Ngồi trong văn phòng, mắt nhìn văn bản, tay gõ bàn phím, tâm tư lại không biết phiêu đi nơi nào.
Hai ngày cuối tuần vừa rồi thật sự là muôn màu muôn vẻ, gặp được hai đại soái ca mà nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Số 2 quả thật giống chiếc nhẫn Nibelungen, muốn có nhẫn sẽ phải thề buông tha cho tình yêu. Tình yêu tính cái rắm, bỏ nó để lấy chiếc nhẫn kim cương thì có làm sao. Không có tình nhưng còn có tiền, có thể dùng tiền điên cuồng mua sắm hư vinh để bù đắp nội tâm thiếu thốn.
Còn số 1, thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai, nói không rung động là nói dối. Chẳng sợ khuôn mặt anh ta bình thường đi một nửa, riêng bốn triệu nhân dân tệ cũng đủ để tôi rung động rồi. Mười lăm năm mà thôi, dù tôi ở trong này đánh máy cả đời cũng chưa chắc kiếm được bốn triệu, huống chi còn 70% cơ hội thoát hiểm cơ mà.
A, phỉ nhổ phỉ nhổ! Cô chỉ được có thế thôi sao Thư Lâm Lâm? Mới bốn triệu mà đã mê mẩn thành dạng này rồi! Lập tức lấy lại tinh thần, nhưng rất nhanh liền mềm nhũn hai vai... Tôi chỉ được có thế thôi. Tôi khóc...
Bốn triệu nha, chẳng hiểu lúc đó đầu óc nghĩ thế nào, lòng tự trọng của nhân loại tính cái gì, sống thật tốt mới là quan trọng nhất. Chẳng lẽ muốn học mấy vị cổ nhân, sống thanh cao rồi nói vài câu danh ngôn lưu danh sử sách? Nếu bây giờ tôi nói mình từ chối bốn triệu, nhất định sẽ bị người đời chê cười là đồ ngốc.
Có lẽ số 1 đã hoàn thành "Giao dịch" với cô gái nào đó rồi, và đang bắt đầu tìm kiếm con mồi tiếp theo. Mà có khi còn không có giao dịch, bởi vì tính cả tôi, anh ta mới phải chi tiền bốn lần. Những cô gái khác căn bản đều miễn phí lấy thân báo đáp, hai bên tình nguyện, cùng tìm kiếm vui vẻ nhân sinh.
Đang suy nghĩ linh tinh gì đó! Không được, nhầm hết rồi. May mà tôi vẫn đánh chữ theo phản xạ, ông chủ còn tưởng rằng tôi nỗ lực làm việc lắm chứ. Thứ tư thứ tư, vì sao phải là thứ tư, hiện tại mới thứ hai, còn hai ngày nữa, nhất định tôi sẽ mất ngủ.
Roger uốn éo lại gần tôi, cơ thể như không xương tựa vào khung ngăn cách giữa các bàn làm việc, cười nịnh kéo dài trọng âm: "Hi~ Mỹ nữ!"
Tôi dựng thẳng tóc gáy, nổi một thân da gà.
"Anh vừa kí được hợp đồng." Roger nhìn thấy chiếc gương nhỏ trên bàn của tôi, cầm lên soi soi, vừa vuốt mái tóc lông nhím vừa nói.
Lại kí được tiếp? Năng lực của Roger thật đúng là không phải dạng vừa. Tôi tiếp tục đánh chữ, ác ý chúc mừng: "Hợp đồng trị giá một triệu tệ đó hả? Được lắm được lắm, tháng này anh lại lập công rồi."
"Tối thứ tư anh định mở tiệc chúc mừng." Roger bỏ gương xuống, cười tủm tỉm với tôi: "Ăn cơm trước rồi đi karaoke, sau đó đi bar uống rượu!"
"Cảm ơn, em không đi đâu, về muộn quá cha mẹ sẽ lo lắng." Tôi từ chối. Tuy đi bar có thể làm quen với một số đàn ông thành đạt, nhưng tìm bạn trai ở nơi đó chẳng khác nào mò cá trong nước bẩn. Tôi vẫn nhớ cô trợ lý cũ của công ty, vì làm quen một anh chàng trong bar mà bị vợ chưa cưới của anh này tới tận công ty đánh chửi, cuối cùng mất mặt từ chức.
Nghe đồn anh chàng kia rất giàu, cũng rất biết nhận trách nhiệm, "Phụ trách" bao nuôi cô trợ lý, mua cho cô ta một căn nhà ở vùng ngoại thành hẻo lánh, mỗi tháng chu cấp ba ngàn tiền sinh hoạt, cộng thêm bốn ngàn tiền tiêu vặt, một chiếc xe hơi nhỏ, cùng với quần áo trang sức linh tinh mua khi có hứng.
