Mạng Xem Mặt Vũ Trụ

Chương 3: Gặp gỡ số 1 (1)




Lại thêm việc! Tôi cầm lấy bản nháp, mở Word ra, bắt đầu gõ bản báo giá.

"Sắc mặt mỹ nữ không được tốt lắm nha, cãi nhau với bạn trai phải không?" Tên thừa hơi này thế nhưng đứng trước mặt tôi, thoải mái gác tay lên khung ngăn cách giữa các bàn làm việc, cười tủm tỉm.

Đừng hiểu lầm anh ta có ý gì với tôi, nét mặt biểu cảm khiêu khích này là dành chung cho mọi cô gái.

Sắc mặt không tốt là đương nhiên, tối qua một đêm không ngủ ngon, cả đầu đều nghĩ về anh chàng số 1 có giọng nói vô cùng êm dịu.

Tôi liếc trắng mắt, thiếu thân thiện đáp lại: "Em không có bạn trai, anh giúp em giới thiệu một người đi."

"Không có bạn trai? Tình yêu bí mật hay hôn nhân bí mật?" Cảm thấy nhàm chán, Roger lại bắt đầu cà chớn như ngày thường. Anh ta ra vẻ thần bí nói: "Sáng nay đi ngang qua khu mua bán vật liệu xây dựng, phát hiện ra tên của anh được gán làm nhãn hiệu sản phẩm nhé. Em biết là sản phẩm gì không?"

Không để ý anh ta, tiếp tục đánh báo giá. Nếu nhầm một chữ, nói không chừng tôi sẽ phạm vào tội lỗi tày trời. Trước kia có vị trợ lý đánh thiếu một số 0, còn quên đánh kim ngạch hợp đồng, kết quả công ty chịu thiệt lớn, bản thân thì bị cho thôi việc.

Roger không quan tâm đến ai, tiếp tục bài độc diễn của mình: "Thôi anh nói luôn, là thiết bị vệ sinh. Lúc đi ngang qua chỗ triển lãm sản phẩm, anh còn thấy một loạt bồn cầu sắp xếp chỉnh tề, trên mỗi bồn cầu đều dán nhãn hiệu lớn!"

Anh ta chỉ chỉ ngón tay trong không khí, nhịp nhàng hô: "Roger, Roger, Roger, Roger..."

Tôi thật sự nhịn không được, xì xì bật cười. Con người này tuy ngả ngớn, nhưng cũng không đến nỗi đáng ghét, nếu anh chàng Lâm Tuấn Kiệt khô khan kia có một nửa tính hài hước của Roger thì tốt rồi.

Thế nào lại nghĩ đến anh ta, tiếp tục đánh báo giá!

Chợt nghe Roger thở dài: "Tìm bạn trai nhanh nhanh lên, lúc anh đi tiếp xúc khách hàng, gặp biết bao Bạch Cốt tinh tam cao độc thân, hoặc là quá kén chọn hoặc là quá bận rộn, đợi đến lúc lớn tuổi, hối hận thì đã chậm." ( Tam cao: bằng cấp cao, chức vị cao, thu nhập cao. Bạch Cốt tinh: thành phần tri thức, nòng cốt, tinh anh.)

"Rồi rồi, soái ca. Anh để yên cho em đánh báo giá đi, nếu xảy ra lỗi thì em không chịu trách nhiệm đâu đấy." Tôi nhìn những dòng chữ viết ngoáy to nhỏ không đều trên tờ A4 không chớp mắt, mười ngón tay bay nhanh trên bàn phím: "Tối nay em sẽ đi xem mặt người ngoài hành tinh, được chưa ông anh?"

Cuối cùng cũng đến sáu giờ! Công ty quái quỷ gì không biết, những nơi khác đều năm giờ, cùng lắm thì năm rưỡi, vậy mà ở đây sáu giờ mới cho tan tầm. Tuy giữa trưa có một giờ ăn cơm, nhưng thực tế lúc nào cũng phát sinh việc để làm, không là đánh báo giá thì sẽ là giúp đồng nghiệp làm phương án.

Nhanh chóng sửa sang lại mấy thứ, bằng không lát nữa bị ai cần trợ giúp tóm được, nhất định sẽ phải làm tăng ca.

Không ổn, quản lý đang cầm một sấp tài liệu dày, đứng ở cửa phòng họp nói gì đó với nhân viên nghiệp vụ. Lấy kinh nghiệm dĩ vãng của tôi, xem ra hôm nay nhân viên này sẽ phải làm thêm giờ.

Tôi vội vàng cầm túi giấy, đổ hết đồ đạc trong túi xách vào trong, như vậy trông sẽ nhỏ đi nhiều. Sau đó cầm tờ báo, làm bộ như muốn đi toilet, vừa nhìn quản lý vừa giấu giấu túi giấy đi ra ngoài.

Quản lý liếc tôi một cái, thấy tôi không cầm túi, chỉ cầm báo, nghĩ chắc là đi vệ sinh, vì thế tiếp tục nói chuyện với nhân viên nghiệp vụ.

Đến cửa phòng, tôi nhanh chóng chạy xuống một tầng, sau đó mới dám bấm thang máy xuống tầng một.

