn lên bàn.
"Phiền cô gọi chuyển phát đưa đến địa chỉ này cho tôi." Số 5 viết nhanh địa chỉ và số điện thoại của tôi, đưa cho người phục vụ.
Người phục vụ cầm địa chỉ và đồ ăn ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại, thái độ giống như đã thấy nhưng không thể trách. Vốn muốn chất vấn tại sao số 5 lại biết địa chỉ nhà tôi, nhưng lập tức thay đổi chủ ý. Cái này còn phải hỏi sao? Nếu muốn biết thì kiểu gì cũng có cách để biết, huống chi anh ta còn là cảnh sát.
"Buông ra!" Tôi có chút tức giận, nỗ lực giãy dụa vài cái, hiển nhiên không có tác dụng gì. Số 5 như một đứa bé cứng đầu, tôi thở phì phò hỏi: "Vậy anh tiếp tục chà xát là được, tìm vợ làm gì?!"
"Bởi vì cô đơn." Số 5 cười cười, giọng nói hơi ảm đạm, làm người nghe không khỏi mềm lòng: "Mọi sinh vật trong vũ trụ đều có chu kỳ, đều sẽ tới thời gian khát vọng một nửa kia. Có khi tôi trở lại khách sạn, nằm một mình trên giường, cũng hi vọng bên cạnh có một người cô gái để ôm ấp, trò chuyện. Tôi chưa bao giờ cưới vợ, nhưng sau khi gặp cô, tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc."
"Sao lại là tôi, ngoài kia còn rất nhiều cô gái cơ mà?" Tôi ngồi yên để số 5 ôm, bởi vì tôi biết, có những sinh vật rất sợ cô đơn. Tôi không hạ quyết tâm được, chỉ ôm mà thôi, cũng không thiếu mất miếng thịt.
"Tuy cô tham lam và có dục vọng như bao người bình thường khác, nhưng cô cũng thật lòng khi quen biết những người trước đây, hơn nữa có giới hạn đạo đức riêng. Cô có thể chấp nhận số 4, vậy cũng có thể chấp nhận tôi." Số 5 xoay người tôi lại, một tay đỡ gáy, một tay ôm thắt lưng của tôi, cúi đầu liền mạnh mẽ hôn xuống.
Lại bị hôn nữa, tôi quả thực khóc không ra nước mắt.
Nhưng kỹ thuật của anh ta rất... Thật sự rất tốt. Dù sao sống lâu như vậy, hôn không biết bao nhiêu người. Quá trình hôn lược bỏ ít nhất năm trăm từ, mọi người có thể tự do tưởng tượng, nhưng chắc chắn là không có abc. Dù sao cuối cùng cả người tôi nóng lên, xụi lơ trong lòng anh ta, một chút sức lực để động đậy cơ thể cũng không có. Chỉ hôn thôi đã khiến tôi thần hồn điên đảo, vậy không biết quá trình abc bổ dưỡng kia sẽ là dạng gì... Không được, tôi là cô gái ngoan, không được phép có tư tưởng đen tối!
Số 5 cười cười buông tôi ra, nắm tay tôi đi ra ngoài: "Đi dạo với tôi một lát, hoặc là ra công viên ngồi nghỉ."
Ra khỏi phòng, rất nhiều người ghé mắt nhìn chúng tôi. Chính yếu là vì số 5 quá đẹp trai, còn người đi cùng là tôi thì ảm đạm như bóng đèn đứt tóc. Không cần bọn họ thắc mắc, chính tôi đây còn thắc mắc nữa là...
Số 5 nắm tay tôi, thảnh thơi đi về phía cửa. Tôi vừa nháy mắt một cái, anh ta đã nhảy tới trước mặt một người đàn ông đang dùng bữa.
Số 5 cầm tay người này kéo mạnh ra. Chân ghế ma sát với mặt đá cẩm thạch, tạo ra tiếng "Két" chói tai, cả người cả ghế bị lôi ra giữa lối đi. Không ít người la toáng lên, số 5 dùng một tay giữ người, một tay lấy tốc độ cực nhanh tháo dây lưng của ông ta, buộc hai tay ông ta ra sau ghế.
Dưới ánh mắt của kinh ngạc mọi người, số 5 anh tuấn bất phàm lấy điện thoại gọi cho 110, thần thái đẹp ngây người, là điệp viên 007 ngoài đời thực. Bond tính cái gì, đều là diễn hết, số 5 tài gỏi hơn Bond nhiều!
Số 5 bình tĩnh lạnh lùng, nét mặt không hề gợn sóng: "Tội phạm tham ô, mã số truy nã là..."
Khắp nhân gian đều có tội ác, kiếm tiền kiểu này quả thật không thể dùng hai từ tuyệt vời để hình dung. Tôi thở dài, lại thêm một tên nữa.