Không biết nên nói chuyện này là tốt hay xấu, bởi vì lương tháng trừ thuế là ba ngàn, lương bao nuôi được những bảy ngàn. Lúc thôi việc là hai mươi lăm tuổi, mười lăm năm sau chính là bốn mươi tuổi, tới lúc đó nhan sắc phai tàn rồi bị bỏ, ít nhất vẫn còn căn nhà vùng ngoại thành đang tăng giá đất. Còn tôi nếu gả cho kẻ nghèo hèn như Lâm Tuấn Kiệt, đến bốn mươi tuổi chưa chắc đã thanh toán xong tiền nhà.
Nhưng tính kĩ ra, nếu lúc nào cũng phải lo sợ mình bị bỏ, cùng với mười lăm năm gò bó xem sắc mặt người tình, còn không bằng đến câu lạc bộ đêm làm việc. Nghe nói mỗi cô ở đó đều nhu nhập hơn mười ngàn một tháng, cao nhất là hơn một trăm ngàn. Cứ tính trung bình mỗi tháng năm mươi ngàn, một năm được sáu trăm ngàn, năm năm chính là ba triệu... Đàn bà hư có tiền, cô trợ lý kia nhất định là chưa đủ hư. Nếu tối hôm kia tôi hư một chút, bây giờ đã có bốn triệu rồi... Hơ, thế nào lại là tiền tiền tiền!
"Em không đi trải nghiệm thì làm sao biết thế giới thú vị thế nào, làm sao mà tóm được bạn trai?" Roger có vẻ rất tiếc hận cho tôi, thấm thía khuyên nhủ: "Muốn yêu thì đừng sợ tổn thương, có thể bây giờ người ta làm em đau, nhưng chờ em luyện công phu tình yêu xong, sẽ đến lượt em trêu đùa người khác! Biết buông tay mới có thu hoạch, cứ tiếp tục thế này em sẽ trở thành bà cô ai oán, cả ngày than thở vì sao không gặp được đàn ông tinh mắt mất thôi!"
Quá coi thường tôi rồi đấy! Ếch ngồi đáy giếng như anh chỉ biết đến thế giới thú vị, vẫn chưa nhìn thấy vũ trụ thú vị đâu. Hiện tại giá trị của bà cô đây là bốn triệu một đêm, tìm hộ xem có mấy người dám trả?
"Thà độc thân cả đời chứ không phục vụ đại chúng. Giữ mấy câu vừa rồi mà nói với vợ anh." Tôi liếc trắng mắt, cầm tập tài liệu vừa đóng dấu xong đi photo.
Roger cợt nhả hô sau lưng tôi: "Anh vẫn chưa kết hôn đâu, muốn phát triển một mối tình văn phòng lãng mạn với anh không?"
"Muốn chứ!" Tôi quay đầu đáp lễ: "Nếu anh có biệt thự, kim cương, xe thể thao, em sẽ lập tức nhào vào lòng anh."
Roger giật giật khóe miệng, cười châm biếm: "Nếu có tiền có xe thể thao, mỹ nữ đã xếp thành hàng phía sau anh rồi, làm sao còn ở đây mất công tán em nữa?"
Tôi đứng trước máy photo , quay đầu lườm một cái: "Biến đi!"
Tuy rằng gian nan, nhưng thời gian mỗi thời mỗi khắc vẫn lơ đãng trôi qua, rốt cuộc cũng đến thứ tư. Vừa đến đến giờ tan tầm tôi liền đi thẳng ra thang máy, tuy thứ tư ít khi phải tăng ca, nhưng đề cao cảnh giác thì vẫn hơn.
Đến ga tàu điện ngầm, tôi ngồi xuống một chỗ tương đối khuất, lấy các loại đồ trang điểm ra bắt đầu làm việc.
Chỉ có 10% phụ nữ là xinh đẹp tự nhiên, còn lại đều nhờ công sức sáng tạo của nhân loại. Thượng Đế cho phụ nữ một khuôn mặt, phụ nữ lại tự tạo ra một khuôn mặt khác. Lần này phải trang điểm cẩn thận chút, dù sao đối tượng là tuyệt thế mĩ nam 8.5, không xinh đẹp sẽ thấy rất xấu hổ.
Nên chọn phong cách nào đây? Mạnh mẽ? Cá tính? Ngọt ngào? Dịu dàng? Hay là kiểu tự nhiên đi, trang điểm mà giống như không trang điểm.
Tô vẽ xong, tôi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau nhạt đi phân nửa, ngay cả son môi cũng lau bớt. Vất vả đến gần thời gian hẹn, tôi rốt cục tương đối vừa lòng khuôn mặt này. Tuy khá giống với lúc không trang điểm, nhưng ít ra môi hồng hơn chút, mắt to hơn chút, sống mũi có vẻ cao lên một micromet, nói chung cũng giúp tôi tự tin hơn. Ném khăn giấy vào thùng rác, tôi phát hiện bản thân thật lãng phí, mở hộp phấn ra soi lại, quả thật không thay đổi gì so với lúc ban đầu, về sau không trang điểm gì nữa, vừa tốn thời gian vừa tốn khăn giấy vừa tốn mỹ phẩm, quả thật là mệt người!
Thôi, chỉnh đốn tinh thần lại nào, đã tới giờ đi gặp số 3!