Ra khỏi tòa nhà công ty rốt cục nhẹ nhàng thở ra, vô cùng đắc chí. Muốn giữ tôi làm tăng ca? Không có cửa đâu! Tôi là ai? Tôi là tổng hợp của trí tuệ và sắc đẹp, là mỹ nhân nhưng tràn đầy tri thức. Chàng trai ưu tú, tôi đến đây!

Không ngoài dự đoán, chưa đầy nửa giờ, khi tôi đang ngồi ở ga tàu điện ngầm đợi cho hết thời gian, quản lý gọi điện đến. Chắc chắn anh ta đợi nửa ngày cũng không thấy tôi đi WC về, vậy nên dùng chiêu gọi điện bắt người.

"Dạ, sao cơ ạ? Em đang ở ga tàu điện ngầm, tín hiệu không tốt lắm!" Tôi cố ý hô to gọi nhỏ, còn để cơn gió từ chiếc tàu vừa chạy qua thổi vào điện thoại, tạo ra âm thanh vù vù. Tiếng loa đúng lúc vang lên: "... Những hành khách đến ga XX, mời đến cửa số 1 và số 2..."

Hết thảy đủ để chứng minh tôi đang ở xa công ty một vạn tám ngàn dặm, thực ra cũng chưa đến mức ấy, cũng chỉ bốn năm con đường mà thôi. Nhưng chạy về sẽ cần thời gian, tức là sẽ kéo dài thời gian tăng ca của bọn họ.

"Tăng ca?" Tôi ra vẻ khẩn trương, thực chất vui vẻ vô cùng: "Em sắp về đến nhà rồi, hôm nay đã hẹn mọi người cùng ăn cơm chiều. Công ty không còn ai khác ạ? Nếu không được, em sẽ quay lại làm, nhưng phải mất một giờ."

"Thôi quên đi." Trong di động truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của anh quản lý, anh ta đột nhiên hô: "Anna, đừng đi vội..." Sau đó tắt máy.

Có kẻ chết thay là tốt rồi, tăng ca nhưng không có tiền tăng ca, chỉ đồ ngốc mới vì vài câu cổ vũ cảm ơn mà ở lại làm thêm giờ!

Tôi mang theo chút đắc ý bước lên tàu điện ngầm, đi tới địa điểm ước hẹn.

Khu phố buôn bán luôn luôn bận rộn như vậy, người đến người đi. Có tiền tiêu tiền, không có tiền thì xem náo nhiệt.

Tôi đứng ở góc đường, đối diện là một quán cơm hải sản tương đối nổi tiếng. Xa xa chợt nhìn thấy một mỹ nhân đeo chiếc túi xách mấy ngàn tệ, thậm chí là mấy chục ngàn tệ, trang điểm hợp thời, khoác tay một đại gia tướng mạo thua kém nhiều lần, cao ngạo bước lên xe hơi riêng, nghênh ngang rời đi.

Xì, cao ngạo gì chứ. Đàn bà hư hỏng có tiền, nếu cô gái đàng hoàng trở nên hư hỏng nhất định sẽ càng có tiền. Nhưng tôi - Thư Lâm Lâm đây, có một thân bản lĩnh hiên ngang! Dù bây giờ người ta có tặng tôi món vi cá mập giá tám trăm tám mươi tám tệ, tôi cũng không thèm, tôi phải bảo vệ cá mập! Dù bây giờ người ta có để một mâm hải sâm trước mặt, tôi cũng không ăn, hiện tại đại dương ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, tôi phải bảo vệ môi trường! Dù bây giờ nước miếng của tôi đang tích táp chảy xuống... Tôi cũng phải lau đi. Tôi là người gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, sinh ra đã là cây trúc thẳng, bẻ cũng không cong.

Vấn đề là, dường như không có cơ hội cho tôi thể hiện bản lĩnh hiên ngang ấy! Nhưng dù không có cơ hội, tôi cũng sẽ không giống mấy cô gái kia vắt óc tìm mưu kế sáng tạo cơ hội, trong mắt chỉ có tiền với tiền... Nhưng vì sao tôi lại chia tay Lâm Tuấn Kiệt?

Thở dài, cuộc sống chính là mâu thuẫn như vậy nha!

Gió đêm đầu hạ thổi qua, làm quần lụa mỏng của tôi hơi hơi phiêu đãng. Dưới ngọn đèn rã rời, tôi khinh bỉ nhìn những cô gái vật chất ấy, mắt lạnh xem lòng người dễ thay đổi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những cô gái kia căn bản sẽ không nhìn tôi lấy một cái, khinh bỉ cái rắm!

Nhìn đi nhìn đi, cô ta cao chừng 1m8, vậy mà cái người đi cùng, ha ha, đều đáng tuổi làm cha cô ta. Đúng là chuồng bồ câu gắn lên cây cột điện.

Đang lúc tôi hứng thú xem kịch hay, một chiếc xe liền đỗ trước mặt.

Trời ạ trời ạ! Thiếu chút nữa thì tôi hét rầm lên, chiếc xe xa hoa chỉ có thể bắt gặp ở khu triển lãm, chiếc xe giá trị bốn triệu nhân dân tệ... Lan... Rambo... Lamborghini nha!

Chiếc Lamborghini màu vàng lóe sáng có thể áp đảo chúng sinh này, đang đỗ trước mặt tôi, cửa xe đột nhiên nâng lên, một đại soái ca từ trong bước xuống, tỏa sáng tỏa sáng.